Edit: Leia
Cả đoàn phim《 Túy Kim Lăng 》đồng loạt phát hiện ra rằng từ sau trận sốt cao, trạng thái quay phim của Lương Tâm Trừng càng trở nên tốt đến kỳ quặc. Cảnh quay trong tháng cuối gần như đều là các cảnh cao trào quan trọng, ban đầu đạo diễn Bành còn khá lo lắng, nhưng diễn xuất của Lương Tâm Trừng rõ ràng đã cho ông ta một liều thuốc an thần cực mạnh, thậm chí nhịp tình cảm giữa nam nữ chính ở giai đoạn trước luôn gượng gạo gần đây cũng trở nên mượt mà hơn rất nhiều.
Vì thế Bành Lai lén trêu chọc hỏi có phải Lương Tâm Trừng đã “giao lưu ngoài lề” gì đó với Cố Dung không, sao tự nhiên tình cảm lại thông suốt thế. Lương Tâm Trừng cũng hùa theo bảo đúng là cô Cố chỉ điểm cho mình không ít. Cố Dung lại không dám tranh công, chỉ cười suy đoán: “Chắc tại Tiểu Lương biết yêu rồi đấy.”
Một câu vui đùa bâng quơ vô tình chọc trúng tim đen, tuy nói cho chính xác thì quan hệ của Lương Tâm Trừng và Hạ Viễn Hàng hiện giờ chưa thể gọi là chính thức yêu đương.
Đinh Nghiêu đương nhiên cũng phát hiện ra gần đây Lương Tâm Trừng cứ luôn vui vẻ phơi phới. Người ngoài có thể không biết chứ cậu ta thì biết rõ, tất cả mọi chuyển biến của Lương Tâm Trừng đều bắt đầu từ sau buổi tối Hạ Viễn Hàng đến thăm ban.
Cậu ta thật sự không kìm nổi lòng hiếu kỳ, vì thế tranh thủ một tối không có cảnh quay đêm mà ôm đống đồ ăn vặt sang gõ cửa phòng Lương Tâm Trừng.
Lương Tâm Trừng tùy tiện xé mở một gói khô bò ngồi xếp bằng trên giường vừa ăn vừa chơi điện tử, Đinh Nghiêu tiến sát lại gần cười hỏi: “Gần đây tâm trạng anh Tâm Trừng tốt thật đấy nhỉ?”
Lương Tâm Trừng nghiêng đầu liếc một cái: “Muốn hỏi gì?”
“Thì nhiều người đoán chắc anh đang hẹn hò với ai rồi, tại cứ sểnh ra là ôm điện thoại cười ngây ngô suốt. Em chỉ muốn nhắc nhở anh chú ý một chút, cẩn thận kẻo để đồn ra ngoài lại không hay.”
Lương Tâm Trừng duỗi tay gõ đầu cậu ta: “Nói thẳng ra là muốn hóng chuyện đi, quanh co lòng vòng làm gì.”
“Thôi được rồi đúng là em muốn hóng. Thế anh Tâm Trừng đang yêu thật ạ? Với… ừm, anh Viễn Hàng?”
Đinh Nghiêu rất cẩn thận quan sát sắc mặt Lương Tâm Trừng. Cậu chỉ cười thuận miệng đáp: “Vẫn chưa.”
Không phải “Không có”, mà là “Vẫn chưa”, chênh lệch giữa hai câu trả lời này phải nói là xa đến vạn dặm.
“Là thật á? Vậy các anh… bắt đầu từ bao giờ?”
“Trẻ con không được tọc mạch, cậu cũng đừng nói linh tinh ra ngoài đấy.”
“Em không phải trẻ con, anh chỉ lớn hơn em có hai tuổi thôi nhé. Đương nhiên em sẽ không nói ra ngoài rồi, anh kể thêm một chút đi, hai người hẹn hò nhau kiểu gì mà nhanh thế? Rốt cuộc là dùng cách nào ạ?”
Lương Tâm Trừng bất đắc dĩ: “Cậu hỏi nhiều thế rốt cuộc là muốn làm gì?”
Nếu không phải biết rõ con người Đinh Nghiêu thật sự không ủ mưu mô, có khi cậu đã tin thằng nhóc này cố ý chạy tới diễn trò moi tin sau đó quay đầu lập tức bán cho báo lá cải rồi.
Đinh Nghiêu gục đầu lẩm bẩm: “Em chỉ muốn nghe ít kinh nghiệm thôi… Em thích anh Tạ lâu như vậy, thế mà đầu anh ấy cứ chậm tiêu như óc bò ấy, lúc nào cũng xem em là em trai.”
Lương Tâm Trừng đang uống nước bị sặc không nhẹ, phì cười: “Cậu cảm thấy anh ta chỉ xem cậu là em trai thôi á?”
“Chắc chắn là thế rồi, hình mẫu lý tưởng của anh ấy toàn là mấy cô nữ thần gợi cảm trái ngược một trăm tám mươi độ với em. Em cố gắng lắm rồi đấy, nhưng mà có lẽ không bẻ cong anh ấy nổi.”
Dáng vẻ Đinh Nghiêu trông rất nhụt chí, lời Lương Tâm Trừng muốn nói đã treo bên mép nhưng lại quyết định nuốt trở vào. Chuyện lần trước cậu chụp ảnh lén không tiện nói trước mặt đương sự, chỉ có thể nỗ lực thăm dò nhắc nhở: “Mấy cái hình mẫu lý tưởng đó chỉ để đối phó với cánh truyền thông và người hâm mộ thôi. Cậu ở đây đoán già đoán non chi bằng cứ hỏi thẳng anh ta, giáp mặt nói rõ ràng không phải tốt hơn à?”
“Không được, nếu anh ấy thật sự không có ý gì với em, thế thì giao tình từ nhỏ đến lớn giữa chúng em sẽ bị hủy hết. Không được không được, anh Tâm Trừng không hiểu đâu, cảm giác đơn phương yêu thầm một người khó chịu lắm…”
Lương Tâm Trừng thầm nghĩ mình mà không hiểu thì trên đời còn ai hiểu nữa, chuyện tiến triển đến hôm nay nhưng cả cậu lẫn Hạ Viễn Hàng đều lựa chọn không đâm thủng tầng giấy cuối cùng. Mỗi ngày bọn họ đều nhắn WeChat gọi điện thoại cho nhau, ngày sau càng mờ ám hơn ngày trước, cậu rất hưởng thụ trạng thái mập mờ này nhưng không muốn bản thân là người chủ động làm rõ.
Lần ở nhà Hạ Viễn Hàng gần như ném hết mặt mũi lẫn lòng tự trọng để bộc bạch mà không nhận được hồi đáp đến giờ vẫn khiến cậu ám ảnh. Cho dù cậu hiểu rõ Hạ Viễn Hàng chắc chắn đã bị mình đả động rồi, nhưng có chết cũng sẽ không tỏ tình thêm lần nữa. Lương Tâm Trừng sợ hãi kết quả cuối cùng vẫn là một mình mình đơn phương tình nguyện, càng sợ phải nhận về hai chữ “xin lỗi” lạnh như băng.
“Cảm giác đơn phương đúng là không dễ chịu, nhưng nếu anh ta có thể thích lại cậu thì dù khó chịu thế nào cũng đáng giá, cho nên đừng hối hận.”
Lương Tâm Trừng an ủi Đinh Nghiêu, đây là suy nghĩ chân thành nhất của cậu, dù cuối cùng không có được kết quả tốt với Hạ Viễn Hàng, cậu cũng sẽ không hối hận.
Đinh Nghiêu vừa trở về phòng mình thì Hạ Viễn Hàng đúng lúc gọi tới: “Hôm nay thế nào?”
Lương Tâm Trừng cười nằm xuống giường: “Thì giống mọi ngày thôi, quay phim liên tục.”
“Chú ý sức khỏe, đừng để bị mệt.”
“Biết rồi, anh nói nhiều quá.” Những lời này gần như mỗi ngày Hạ Viễn Hàng đều lặp lại một lần, ngoài miệng Lương Tâm Trừng than phiền, trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ.
Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ cười: “Chê tôi nói nhiều thì càng phải chú ý nhiều hơn, đừng để người khác nhọc lòng.”
“Hạ Viễn Hàng, đối với ai anh cũng gà mẹ như thế à?”
“Phải xem đối tượng là ai đã chứ, tôi làm gì có nhiều thời gian rảnh.”
Khóe môi Lương Tâm Trừng cong lên, rốt cuộc không hỏi tiếp “Thế em tính là đối tượng nào” mà chỉ nói: “Vừa rồi Đinh Nghiêu sang phòng em chơi, than phiền rằng thầy Tạ chậm tiêu không nhận ra tình cảm của cậu ta, còn chê em không hiểu cảm giác yêu thầm nữa chứ. Hạ Viễn Hàng, anh đã yêu thầm ai bao giờ chưa?”
Đầu bên kia yên lặng vài giây, lúc lên tiếng trở lại hơi thở dường như nặng nề thêm một ít: “Đến yêu thật tôi còn chưa có, lấy đâu ra yêu thầm… Em thì sao?”
“Hóa ra anh chưa yêu ai bao giờ,” Lương Tâm Trừng “Hứ” một tiếng, “Nói ra chắc chả mấy người tin đâu.”
“Thế em có tin không?”
“Anh nói không có thì không có, em tin hay không cũng không thay đổi được sự thật khách quan.”
“Vậy em đã từng yêu thầm người nào rồi à?”
“Không nói anh biết đâu.” Em đơn phương một tên ngốc, đến bây giờ vẫn rất thích, nhưng anh ta không nói em cũng không thèm nói.
Giọng Lương Tâm Trừng nhão nhẹt nghe như đang làm nũng làm khóe môi Hạ Viễn Hàng vô thức nhếch lên. Anh biết Lương Tâm Trừng thích mình, tuy không rõ cậu bắt đầu thích từ lúc nào, nhưng vẫn nhớ rõ đêm ở Ma Cao mình uống say còn Lương Tâm Trừng thì không, cậu đã chủ động hôn anh. Về sau cả những lời Lương Tâm Trừng bộc bạch tiệm cận với lời tỏ tình anh cũng luôn ghi tạc trong lòng. Trước đây anh từng do dự, thậm chí là muốn trốn tránh, hiện giờ lại cảm thấy may mắn vì cậu là người chủ động tiến tới, nếu không anh sẽ không bao giờ nhận ra Lương Tâm Trừng tốt đẹp đến mức nào, cũng sẽ không biết bản thân hóa ra cũng có thể thích cậu nhiều như vậy.
Anh nợ Lương Tâm Trừng một lời tỏ tình chính thức, buổi tối đi Hoành Điếm quá vội vàng, anh cũng không muốn thông báo qua loa trên điện thoại hoặc trên WeChat. May là Lương Tâm Trừng sắp kết thúc công việc, đến lúc đó anh sẽ nói cho cậu tất cả những lời cậu muốn nghe.
“Không nói thì thôi,” Hạ Viễn Hàng cười khẽ, “Dù sao tôi cũng đoán ra rồi.”
“Đoán được gì nào? Anh đừng đoán mò, coi chừng đoán sai đấy!” Lương Tâm Trừng cao giọng thêm một ít, có lẽ là do xấu hổ.
“Ừm,” Hạ Viễn Hàng cười trấn an, “Thế không đoán nữa, chờ em về rồi chúng ta từ từ nói tiếp.”