Đuôi Nhỏ Thật Ngọt

Chương 71: Kim ốc tàng kiều




editor: envi

"Hứa... Hứa Hành Niên?" đầu ngón tay cầm di động của Đường Ôn bắt đầu run lên, dây thần kinh khắp người căng chặt.

Không thể tưởng tượng nổi, cái người cách một Thái Bình Dương nơi đầu kia điện thoại giờ phút này đang đứng trước mặt cô.

Thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

"Không phải nhớ anh à?" giọng Hứa Hành Niên trầm đến mức hơi khàn, xuyên qua ống nghe, rõ ràng lọt vào tai cô: "Sao còn không qua đây?"

Khuôn mặt anh chìm trong vầng sáng nhu hòa, khí chất vốn lạnh lùng đã bị sự dịu dàng che lấp.

Đường Ôn chậm rãi rũ tay xuống, cảm giác như có ngọn lửa đang âm ỉ trong lồng ngực, sức nóng hừng hực theo mạch máu truyền đi khắp thân, nóng đến mức muốn chảy nước mắt.

Cô lao đi như bay, chạy ngược chiều gió khiến dây buộc tóc bật ra, mái tóc dài xõa bung trên vai, như đoạn phim được chỉnh về chế độ quay chậm, sống động và lãng mạn vô cùng.

Tiếng xe cộ qua lại xung quanh được chỉnh về chế độ tĩnh âm.

Vùi mặt thật sâu vào chiếc áo lông mềm mại của Hứa Hành Niên, cô có thể cảm nhận được mùi thơm riêng biệt trên người anh, cùng nhịp đập nơi ngực trái vì cô mà tăng nhanh.

"Sao anh lại tới đây?" Tiểu cô nương nhét tay vào áo khoác anh rồi ôm chặt vòng eo người con trai, nâng cằm để lên ngực anh, ánh nước rưng rưng trong hốc mắt, dùng giọng mũi thì thầm.

"Vì có một cái bao nhỏ khóc nhè trong điện thoại nói nhớ anh," Anh vươn tay nhéo má cô, giọng yêu chiều, "Có phải em không hả?"

Ngón giữa của Đường Ôn chui vào lòng bàn tay để bên dưới của anh, gại nhè nhẹ, làm kiêu chối đây đẩy: "Không phải đâu nhé."

Thấy cô không chịu nhận, Hứa Hành Niên thả tay ra rồi cạy cái móng heo để bên hông mình xuống: "Thế anh đi."

Biết thừa là anh lừa mình nhưng cô vẫn thắt chặt vòng ôm, dẩu miệng: "Không được đi không được đi!"

Trọng lượng cơ thể Đường Ôn đặt hết lên người Hứa Hành Niên, như chỉ ước được dán cả người lên đó, giọng nói nghẹn ngào thỏ thẻ: "Là em, là em mà."

Đôi mắt cô sáng rỡ dưới đèn đường, tựa như đèn chiếu dưới nước, xuôi theo chiều gió chảy một mạch vào đáy lòng anh.

Yết hầu Hứa Hành Niên trượt lên xuống, ngực nóng ran.

Anh chậm rãi ôm cô thật chặt, nhẹ khom lưng, khẽ đặt một nụ hôn lên hàng mi khẽ động của cô, giọng khàn khàn --

"Anh cũng nhớ em lắm."

Như có thứ gì đó nổ tung bên tai, người Đường Ôn bỗng chốc cứng đờ, trong não chỉ còn tiếng ù ù.

Một lát sau, tay nhỏ đang nắm chặt áo lông của anh từ từ buông ra, cánh tay nhanh chóng rút ra khỏi áo khoác rồi vòng qua cổ anh, nhón chân lên.

Hứa Hành Niên ngẩn ra, còn chưa phản ứng kịp thì làn môi mềm mại ấy đã phủ lên.

Anh hoàn toàn sửng sốt.

Ánh đèn chiếu sáng cả con đường, tiểu cô nương nhắm chặt mắt, hàng mi không ngừng hấp háy, bàn tay bám vào cổ anh còn hơi run.

Đôi môi thoa son mùi dâu tây, anh nếm được vị quả thanh ngọt, còn cả hương trà sữa thơm ngậy.

Cô trúc trắc ngẩng cổ, mặt nghẹn đỏ ưng ửng, vừa định lui ra thì lại bị đầu lưỡi anh quấn lấy đoạt quyền chủ động.

Anh dùng sức giữ chặt cổ cô, ngậm mút cánh môi cô, hung hăng xâm chiếm thành trì, không cho cô lấy nửa cơ hội để thở dốc.

Dường như tất thảy nhớ thương trong nửa tháng đều hóa thành nụ hôn đằng đẵng này.

Đường Ôn cảm thấy cả người mình được anh giam vào ngực, hoàn toàn không dùng được một chút sức nào, chỉ có thể dựa sát vào để mình không khuỵu xuống.

Chẳng mấy chốc không khí trong phổi đã hoàn toàn bị rút cạn, cô giãy giụa ưm hai tiếng, nhẹ đẩy ngực anh.

Anh buông cô ra một tẹo, nhìn sâu vào cặp mắt ướt át kia, ngắm dáng vẻ cô hít từng ngụm khí rồi khẽ cười, vò loạn mái tóc dài: "Khá hơn chút nào chưa?"

Gió lạnh chùng chình thổi tới, phất quanh cổ chân Đường Ôn, mắt cô đựng nét mơ màng, gật nhẹ đầu, thẹn đỏ cả mặt vùi vào cổ anh, so vai lại: "Lạnh quá."

Hứa Hành Niên dùng áo khoác bọc kín người cô, ôm khít cô vào ngực mình, cằm gác trên đỉnh đầu người con gái: "Ấm chưa?"

Cô khẽ kêu một tiếng như mèo con, ngoan ngoãn cọ vào bả vai anh.

Tiếng gió im bặt.

*

Đường Ôn kéo Hứa Hành Niên lẻn vào sân nhà họ Đường như ăn trộm, ngó vào từ cửa sổ sát đất mở toang, cô thấy bố Đường đang ngồi trong phòng khách xem TV.

Cô nàng khom lưng rón rén đi đến ban công, rụt cổ, đang tự hỏi phải đi lên bằng cách nào mới không bị bắt quả tang thì ngược lại, nghiêng đầu qua mới phát hiện Hứa Hành Niên đang đứng thẳng tắp trước cửa, nhìn cô bằng vẻ mặt hết sức khó hiểu.

Muốn tăng xông mất, Đường Ôn lập tức túm anh đến bên cạnh, để ngón trỏ lên miệng làm động tác "xuỵt" cả nửa ngày.

"Sao thế?" Anh cũng ngồi xổm xuống, ôm đầu gối để mắt ngang tầm với mắt cô.

Cơ bản là hiếm khi được thấy tư thế này của Hứa Hành Niên, Đường Ôn quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, tự nhiên cảm thấy hơi đáng yêu tí tẹo, thế là phụt cả cười.

Hứa Hành Niên: "......"

Anh vươn tay ra cốc đầu cô, không nhẹ không nặng.

Cô nàng méo miệng sờ soạng nơi bị cốc, giọng nho nhỏ: "Không thể để bố biết anh đến đây được."

"Vì sao thế?"

Cô há to miệng, bày ra dáng vẻ hung thần ác sát, còn cong móng vuốt lên phụ họa: "Bố em ăn thịt anh bây giờ."

Dáng vẻ này với cái điệu các bậc phụ huynh miêu tả tình tiết sói xám ăn thịt khăn đỏ để dọa con trẻ hồi còn nhỏ phải gọi là giống nhau như đúc.

Anh lại còn hí hửng hỏi tiếp: "Ăn kiểu gì cơ."

"Thì..." Cô nhất thời nghẹn lời, nghểnh cằm lên suy nghĩ chốc lát, nhưng lại không trả lời được.

Cô chỉ biết là nửa tháng này hễ nhắc tới Hứa Hành Niên là bố Đường lại xì khói ngay, nên tuyệt đối không thể để ông biết anh cũng tới Mỹ được, không thì cô chết chắc.

Vậy mà Hứa Hành Niên lại không thấu cảm suy nghĩ trong lòng cô, nắm tay cô đứng dậy: "Thế đi thôi."

"Không được không được --" cô cuống quít giữ chặt cánh tay anh, volume cũng bất giác cao lên nửa phần.

Nhưng một câu đơn giản như vậy lại lọt ngay vào tai bố Đường đang định ra ngoài hít thở không khí, ông thò đầu ra từ ban công: "Ôn Ôn về rồi đấy à?"

Đường Ôn bị dọa giật nảy mình, vội vàng dúi dúi Hứa Hành Niên ra sau bụi hoa, ngồi dậy lắp bắp trả lời: "Vâng...Vâng ạ."

Bố Đường nghi ngờ rướn người ra xem thử: "Con làm cái gì dưới đấy đấy?"

"Con ạ? Trời lạnh quá, con ra xem bụi hoa có bị kết băng không ấy mà..." Cô nhích lên phía trước một chút, dùng bắp chân chắn phía sau.

Ông vẫn bán tín bán nghi, nhưng cũng không hỏi kĩ, lắc lắc cổ: "Chị con đâu?"

"Chị con ạ, chị con..."

Cô vừa định trả lời thì chợt sững người, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước khi gặp Hứa Hành Niên, mắt trừng to --

Cô cô cô cô vậy mà lại quên mất Đường Cửu Niệm!!!!

Tiếng động mạnh truyền tới từ sau bụi hoa làm cô hết hồn, sấp ngửa lùi lại vài bước, vì căng thẳng nên bắt đầu nói nhăng nói cuội: "Chiều nay con với chị đến một quán cà phê..."

Đúng lúc này, Đường Cửu Niệm nhô đầu ra từ cửa sổ phòng bếp: "Bố tìm con ạ?"

Đường Ôn: "????"

Bố Đường ngớ ra: "Lâu Niệm về lúc nào đấy con."

"Mới thôi ạ, Ôn Ôn muốn ở lại xem hoa hiếc trong sân nên con vào trước, chắc tại bố xem TV kĩ quá nên không thấy con đấy." Chị vừa nói vừa đánh mắt ra hiệu cho Đường Ôn.

Đường Ôn bắt sóng ngay, gật đầu như trống bỏi: "Đúng thế đấy ạ."

"Vậy hả." Bố Đường gật gù, cũng không nghi ngờ gì nữa.

"À đúng rồi, bọn con mua bánh kem ít béo cho bố đấy, ăn ngon lắm, bố lại nếm thử đi ạ."

Cứ thế, bố Đường đã bị Đường đã bị Niệm đánh lạc hướng, Đường Ôn nhẹ nhàng thở ra, kéo Hứa Hành Niên ra từ bụi hoa.

"Anh có sao không." Cô giữ tay Hứa Hành Niên nhìn khắp người anh một lượt, đầu rũ xuống, giọng xìu một nhúm.

Anh khều nhẹ cằm cô, hơi cúi xuống rồi nhìn thẳng vào đôi mắt cô: "Đây là em định... kim ốc tàng kiều đấy hả?"

Đường Ôn: "......"

Cô nhét bàn tay bé xinh của mình vào tay anh, ngoắc ngón tay người nọ làm nũng, "Anh cũng biết bố em dính em lắm mà, để ông biết lúc này con gái ông "thân tại Tào doanh tâm tại Hán" thì kiểu gì cũng xử em."

"Với cả chị em bảo bố tuyển con rể gắt lắm, em sợ ông làm khó anh......"

Thấy cô hết thảy đều vì suy nghĩ cho mình, anh ngẫm ngợi hồi lâu rồi gật đầu hiểu ý.

Tuy đây chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng nếu cô vẫn chưa chuẩn bị tốt thì theo ý cô vậy.

Đường Ôn vui vẻ, ôm tay anh dụi rồi lại cọ, chốc sau mới nhớ ra gì đó, thế là vội vội vàng vàng kéo anh vào nhà: "Nhân lúc chị dẫn bố ra chỗ khác thì bọn mình mau lẻn vào thôi."

Hai người rón rén từ huyền quan lướt qua phòng khác, Đường Ôn nín thở cả đoạn đường, mãi tới khi mò được đến đầu câu thang mới dám thả lỏng, còn ló đầu ra nhìn trộm Đường Cửu Niệm và bố Đường ngồi trong phòng bếp.

Hai người họ đang nói quên trời đất mấy chuyện khởi nghiệp với mở cửa hàng này nọ, không hề phát hiện ra động tĩnh bên này.

Cô thở phào nhẹ nhõm, mới buông lỏng được hai giây thì đột nhiên ý thức được một vấn đề --

Sao trông chị cô như kiểu biết tỏng chuyện Hứa Hành Niên tới đây vậy???

Tác giả có lời muốn nói: bạn học Hứa bị Ôn Ôn kim ốc tàng kiều.