Sau ba tiếng lục lọi đống “giấy vụn”, tôi cuối cùng cũng tìm được ba lá thư tình của ba người mà tôi nghi ngời nhất. Bộ ba của con béo ấy theo lời nhóc nói thì rất ấm ức chuyện đầu năm nên muốn trả thù nhưng vì có Chi nên tụi nó quyết tâm loại bỏ Chi trước rồi tính tôi sau. Vì không có ai chịu giúp chúng nên chúng buộc phải tự làm. Kế hoạch của chúng thì tôi đoán sơ sơ thế này. Một đứa sẽ viết thư, hai đứa còn lại bắt cóc Tuấn, sau đó, đứa viết thư sẽ mang thư đi rồi hai đứa còn lại dàn cảnh rồi chụp hình. Tôi mang tờ giấy của Chi và ba lá thư ra so sánh, đúng là kiểu chữ nhìn rất giống một trong ba lá thư. Tôi vào thư viện bỏ tìm nhóc, đi lòng vòng thế nào lại gặp nhỏ.
– Chị … – nhỏ nhìn tôi ngạc nhiên.
Nhỏ kéo tôi vào thư viện, nhờ quản gia mang vào một ấm trà và một đĩa bánh để ăn. Nhỏ rót trà một cách khéo léo không khác gì một cô tiểu thư dịu dàng mặc dù sự thật là nhỏ cực kì hiếu động và thiếu nữ tính. Đặt li trà qua bên tôi, tôi nhìn bàn tay trái của nhỏ rồi buột miệng.
– Cái nhẫn đó … – tôi nhìn cái nhẫn bằng bạc đơn giản mà cũng có phần cầu kì trên ngón áp út trên tay trái của nhỏ.
– À … Cái này là … Quà của Kyo! – nhỏ nhìn cái nhẫn rồi ngập ngừng – Anh ấy nói là từ mẹ anh ấy để lại …
– Mẹ nhóc à? – tôi nói rồi im lặng.
Mẹ nhóc là người phụ nữ tuyệt vời nhất nhì trên thế giới. Mặc dù trước khi có nhóc và cưới ba nhóc công việc của bà có nghèo nàn nhưng bà khác xa với những gì mọi người nghĩ, bà lúc gặp ba nhóc mới tròn hai mươi ba tuổi, vẫn còn trẻ và xinh đẹp nên ba nhóc bị trúng tiếng sét ái tình và yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Bà ấy chỉ là một cô con gái của một giáo viên, mẹ bà ấy mất sớm, ba là một giáo viên nghiêm khắc nên bà ấy được chăm chút, chỉ dạy như một tiểu thư, công chúa. Vừa bước vào tuổi hai mươi với hai bằng đại học, chưa tìm được việc làm thì ba bà đổ bệnh và qua đời. Bao nhiêu tiền dành dụm đổ vào thuốc thang khiến bà khó tìm được việc làm ở công ti lớn dù có bằng đại học nên bà bắt đàu phục vụ ở quán nước rồi quán phở. Cuối cùng ba của nhóc nổi hứng đòi xuống phố ăn phở và gặp bà. Hồi nhỏ tôi có gặp bà, nghe bà kể mà cứ như cổ tích nên tôi cũng có phần nghi ngờ nhưng rồi ba nhóc khẳng định những gì bà nói là thật nên tôi không hó hé gì nữa.
Khác xa với mẹ tôi, bà là một người yêu thích trẻ con, tính tình cũng con nít không kém nên tôi cũng mến bà ấy. Tôi hay qua nhà nhóc lúc nhỏ cùng nó vì ấm ức mẹ tôi và bà luôn xắn tay nướng đủ thức cho tôi, nó và nhóc ăn. Tôi xem bà như một người mẹ nên khi bà mất, tôi đến đám tang bà và khóc hệt như lúc ba tôi mất, có khi còn hơn thế vì lúc đó tôi còn và tôi nhiều lúc gọi bà là mẹ nên khóc kinh khủng lắm.
Hồi còn sống, bà luôn nói với tôi rằng bà có một nhẫn từ đời cố ngoại chuyền lại, bà thường trêu nó rằng sau này nó sẽ đeo cái nhẫn ấy. Nó luôn bĩu môi kêu nhóc với nó là anh em, không cưới nhau được. Lần nào nó nói thế bà ấy cũng cười. Có lẽ thứ mà tôi nhớ nhất về bà là nụ cười, thứ nhì là giọng nói, thứ ba là món ăn. Cái nhẫn mà bà có là một cái nhẫn bạc có những “dây” tết lại với nhau nhưng vẫn có khe ở giữa mỗi đoạn tết không điểm dừng cũng không có chỗ bắt đầu. Ở mỗi “dây” bạc có một vài bông hoa bạc bé ti tí rồi đến một chỗ có một chùm hoa bạc ti tí ấy với viên pha lê ở giữa. Bà nói cái nhẫn tượng trung cho tình yêu không biết bắt đầu từ đâu và cũng không bao giờ kết thúc, mỗi bông hoa tượng trưng cho một kỉ niệm đẹp, viên pha lê giống như một ngày cưới khó phai rồi kỉ niệm đẹp vẫn đi dài, không bao giờ biến mất.
– Nhóc hỏi cưới em rồi à? – tôi nói sau khi im lặng một hồi lâu.
– Gần giống như thế chị ạ! – nhỏ nói, mặt thoáng đỏ rồi nói tiếp – Anh ấy tính học xong rồi bàn chuyện với ba mẹ! Bữa nay ba anh ấy về, nói là coi mắt con dâu!
– Thế à? Nhóc chưa mang cô gái nào về nhà kể từ khi mẹ nhóc mất nên lần này là nhóc thật sự muốn cưới em đấy! – tôi cười trêu nhỏ.
– Dạ … – nhỏ cúi đầu, đến vành tai tôi vẫn còn thấy đỏ – Em chỉ sợ … Ba anh ấy …
– Nếu ông ấy biết em là con gái út tập đoàn KP thì ông ấy sẽ không trách gì đâu! Ai ở thế giớ ngầm ông ấy đều biết! Coi vậy chứ Darcy hiền lắm, ông ấy rất trẻ con và khoái đùa, chủ cần em là bản thân mình là được! – tôi cười với nhỏ.
Sau đó nhỏ đi chuẩn bị, tôi thù tiếp tục công cuộc tìm kiếm thủ phạm đã gây ra việc đuổi học cho Chi.
“Reng” – điện thoại tôi đổ chuông cùng số máy lạ hiện trên màn hình.
– Alo? – tôi bốc máy.
– Thy … Tôi thành thật xin lỗi cô, tôi không thể chịu đựng được cái việc này nữa! – một giọng nói lạ vang lên từ đầu bên kia – Xin lỗi khi đường đột gọi cô nhưng xin cô hãy đến gặp tôi ở quán cafe gần trường!
– Này cô là … – tôi chưa kịp kết thúc câu hỏi thù đầu bên kia cúp máy.
Ít nhất thì cũng phải để tên cho tôi còn biết ai mà tìm chứ! Dở hơi! Tôi vội bỏ đống giấy vào một quyển sách rồi mang đi tìm nhóc. Vì không tìm thấy nhóc mà cũng sợ muộn gặp kẻ chưa biết mặt nên tôi tìm đại một ai đó nhờ chuyển cho nhóc. Đang chạy về phía cửa thì tôi va phải một người.
– Ano~ Xin lỗi … Tôi đang có việc gấp! – tôi vội đứng dậy cúi đầu xin lỗi.
– Con tính đi đâu à?