Edit: Leia
Cùng ngày trở lại Bắc Kinh, Lương Tâm Trừng quay về đoàn phim, suất diễn của cậu còn nửa tháng nữa là chính thức đóng máy.
Những điểm hay ho của bộ phim nằm hết ở giai đoạn nửa sau, gần như cảnh nào cũng cần cậu và Tạ Đàm Phong phối hợp diễn, có xung đột tình cảm do hiểu lầm, có cả tình tiết cậu cảnh sát trẻ hy sinh thân mình bảo vệ sư phụ. Đây là cảnh cao trào của bộ phim, cũng là trận khiêu chiến mang lại áp lực không nhỏ cho Lương Tâm Trừng.
Dù cho đạo diễn luôn kiên nhẫn giảng giải, bản thân cậu cũng nỗ lực nghiền ngẫm làm sao thể hiện nhân vật tốt nhất, nhưng mấu chốt vẫn là cậu không theo kịp tiết tấu diễn của Tạ Đàm Phong. Mà đối phương vốn không thích cậu nên sẽ không có chuyện nhẫn nại phối hợp hoặc đưa ra vài chỉ dẫn thích hợp. Lương Tâm Trừng chỉ có thể từ từ lần mò cách diễn giữa vô số lần NG, hậu quả là tiến độ phim chậm trễ đi khá nhiều.
Sau bảy tám lần NG liên tục, cuối cùng đạo diễn không tiếp tục nữa mà để bọn họ nghỉ ngơi tìm cảm giác một lúc. Tạ Đàm Phong ném xuống một câu “Bao giờ xong lại gọi tôi”, chuẩn bị rẽ vào phòng nghỉ thì bị đạo diễn gọi giật lại, Lương Tâm Trừng cũng bị gọi. Cậu bất đắc dĩ nói xin lỗi, đạo diễn vỗ vỗ vai an ủi: “Không sao đâu, cậu đừng gấp.”
“Là cháu cản trở mọi người,” Lương Tâm Trừng cười khổ, “Cháu xin lỗi ạ.”
“Đừng nói xin lỗi nữa, cậu không cố ý mà,” đạo diễn bĩu môi nhìn Tạ Đàm Phong, “Đàm Phong, cậu hướng dẫn Tâm Trừng thêm đi, hai người phải giao lưu nhiều vào. Cậu ta rất sáng dạ, nói mấy câu là hiểu rồi.”
Lương Tâm Trừng không ngờ đạo diễn sẽ ra mặt yêu cầu Tạ Đàm Phong hướng dẫn mình. Anh ta lãnh đạm liếc Lương Tâm Trừng một cái, rốt cuộc vẫn không thể làm đạo diễn mất thể diện bèn gật đầu đồng ý.
Đạo diễn dặn dò thêm vài câu rồi rời đi, Tạ Đàm Phong tùy tay nhặt kịch bản của Lương Tâm Trừng lên lật lật, trên mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng khá kinh ngạc. Kịch bản của cậu tràn ngập những dòng chú thích diễn giải, có thể thấy đúng là bỏ rất nhiều công sức học tập, đây là chuyện Tạ Đàm Phong hoàn toàn không nghĩ tới.
Thời buổi này số diễn viên trẻ có thể tôn trọng và nghiên cứu kỹ kịch bản như Lương Tâm Trừng càng ngày càng ít, phần đông đi đóng phim thậm chí còn không thể nhớ nổi lời thoại cho đàng hoàng. Tạ Đàm Phong đã lăn lộn trong giới này hơn hai mươi năm, rất chướng mắt với những kẻ tự xưng là minh tinh chỉ biết dựa vào độ nổi tiếng hoặc hậu thuẫn phía sau để làm việc không chuyên nghiệp. Riêng điểm này thôi cũng đủ khiến anh ta phải nhìn Lương Tâm Trừng bằng con mắt khác.
Sắc mặt Tạ Đàm Phong hơi dịu xuống, Lương Tâm Trừng đứng im nhìn đối phương lật giở kịch bản của mình, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Thầy Tạ, chuyện trước đây tôi chính thức nhận lỗi với anh một lần.”
Tạ Đàm Phong nhìn cậu, khẽ nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Tôi không tán đồng chuyện quản lý của tôi lợi dụng anh để lăng xê, nhưng dù sao anh ấy chỉ muốn giúp tôi, cho nên tôi vẫn phải xin lỗi anh. Xin lỗi,” Lương Tâm Trừng chắp tay trước ngực, hơi cúi người, “Nhưng anh nhất định phải tin, đó không phải ý của tôi đâu.”
Tạ Đàm Phong nhướn mày, rất bất ngờ vì Lương Tâm Trừng lại chủ động đứng ra xin lỗi. Thực ra số người mon men tiếp cận cọ fame quá nhiều, anh ta vốn không quá để trong lòng, bản thân không thích Lương Tâm Trừng chẳng qua là vì chuyện ồn ào với Đinh Nghiêu trước đó mà thôi.
“Không phải ý của cậu?”
“Thật sự không phải,” Lương Tâm Trừng mỉm cười, thái độ cực kỳ thành khẩn, “Thầy Tạ, tôi có người mình thích rồi, mấy chuyện như xào couple này tôi sợ sẽ bị người ta hiểu lầm.”
Chuyện này càng nằm ngoài dự kiến của Tạ Đàm Phong, anh ta cảm thấy lời Lương Tâm Trừng nói hơi kỳ quặc nhưng cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ gật đầu một cái xem như nhận lời xin lỗi.
“Còn về chuyện của thầy Đinh, tôi biết thầy Đinh là bạn anh, lúc trước giữa tôi và cậu ấy đúng là có chút chuyện hiểu lầm, tôi đã xin lỗi thầy Đinh rồi, mong thầy Tạ đừng vì chuyện này mà giữ thành kiến với tôi.”
Lương Tâm Trừng đĩnh đạc giãi bày hết tất cả những lời cần nói, Tạ Đàm Phong cũng không có mặt mũi tính toán chi li nữa: “Thôi, chuyện giữa cậu và em ấy tự giải quyết ổn thỏa với nhau là được, chúng ta tranh thủ thời gian làm chuyện chính trước đi.”
Tuy anh ta vẫn cảm thấy thằng nhóc Lương Tâm Trừng này rất tâm cơ, nhưng trước mắt phải buông bỏ bớt thành kiến mà nghiêm túc chỉ đạo cậu phối hợp diễn.
Bộ phim của Hạ Viễn Hàng đóng máy sớm hơn một chút, sau khi thu xong gameshow, anh trở lại Bắc Kinh kết thúc công việc quay chụp trong vòng một tuần. Ngày rời đoàn Hạ Viễn Hàng lại đụng mặt Lương Tâm Trừng lần thứ hai trên phim trường.
Lúc Lương Tâm Trừng đi ngang qua, cô bé trợ lý của Hạ Viễn Hàng đang ôm trên tay một bao trái cây lớn gặp ai cũng phát, nhìn thấy cậu liền thuận tay nhét cho một quả táo đỏ rực. Cậu mỉm cười nhận lấy, nói cảm ơn.
Hạ Viễn Hàng đứng một bên đeo tai nghe nhạc chờ xe bảo mẫu đến đón, Lương Tâm Trừng lên tiếng chào hỏi, đoạn móc ra một viên kẹo dẻo trái cây vừa mua ở cửa hàng tiện lợi đưa ra trước mặt anh. Hạ Viễn Hàng nghi hoặc nhìn, Lương Tâm Trừng chỉ mỉm cười nâng cằm ra hiệu: “Quà đáp lễ.”
Hạ Viễn Hàng dời ánh mắt, lãnh đạm nói: “Không cần, tôi không ăn ngọt.”
“Thế cho cô vậy.” Lương Tâm Trừng quay sang đưa kẹo cho cô trợ lý rồi xoay người rời đi.
Về đến phim trường, Tạ Đàm Phong vừa mới quay xong một cảnh. Cảnh tiếp theo hai người họ sẽ tiếp tục đối diễn nên đạo diễn dặn dò chuẩn bị trước một chút. Trong tuần này quan hệ của cả hai đã dịu đi không ít, Lương Tâm Trừng thuận tay đặt quả táo vừa nhận đến trước mặt Tạ Đàm Phong trước mặt, cười hỏi: “Thầy Tạ muốn ăn táo không? Vừa rồi em đụng mặt Hạ Viễn Hàng, được cho đấy.”
Tạ Đàm Phong cũng cười: “Cậu ta cho cậu, cậu lại cho tôi?”
“Anh là sư phụ em mà, phải hiếu kính chứ.” Lương Tâm Trừng làm bộ lấy lòng, ngữ khí ngọt như mía lùi.
Tạ Đàm Phong buồn cười lắc lắc đầu. Ánh mắt Lương Tâm Trừng lóe lên một cái, hỏi bâng quơ: “Thầy Tạ có thân với Hạ Viễn Hàng không?”
“Xem như quen biết, cậu hỏi làm gì?”
“À… Vì em thấy quan hệ của Hạ Viễn Hàng và thầy Đinh rất tốt, anh cũng thân thiết với thầy Đinh, cho nên em cứ nghĩ cả ba người là bạn bè.”
Tạ Đàm Phong nghe vậy hơi cau mày: “Cậu nghe ai nói cậu ta có quan hệ tốt với Nghiêu Nghiêu?”
“Thì hôm trước chúng em cùng quay chương trình, em thấy anh ta rất quan tâm săn sóc thầy Đinh, buổi tối hai người còn ở trong phòng ăn khuya với nhau nữa, hẳn là quan hệ không tệ đâu.”
Ánh mắt Tạ Đàm Phong sầm xuống, dò xét nhìn Lương Tâm Trừng: “Cậu gọi Nghiêu Nghiêu là thầy Đinh, gọi Hạ Viễn Hàng lại kêu đầy đủ họ tên à?”
Lương Tâm Trừng cười đáp: “Vì em và Hạ Viễn Hàng xem như tương đối quen thuộc, không ngại gọi thẳng tên nhau.”
“Thế cậu cố ý mách với tôi chuyện của cậu ta và Nghiêu Nghiêu là có ý gì?”
Lương Tâm Trừng vẫn tươi cười như cũ, đôi mắt xinh đẹp lộ ra một tia gian xảo: “Không có ý gì hết, thầy Tạ nghĩ nhiều rồi.”
Tạ Đàm Phong không hỏi lại nữa, anh ta biết thằng nhóc Lương Tâm Trừng này là người nhiều mưu mô, nhưng lại không thể không thừa nhận bản thân đúng là bị những lời kia ảnh hưởng… Hạ Viễn Hàng và Nghiêu Nghiêu?