Edit: Leia
Hoàn thành xong công việc cuối cùng của năm trước, Lương Tâm Trừng đã hoàn toàn rảnh rỗi. Bộ phim tiếp theo đến đầu tháng ba mới khai máy nên cậu có thời gian một tháng để nghỉ ngơi.
Đối với Lương Tâm Trừng, kỳ nghỉ Tết ngoại trừ được nghỉ dài ngày hơn bình thường ra thì không có ý nghĩa gì quá lớn. Kể từ ngày cha mẹ bất hạnh qua đời vào năm lớp hai tiểu học, thậm chí đã rất nhiều năm rồi cậu không được ăn một bữa cơm tất niên chính thức nào.
Lương Tâm Trừng là trẻ mồ côi, sau khi cha mẹ mất thì bị chuyền khắp một vòng nhà họ hàng thân thích như chuyền bóng, cơm ăn bữa đói bữa no, dựa vào chút tài sản nho nhỏ cha mẹ để lại mới miễn cưỡng học xong đại học. Đó là một ngôi trường hạng hai rất tầm thường ở thành phố Bắc Kinh, ngành học bắn đại bác ba ngày cũng không liên quan tới diễn xuất. Thế nhưng cậu đã có ý niệm bước chân vào giới giải trí từ khá sớm.
Bắt đầu từ năm thứ nhất, Lương Tâm Trừng dùng hết kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của mình chạy tới các phim trường lớn nhỏ để tìm kiếm cơ hội. Ngày đó cậu chỉ có thể nhận mấy vai diễn quần chúng không có nổi một câu thoại, thậm chí còn không được xuất hiện góc chính diện, về sau may mắn hơn cũng được giao vài nhân vật nhỏ xíu có tên có tuổi, cứ thế không sợ khổ sợ mệt nỗ lực chậm rãi tích lũy kinh nghiệm diễn xuất.
Vì gương mặt khá nổi bật nên không phải chưa từng có người tạo cơ hội cho cậu đi lối tắt, nhưng tất cả đều bị cậu kiên quyết từ chối, vô tình gây phật lòng khá nhiều người. May mắn sau này Lương Tâm Trừng gặp Vu Minh Tu, cuộc đời cậu mới có cơ hội rẽ hướng.
Thỉnh thoảng Lương Tâm Trừng vẫn nhớ lại những hồi ức ngày xưa, cậu chưa bao giờ hối hận vì bước chân vào giới giải trí, thế nhưng lý do tại sao cậu quyết định vào giới giải trí có lẽ mãi mãi sẽ không được nhắc đến trước mặt người ngoài.
Mùng hai Tết Lương Tâm Trừng nhận điện thoại của người bạn mời đến quán uống chén rượu. Lúc này cậu vừa ăn cơm tối xong, đang nhàm chán đổi kênh TV tìm chương trình xem giết thời gian nên không do dự gì đã đáp ứng, lập tức đứng lên thay quần áo ra ngoài.
Hạ Thiên Kỳ là một trong số ít bạn thân thật sự của Lương Tâm Trừng, trước kia xem như bước nửa chân vào giới giải trí. Hai người quen biết kết bạn với nhau trong khi cùng nhận vai diễn quần chúng ở phim trường, có điều cậu bạn này cảm thấy nghề diễn kiếm không được mấy tiền nên hai năm trước đã nghỉ hoàn toàn, sau đó hùn vốn với bạn mở quán bar. Công việc kinh doanh không tệ, thời gian rảnh rỗi Lương Tâm Trừng cũng có đến vài lần ủng hộ.
Tuy đang là Tết nhất nhưng trong quán vẫn rất náo nhiệt, người ra người vào nhộn nhịp hơn cả ngày thường, trong đó có không ít người nổi tiếng quen mắt. Lương Tâm Trừng đội mũ đeo khẩu trang che kín mặt, chỉ chào hỏi Hạ Thiên Kỳ một tiếng rồi tự tìm góc ngồi xuống để mặc cậu ta đi làm việc của mình.
Tính cách Hạ Thiên Kỳ thân thiện dễ gần, tuy đã giải nghệ nhưng vẫn kết giao rất nhiều bạn bè người quen trong giới. Trừ Lương Tâm Trừng nổi tiếng ra, những người khác hầu như chỉ là nghệ sĩ tuyến mười tám hoặc làm việc trong hậu trường. Mấy người này thường xuyên tới chỗ cậu ta chơi còn giới thiệu thêm bạn bè, thành ra quán bar cũng coi như có chút danh tiếng trong showbiz.
Lương Tâm Trừng chậm rãi uống rượu, đây là loại rượu rất hợp khẩu vị mà Hạ Thiên Kỳ đặc biệt pha chế riêng. Cậu rất hưởng thụ cảm giác được ngồi một mình trong quán bar sôi động náo nhiệt thế này, vừa không cô đơn mà cũng không sợ có người quấy rầy.
Bàn bên cạnh tụ tập rất nhiều trai xinh gái đẹp lớn tiếng hóng hớt về mấy tin tức gần đây, trong đó có mấy người Lương Tâm Trừng quen mặt, trước kia từng hợp tác nhưng không thân. Cậu lười đi xã giao bèn đè thấp vành mũ xuống thêm một chút, không muốn để ai nhận ra mình.
Nhóm người này dường như nhậu nhẹt hăng say quá nên ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng, đầu lưỡi sắp xoắn vào nhau rồi mà vẫn không ngừng ba hoa. Nói một hồi đề tài hiển nhiên kéo đến cả sự kiện leak tin nhắn WeChat dạo trước, lại không ngờ rằng một trong số các đương sự Lương Tâm Trừng thật ra chỉ ngồi cách bọn họ có vài chục phân.
“Cái chuyện leak tin nhắn kia chỉ là muỗi, tin suýt bị đăng không phải nó đâu. Tôi nói cho mà nghe, thứ văn phòng săn ảnh kia thật sự thu được là tin ảnh đế Tạ Đàm Phong hôn môi đồng tính trên phim trường cơ, có cả cảnh chụp luôn. Đối tượng là ai biết không? Chính là cậu thái tử Thịnh Tinh ấy, Đinh gì nhỉ, à, Đinh Nghiêu. Nhưng rồi tin này không tung ra được, ảnh bị Tạ Đàm Phong bỏ tiền mua rồi, phải thay bằng tin khác chặn họng truyền thông lại. Đoạn quay màn hình WeChat là Tạ Đàm Phong đưa cho bọn họ chứ ai…”
Một bàn người xuýt xoa kinh ngạc ra chiều không tin nổi. Anh chàng mớm tin đỏ mặt tía tai đắc ý nói: “Tôi lừa mấy người làm gì, anh em tốt của tôi chính là biên tập viên của văn phòng đó, đảm bảo tin chuẩn một trăm phần trăm. Ảnh đế Tạ và thái tử Thịnh Tinh chính là quan hệ đấy đấy!”
Lương Tâm Trừng cau mày khẽ nhấp một ngụm rượu.
Cậu không cho rằng sự việc lại trùng hợp có người chụp được kiểu ảnh giống mình như vậy. Nếu tấm ảnh mà văn phòng săn tin kia nhận được chính là ảnh trong điện thoại cậu, thì làm cách nào nó truyền được ra ngoài? Tuy mã mở khóa di động của cậu đơn giản chỉ là ngày sinh nhật, nhưng vấn đề là điện thoại chưa bao giờ rời khỏi người, đến cả trợ lý cũng rất ít khi được giữ. Duy nhất một lần trong đợt đi quay《 Kỳ binh trời giáng 》cậu mới bỏ quên di động trong toilet bị người ta nhặt được.
Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Lương Tâm Trừng dần dần tối lại.
Phục vụ xong một vòng khách khứa, Hạ Thiên Kỳ tiến lại ngồi cạnh Lương Tâm Trừng uống rượu, thuận miệng hỏi thăm dạo này thế nào. Lương Tâm Trừng mỉm cười: “Vẫn thế thôi, nghỉ Tết xong lại vào đoàn.”
“Thế cũng tốt, cuối cùng cậu đã khổ tận cam lai.” Hạ Thiên Kỳ chạm cốc với cậu, đè thấp giọng hỏi, “Tôi xem tin tức trên mạng rồi, cậu với người kia trở mặt thật à?”
“Có mặt đâu mà trở, trước giờ không có quan hệ gì hết.” Lương Tâm Trừng lắc đầu, ngữ khí thản nhiên rõ ràng là không muốn nói kỹ về đề tài này.
Hạ Thiên Kỳ thức thời không hỏi nữa, tiếp tục ngồi uống cùng cậu cho xong ly rượu.
Lương Tâm Trừng không ở lâu, trước khi tạm biệt, Hạ Thiên Kỳ không nhịn nổi phải nhắc thêm lần nữa: “Thế… nếu không được thì thôi đi, cậu đừng quá chấp nhất.”
Lương Tâm Trừng kéo vành mũ che khuất đôi mắt, Hạ Thiên Kỳ chỉ còn trông thấy mỗi khóe môi hơi cong cong: “Không dễ như vậy đâu.”
Rời khỏi quán bar, Lương Tâm Trừng lại đeo khẩu trang, kéo khóa áo phao trùm mũ che mình càng kín hơn. Cậu không gọi xe mà nhét tay vào túi áo dạo lang thang trên con phố lập lòe ánh đèn neon.
Giờ này có rất ít người qua lại, hiếm hoi lắm mới bắt gặp vài cặp tình nhân hoặc gia đình tụ tập cùng nhau, chỉ có Lương Tâm Trừng là cô độc một mình đi trên đường phố vào đêm mùng hai Tết lạnh lẽo, tùy ý để ánh đèn kéo cái bóng mình dài ra thăm thẳm.
Trên màn hình đèn LED cỡ đại của tòa cao ốc chọc trời ở phía xa đang liên tục quay chiếu hình ảnh Hạ Viễn Hàng. Lương Tâm Trừng dừng bước ngẩng đầu nhìn không chớp mắt, bấy giờ mới sực nhớ ra hình như hôm nay đúng là sinh nhật Hạ Viễn Hàng, cậu đoán mấy hình ảnh kia có lẽ là hoạt động tiếp ứng mừng sinh nhật của các fan, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
“Sinh nhật vui vẻ.” Cậu lẩm bẩm trong lòng rồi xoay người, dùng tòa cao ốc kia làm background tranh thủ chụp một tấm ảnh selfie.
Ảnh trên màn hình lớn biến thành một quầng sáng trắng lóa mắt không rõ đường nét, chỉ lộ ra duy nhất một đôi mắt cười. Lương Tâm Trừng rất hài lòng liền mở Weibo lên nhấn đăng ảnh, xem như gửi lời chúc Tết muộn cho các fan.
Đăng Weibo xong cậu lại đứng yên thêm một lát ngắm slide ảnh trên màn hình lần lượt chạy hết vòng này đến vòng khác, sau đó thò tay vào túi lấy ra một viên kẹo dẻo, mở giấy gói ném vào miệng. Nếm được vị mật đào ngọt ngấy, cậu bật cười xoay người rời đi.