Lạc Linh Diễm trừng mắt nhìn Thời Oanh, mọi thứ đều vượt quá tưởng tượng nên cô ta nhất thời không biết phản bác gì.
Trong đầu không ngừng tự nhủ đây đều là giả, những điều này là do Thời Oanh tự dựng lên để lừa nhà họ Lạc mà thôi.
Thời Oanh nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, chậm rãi chìa ra trước mặt giấy xét nghiệm: "Không tin nổi hả? Mở to mắt cô ra mà nhìn cho kỹ này.
Tôi mới chính là con gái ruột!"
Thời Oanh có thân phận mới, cô không cần e dè sợ sệt khi đối mặt với đám người này nữa.
Hiện tại, cô với bọn họ là cùng một thế giới.
Tống Nam hơi mơ hồ, hắn quen biết Thời Oanh lâu như vậy nhưng lại không hề biết cô là con gái ruột của nhà họ Lạc.
Thời Oanh xuất thân cô nhi, cuộc sống của cô vô cùng chật vật, có lẽ vì lý do đó mà cô luôn e dè, thiếu tự tin khi xuất hiện trước nhóm bạn cùng hắn.
Rất nhiều lần Thời Oanh muốn dừng lại vì cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa, cô không thể vượt qua định kiến giàu nghèo được.
Nhưng mỗi lần cô chùn bước, hắn lại không màng tất cả mà tiến lên, thậm chí còn nghĩ tới việc từ bỏ hết gia sản nhà họ Tống.
Người thừa kế sản nghiệp khổng lồ gì đó, hắn đều không cần! Hắn chỉ muốn ở bên Thời Oanh mà thôi.
Thời Oanh bây giờ trở mình, thân phận khác đi khiến người ta lóa cả mắt.
Nhà họ Lạc cũng là gia đình giàu có, người nhà nắm nhiều chức vụ quan trọng trong ngành giáo dục và chính trị, từ nhỏ đến lớn Lạc Linh Diễm cũng vì xuất thân này mà vô cùng kiêu ngạo, cô ta luôn cho rằng những người khác đều là dạng dong chi tục phấn, chỉ có cô ta là cao quý từ trong xương.
Chỉ trong chớp mắt đã vật đổi sao dời, cô tiểu thư nhỏ ngày nào biến thành đứa trẻ được nhặt về, còn Lọ Lem xưa kia thì hóa tiểu thư trâm anh thế phiệt.
"Nhìn kỹ rồi chứ? Xong rồi thì cút đi.
Chỗ này là bữa tiệc của giới nhà giàu, cô lấy thân phận gì mà xuất hiện ở đây?"
Thời Oanh không khách khí buông lời trào phúng khiến những người xung quanh được một phen xì xào bàn tán.
Tất cả bọn họ đều tò mò về kết cục của Lạc Linh Diễm, trước đây cô ta luôn bóng gió mỉa mai Thời Oanh, hiện tại đúng là nghiệp báo.
"Cô..
cô..
cố tình chèn ép tôi?" Lạc Linh Diễm gương mặt đẫm lệ, ấm ức siết chặt tay.
Dáng vẻ này có thể khiến người ta đồng cảm nhưng với điều kiện đó không phải là Thời Oanh - người từng bị Lạc Linh Diễm sỉ nhục hết lần này đến lần khác.
"Đúng! Tôi chèn ép cô vậy đó, thì sao? Từ nay về sau gặp cô ở đâu tôi sẽ ép cô đến chết ở đó! Không chỉ có mỗi cô, những ai từng sỉ nhục tôi cứ chuẩn bị tinh thần, tôi sẽ trả lại họ gấp bội!"
Nhất là Tưởng Ly.
Nếu không phải tại Tưởng Ly thì cô cũng không cần rời xa Tống Nam, làm cho bọn họ có kết cục như hôm nay.
Những năm nay cô đã cố dằn xuống nỗi hận thù này nhưng cô nhận ra mình không làm được.
Tưởng Ly phải trả giá cho những gì cô ta đã làm.
Tống Nam nhìn dáng vẻ này của Thời Oanh không khỏi rùng mình.
Hắn cảm nhận được cô đã tổn thương nhiều, nhiều đến mức che lấp toàn bộ nhân hậu trước đây.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, hắn theo phản xạ nhìn về phía Tưởng Ly thì chẳng thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Lạc Linh Diễm quá lắm chỉ mỉa mai Thời Oanh vài câu thôi, trong khi từ đầu chí cuối người rắp tâm hãm hại Thời Oanh chính là cô, liệu Thời Oanh có trả thù Tưởng Ly không?
Hắn nghĩ là có.
Mới chỉ nghĩ thôi hắn đã lo sốt vó, vội rời hiện trường đi tìm Tưởng Ly.
Chính hắn cũng không lý giải được điều này, đúng là trong quá khứ hắn từng ghét cay ghét đắng Tưởng Ly, nhưng khi kết hôn, sống cùng nhau hắn mới ngộ ra Tưởng Ly cũng chẳng đáng ghét đến mức đó.
Thời Oanh liếc mắt nhìn thấy Tống Nam dáo dác tìm ai đó, hừ, khỏi nghĩ cũng biết là tìm Tưởng Ly kia rồi.
Tại sao? Tưởng Ly đó kiêu ngạo như vậy, độc ác tàn nhẫn như vậy, hại cô suýt chút nữa thân bại danh liệt mà vẫn có thể sống yên ổn, vui vẻ bên cạnh Tống Nam.
Cô không cam tâm!
Lạc Linh Diễm vụt chạy đi, cô ta không muốn nán lại đây một giây một phút nào.
Mới tiếng trước còn ung dung gảy khúc nhạc, được bao người xúm xít tán thưởng không ngừng mà nay lại bị rơi xuống đáy vực, ai cũng thi nhau bỏ đá xuống giếng, muốn thấy cô ta ngã chết mới thôi.
Tưởng Ly cũng không khá hơn.
Ngay lúc Tống Nam cản cái tát đó cho Thời Oanh, trái tim cô đau nhói.
Bản thân đã tự nhủ hơn ngàn lần mình chỉ xuyên vào thân phận nữ phụ, cố sống e dè, giảm thiểu tối đa khả năng bị tổn thương nhưng con tim lì lợm cứ tò mò dấn thân.
Để rồi mỗi khi thấy Tống Nam thân mật với người con gái khác cô chỉ biết hèn mọn tránh mặt, tìm nơi vắng vẻ để một mình gặm nhấm nỗi đau.
Cô hận bản thân mình yếu đuối! Giá mà cô mạnh mẽ bằng một phần mười Tưởng Ly trong tiểu thuyết thì tốt biết mấy.
"Triệu Ý Hi, mày ở nơi này lâu quá nên bắt đầu quên mất mình là ai rồi đúng không!"
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, dốc sức lay tỉnh bản thân khỏi giấc mộng này.
Bởi nếu chìm sâu vào nó, người đau khổ đến cuối chỉ có bản thân cô mà thôi..