Edit: Leia
Rất nhiều fan biết tin bọn họ về đến Bắc Kinh nên vội vàng chạy đi đón sân bay, trợ lý của Hạ Viễn Hàng cũng có mặt. Lương Tâm Trừng vừa ra khỏi cửa an ninh đã vội vàng đi trước, Hạ Viễn Hàng lên xe mới phát hiện ra trong túi áo khoác ngoài của mình có một chiếc lắc tay kiểu nam không phải của mình. Khả năng duy nhất là đêm qua hai người quấn lấy nhau, chiếc vòng này tuột ra từ cổ tay Lương Tâm Trừng rồi vô tình rơi vào túi áo anh.
Hạ Viễn Hàng ngẩn người nắn bóp chiếc vòng một lát, anh lắc lắc đầu cưỡng ép xóa sạch mấy hình ảnh quá mức kiều diễm trong não đi, đoạn cất lại vòng tay vào túi, cố gắng không suy nghĩ miên man nữa.
Lưu Phàm cũng đích thân ra sân bay đón người, Lương Tâm Trừng vừa bước lên xe anh ta đã bắt đầu quở trách: “Cậu và Hạ Viễn Hàng rốt cuộc lại giở trò gì, sao không cách cậu ta xa một chút đi? Trên mạng có người đưa ra nghi vấn scandal vừa rồi chỉ là chiêu trò lăng xê của hai nhà rồi đấy.”
Đầu Lương Tâm Trừng choáng váng khủng khiếp, cậu dựa vào ghế mơ màng muốn ngủ, thậm chí đến sức lực để nói chuyện cũng không có. Trợ lý phải bất đắc dĩ nhắc nhở Lưu Phàm: “Anh ấy sốt rồi, chắc phải đi bệnh viện thôi ạ.”
Lưu Phàm hoảng sợ, vội vươn tay sờ thử trán Lương Tâm Trừng: “Chuyện gì thế này? Hôm qua vẫn còn khỏe mà? Tại sao đột nhiên lại phát sốt? Rốt cuộc cậu và Hạ Viễn Hàng làm gì ở Ma Cao thế hả?”
Câu nói vốn là thuận miệng nói chơi không ngờ lại trúng thật, cậu trợ lý nhớ lại cảnh tượng sáng nay mình bắt gặp trong phòng khách sạn mà túa mồ hôi lạnh, cuối cùng vẫn không dám nói ra. Lương Tâm Trừng không muốn nghe Lưu Phàm lải nhải, bực bội lên tiếng cắt ngang: “Đừng hỏi nữa, chuyện của em và anh ta là việc riêng, sau này anh đừng hỏi tới.”
Một ngày sau khi từ Ma Cao trở về, Lương Tâm Trừng vào đoàn phim mới. Phim trường nằm ở tỉnh khác nên chuyến này đi ròng rã mất hơn hai tháng trời. Chuyện xảy ra đêm hôm đó như một giấc mơ ngắn ngủi, tỉnh dậy mọi thứ đều hoàn toàn biến mất không để lại chút dấu vết nào, cậu và Hạ Viễn Hàng vẫn là hai đường thẳng song song như cũ, mỗi người lại có quỹ đạo của riêng mình, không có gì thay đổi.
Hạ Viễn Hàng không ký hợp đồng gia hạn với Thịnh Tinh, được bạn bè giới thiệu, anh bắt tay hợp tác với quản lý mới rồi tự xây dựng phòng làm việc riêng. Quản lý mới Hướng Kiều trước đó từng dẫn dắt vài nghệ sĩ có thành tích khá nổi bật, mạng lưới quan hệ trong giới cũng rất rộng, đúng là một trợ lực rất tốt cho anh.
Đối với Hạ Viễn Hàng mà nói, anh chỉ hy vọng quanh mình có càng ít trói buộc càng tốt, tìm được người quản lý có cùng suy nghĩ cũng không dễ dàng gì. Con đường sự nghiệp trôi chảy ít nhiều khiến anh thở phào một hơi, áp lực trên người rốt cuộc cũng giảm đi một phần.
Việc gây dựng ê kíp bước đầu hoàn thành, Hướng Kiều lại lấy ra vài kịch bản đã lựa chọn cẩn thận cho Hạ Viễn Hàng rảnh rỗi xem xét: “Bộ này là phim dân quốc của đạo diễn Bành Lai, nguyên tác rất nổi tiếng, người khác cũng đang tranh thủ nhưng vẫn chưa quyết định là ai diễn. Có điều hy vọng của chúng ta lớn hơn, cậu cứ cân nhắc xem.”
Hạ Viễn Hàng lật kịch bản, thuận miệng hỏi: “Người khác là ai?”
“Lương Tâm Trừng.”
Nghe thấy cái tên này, Hạ Viễn Hàng cau mày theo phản xạ. Hướng Kiều thấy vậy bật cười: “Tôi khá tò mò về quan hệ giữa hai người đấy, dù sao đó cũng là một phần công việc của tôi sau này.”
Hạ Viễn Hàng ho nhẹ một tiếng: “Quan hệ xã giao thôi.”
“Vụ leak tin nhắn WeChat lần trước là bị người ta gài à?”
“Cũng không hẳn… Tại bạn tôi bất cẩn thôi, việc này trôi qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Hướng Kiều gật gù, lại nói: “Thật ra tôi từng tiếp xúc với Lương Tâm Trừng rồi. Mấy năm trước diễn viên do tôi quản lý tham gia một bộ phim, thời đó cậu ta chưa nổi, chỉ đóng vai quần chúng với thế thân vài cảnh phim thôi. Cậu ta chịu khó lắm nên tôi ấn tượng rất sâu, giữa tiết trời bốn mươi độ mà phải mặc vài ba lớp quần áo đứng dưới nắng mấy tiếng đồng hồ, diễn viên khác có trả thêm tiền cũng không chịu đóng, chỉ riêng cậu ta là chịu, còn làm cực kỳ nghiêm túc, bị say nắng vật vã cũng cắn răng kiên trì không rên một tiếng.”
Nghe đến đây trong lòng Hạ Viễn Hàng nháy mắt nảy sinh một tia xúc động nho nhỏ, anh vô thức hỏi lại: “Thật sao?”
“Chuyện này tôi nói điêu làm gì,” Hướng Kiều cười, “Nguyên nhân khiến tôi có ấn tượng sâu với cậu ta thật ra là vì vẻ ngoài quá bắt mắt cơ, nổi bật hoàn toàn giữa đám diễn viên quần chúng. Lúc ấy tôi đã nghĩ thằng nhóc này có ngoại hình, lại biết chịu khó chịu khổ, có người nâng đỡ chắc chắn sẽ nổi. Nếu không phải lúc ấy đang dẫn một lúc vài người thì tôi đã tự ký hợp đồng rồi đấy.”
“Bây giờ cậu ta nổi rồi, đúng là có người nâng đỡ.”
Hướng Kiều cảm giác giọng điệu Hạ Viễn Hàng nói những lời này hơi kỳ quặc. Anh ta liếc mắt một cái, do dự nói: “Cậu đang nhắc đến chủ tịch công ty quản lý Lương Tâm Trừng đấy à? Tôi cũng có nghe đồn đãi rồi, nhưng không có khả năng đâu. Vu Minh Tu là người làm việc nghiêm túc, không thích mấy trò đi ngang về tắt. Hơn nữa Lương Tâm Trừng… Nói thế nào nhỉ, trước kia không phải không có người mồi chài lấy cơ hội ra dụ dỗ, nhưng cậu ta thà đắc tội vẫn ngoan cố diễn vai quần chúng, không thể có chuyện bao nuôi được.”
Hạ Viễn Hàng mím nhẹ môi, ánh mắt dán chặt lên bìa ngoài kịch bản nhưng tinh thần đã hơi chút bối rối. Anh vốn không tin những lời đồn đãi nói Lương Tâm Trừng sống phóng đãng sinh hoạt cá nhân phức tạp, ít nhất phản ứng ngây ngô của cậu đêm hôm đó không thể lừa gạt ai. Còn về chuyện với Vu Minh Tu, Lương Tâm Trừng từng chính miệng nói bọn họ chỉ có quan hệ ông chủ và nhân viên.
Có lẽ anh đã có hiểu lầm rất lớn về Lương Tâm Trừng, rốt cuộc cậu là người thế nào, anh chưa bao giờ chân chính hiểu rõ.
Lương Tâm Trừng đang ở ngoài đóng phim cũng nhận được tin từ Lưu Phàm, anh ta và quản lý của Hạ Viễn Hàng đang tranh thủ cùng một vai diễn, trước mắt đoàn phim có xu hướng nghiêng về Hạ Viễn Hàng nhiều hơn, nhưng bọn họ không phải không có cơ hội.
Lương Tâm Trừng chưa do dự bao lâu đã trả lời: “Thế thì bỏ đi, em không muốn tranh với anh ta đâu, mình nhường vậy.”
Lưu Phàm khá bất ngờ: “Cái gì gọi là không muốn tranh? Cậu có nhầm không thế?”
“Thì chính anh nói đoàn phim thiên vị anh ta hơn, nếu thế còn tranh giành làm gì nữa. Đừng để chuyện như của Đinh Nghiêu tái diễn lần nữa, mất nhiều hơn được. Không có bộ này em cũng có bộ khác, việc gì phải chăm chăm tranh giành.”
Lưu Phàm nghe mà sốt ruột: “Thử vai còn chưa thử đã tính toán bỏ cuộc rồi? Tốt xấu gì cậu cũng phải đi casting đã chứ? Hơn nữa Hạ Viễn Hàng làm sao so được với Đinh Nghiêu, cậu ta không có chống lưng lớn như Đinh Nghiêu, tranh với cậu ta có gì mà phải sợ.”
Lương Tâm Trừng vừa kết thúc công việc, quay phim cả ngày mệt đến mức chỉ muốn được nằm lăn ra giường ngủ một giấc cho xong, cậu thật sự không có sức lực đôi co: “Tính sau đi.”
Cúp máy xong, cậu ngẩn người nhìn chằm chằm lên chùm đèn treo trên trần nhà. Hai tháng rồi mới nghe thấy tên đối phương vẫn khiến cậu không quá dễ chịu, mỗi ngày cậu liều mạng làm việc vốn chỉ để buộc mình không suy nghĩ linh tinh nữa, nhưng rồi chuyện chỉ phí công. Từ sau đêm đó cậu đã bị chú định không thể bình tĩnh đối diện với Hạ Viễn Hàng như trước được nữa.
Khát vọng càng nhiều chỉ càng thêm lo nghĩ được mất, dù trong lòng cậu có bối rối xấu hổ đến đâu vẫn phải che giấu không được biểu lộ mảy may ra ngoài, thật sự rất mệt mỏi.
Có lẽ sự kiên trì đến bệnh hoạn của cậu ngay từ đầu đã sai lầm rồi, nhưng bây giờ nói từ bỏ lại càng khó hơn.