Đuôi Nhỏ Thật Ngọt

Chương 62: Bố nó ơi, hai đứa nhỏ nhà ta trưởng thành rồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: envi

Đi học lại sau lễ mùng 10 tháng 1, chuyện Hứa Hành Niên với em gái lớp 10 yêu nhau trở nên hot hòn họt, chẳng mấy chốc Đường Ôn đã trở thành đối tượng quan sát trọng điểm của các nữ sinh trong trường, không những thế còn có người tranh thủ giờ giải lao mò đến lớp 10A1 hóng hớt.

Cô rụt vai ngồi tại chỗ, dựng sách lên che chiếc đầu nhỏ của mình lại, đến can đảm đi vệ sinh cũng không có.

Tống Tử San cười hơ hớ, còn vui khi thấy người gặp họa: "Cậu nổi rồi nha."

Da mặt tiểu cô nương mỏng, đỏ bừng lên, cằm gác trên bàn học: "Tớ cũng có muốn đâu."

Tống Tử San cuộn vở lại giả làm micro, để lên miệng rồi diễn: "Thân là bạn gái của "người bạn trai nữ sinh Nhất Trung muốn tìm nhất", vị đây có cảm tưởng như thế nào?"

??????

Cô trừng mắt, hỏi trong mơ hồ: ""người bạn trai nữ sinh Nhất Trung muốn tìm nhất" là cái gì cơ???"

"Tớ tự đặt(1) đó."

"......"

Hai người mới tám nhảm(2) được một lát thì giáo viên tiếng Anh đã tới rồi, Đường Ôn đang vội vàng lấy sách trong cặp thì một quyển sách giáo khoa tiếng Anh tập 5(*) chòi ra, trông hơi lạ mắt.

(1),(2): 起的 (Qǐ de) cụm này nghĩa là đặt nickname, trong đó chữ 瞎(Qǐ) nghĩa là mù, vớ vẩn,...

(*) nguyên văn là 本英语必修五, không biết mình edit có đúng không. Ai biết chỉ mình nhé. Nó là quyển này:

Do hiện tại họ mới đang học chương trình phổ thông lớp 10 thôi chưa tip xúc với các chương trình học khác cô mở sách ra xem thử thì phát hiện bên trong đều là chữ của Hứa Hành Niên

Do hiện tại họ mới đang học chương trình phổ thông lớp 10 thôi, chưa tiếp xúc với các chương trình học khác, cô mở sách ra xem thử thì phát hiện bên trong đều là chữ của Hứa Hành Niên.

"Toi, tớ lấy nhầm sách giáo khoa rồi." Cô thấp giọng nói với Tống Tử San.

Vì nhiều đề toán không giải được nên tối qua cô mang sách bổ trợ với sách giáo khoa sang phòng Hứa Hành Niên hỏi, mà lúc đó trên bàn học của anh cũng bày mấy quyển, cá là lúc dọn đồ đã cầm nhầm.

Tống Tử San vừa thấy là quyển giáo khoa tập 5 đã hiểu ra ngay, nhỏ giọng nói: "Sáng nay anh ấy có tiết Anh không?"

Đường Ôn ngẩn ngơ suy nghĩ một lát rồi vội vàng lục ngăn đôi trong cặp lấy ra một quyển vở nhỏ, cô đã cố ý chép lại thời khóa biểu của Hứa Hành Niên.

Cô kinh ngạc mở to mắt: "Tiết ba đó."

"May là không phải tiết này, thế tiết sau cậu đưa cho anh ấy là được mà."

"Nhưng mà..." Cô do dự mím môi.

"Nhưng cái gì?"

Nhưng đây là thời điểm đặc biệt, nếu giờ cô mà đi tìm anh chẳng phải sẽ bị người khác nhìn như nhìn động vật quý hiếm sao???

Tống Tử San vừa nhìn đã hiểu được nỗi băn khoăn cô viết lên mặt, cô ấy ngẩng đầu canh giáo viên đang tìm giáo án điện tử trên bục giảng rồi lại quay sang ân cần chỉ dẫn Đường Ôn: "Thế cậu nghĩ thử xem, nếu không có sách giáo khoa thì chẳng phải Hứa Hành Niên không học được sao, không học được thì sẽ bị thụt lùi, quan trọng nhất là nhỡ may giáo viên gọi anh ấy lên đọc bài thì sao?"

Rất hợp lí cũng rất thuyết phục...

Thấy cô cứ trầm ngâm mãi, Tống Tử San bóp đùi cô dưới bàn học: "Nên là hết tiết cậu đi luôn đi, tiện thể tuyên bố chủ quyền với mấy người cứ nhớ thương chồng cậu luôn."

"......"

Không biết vì sao trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh này: Cô dùng tư thế người thắng cuộc nắm tay Hứa Hành Niên đứng trước mặt đông đảo nữ sinh, đã thế còn dán lên người anh bốn chữ to tổ chảng rất bắt mắt: người của Đường Ôn.

...... Không dám nghĩ nữa không dám nghĩ nữa.

Thế là, cô nàng lẳng lặng giở quyển sách giáo khoa tập 5 kia ra, viết 4 chữ đó lên trang đầu tên, ngay cạnh tên anh.

Chuông tan học vừa reo cô đã ôm sách giáo khoa tiếng Anh lạch bạch chạy lên tầng 4, đầu cúi gằm tiu nghỉu đứng chỗ cửa sau lớp anh, đúng lúc gặp Lục Hoài Sâm cũng đi ra từ đó.

Dáng vẻ cậu như vừa tỉnh ngủ, mắt vẫn đang nhập nhèm, tóc rối bù như hai sợi dây điện quấn chặt vào nhau, nhìn chằm chằm Đường Ôn hai giây rồi lẩm bẩm: "Em gái ở đâu ra đây, dáng dấp còn xinh xắn phết."

"......"

Đường Ôn chắc chắn là Lục Hoài Sâm còn chưa tỉnh ngủ.

Tính ra thì Đường Ôn với Lục Hoài Sâm cũng đã "nối khố" từ nhà trẻ rồi lên đến tiểu học, cấp 2, cấp 3, nhưng hai người lại không thân quen cho lắm.

Hồi học nhà trẻ, hai người còn chơi thả khăn rồi trốn tìm linh tinh được, nhưng từ khi lên tiểu học thì chỉ cần Lục Hoài Sâm chủ động nói chuyện với Đường Ôn là Hứa Hành Niên liền sút cho cậu một phát.

Nói một câu là đá một cước.

Thế là về sau Lục Hoài Sâm cũng không dám tìm cô nói chuyện nữa, dù là qua nhà Hứa Hành Niên ăn chực hay làm bài tập thì cũng tránh Đường Ôn đi.

Đường Ôn thấy cậu đang uể oải, dứt khoát vào thẳng chủ đề: "Anh kêu Hứa Hành Niên hộ em với."

Nghe thế cậu mới tỉnh táo hơn chút, trừng mắt: "...... Là em hả, anh cứ tưởng Hứa Hành Niên nợ tình bên ngoài bị người tìm tới cửa cơ."

"Nợ tình cái gì?"

Cô vừa hỏi dứt câu thì Hứa Hành Niên đã đá Lục Hoài Sâm một phát từ sau, nhấc mi bảo: "Người nợ phong lưu bên ngoài không phải cậu à?"

"......" Lục Hoài Sâm khẽ cắn môi, không lời nào để nói, chắp hai tay hành lễ, "Xin cáo từ."

Chờ Lục Hoài Sâm đi rồi, Đường Ôn mới trừng lớn mắt hỏi Hứa Hành Niên: "Anh nuôi cún(*) bên ngoài?"

(*) Cún(cẩu-狗) chỉ việc ngoại tình.

"Em tin cậu ta hay tin anh?"

Cô nàng ra chiều ngẫm ngợi rồi cố ý nói: "...... Anh không trả lời thẳng thắn vấn đề của em, em hơi tin anh ấy rồi đó."

"......"

Ra chơi 2 phút, người trên hành lang ngày càng đông, trong kì nghỉ họ đã hóng được tin Hứa Hành Niên có bạn gái, xong giờ lại thấy có nữ sinh tới tìm anh nên không nhịn được lén liếc cháy cả mắt, liên hệ cô với người đã thu phục được học thần trong truyền thuyết.

Giờ giải lao vốn nhiều người ra giãn gân cốt nên lối đi nhỏ đã chật ních, Đường Ôn vừa định đưa sách tiếng Anh đang ôm trong ngực cho anh thì đột nhiên bị ai đó đẩy một cái, cả người mất thăng bằng nghiêng về trước, sách giáo khoa tiếng Anh thì rơi xuống đất.

Hứa Hành Niên phản xạ nhanh vươn tay đỡ cô, tư thế kia hơi giống như đang ôm cô vào ngực.

"Ui chao ——"

Bốn phía nổi lên tiếng xuýt xoa tâm hoa nộ phóng, còn có bạn nữ ưa bát quái nhanh nhảu kéo tay áo bạn bên cạnh, ý bảo người nọ nhìn bên kia kìa.

Đầu thụi vào ngực anh, hơi đau.

Đường Ôn nhăn mày, khóe mắt nổi lên hơi sương mơ hồ, rồi cô lại chợt nhớ ra xung quanh còn rất nhiều người đang nhìn chằm chặp, mặt chưa gì đã đỏ bừng, lắc lắc vai để tay anh rớt xuống.

Hứa Hành Niên cúi đầu nhặt sách bị rơi lên, trùng hợp thay quyển sách lại mở ra đúng trang thứ nhất, anh lơ đãng nhìn lướt qua thì phát hiện bốn chữ nho nhỏ bên cạnh tên mình.

Đường Ôn vẫn chưa để ý chuyện này, dịu dàng nói: "Hôm qua em tìm anh học thêm xong không may cầm nhầm luôn sách giáo khoa của anh, tiết vừa rồi mới phát hiện."

"Thế hả——" anh gật nhẹ đầu, xong rất hứng thú hỏi, "Thế "người của Đường Ôn" là sao cơ?"

"......"

Quả nhiên vẫn bị phát hiện, không ngờ còn nhanh như vậy.

Cô nàng vỗ mặt, nghĩ suy một hồi rồi ưỡn ngực để làm bản thân trông có vẻ "cây ngay" một chút, nâng giọng: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Hứa Hành Niên khép sách lại, cuốn thành ống tròn rồi vỗ nhẹ lên đầu cô——

"Phải chứ."

Cô vỗ rơi tay anh: "Thế còn được."

Hứa Hành Niên vừa nghe thế, cố ý giơ móng vuốt ra nắm tay cô, vốn chỉ muốn trêu chút thôi nhưng ai ngờ cô lại hít một hơi xuýt xoa rồi theo phản xạ rụt tay về.

Anh hơi nhíu mày: "Tay còn đau hả em?"

Hôm trước cô leo núi tay không may bị dằm cây đâm phải, vốn cũng không để ý lắm, đến tối về nhà mới nhờ dì Cầm dùng kim khẩy ra.

Vì bị đâm hơi sâu nên khẩy ra cũng lâu, phần da ở đầu ngón tay bị rách do kim chọc vào nên sẽ đau một thời gian.

"Không sao ạ, sẽ lành nhanh thôi."

Anh cầm ngón tay kia lên rồi nhìn chăm chăm chấm đỏ trên đó: "Trách anh không phát hiện sớm."

Cô cười hì hì nói: "Anh cũng có biết lấy gai ra đâu, phát hiện thì làm được gì chứ?"

Anh khẽ cười: "Xem ra anh còn phải học tập thêm."

Hai người lại nhẩn nha nói hai câu, Đường Ôn đột nhiên nhớ ra còn phải đi phê bài tập cho giáo viên dạy văn nữa nên vội vàng tạm biệt anh.

Ai ngờ cô nàng mới nhấc được hai bước thì bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lùi về trợn tròn mắt hỏi anh:

"Đúng rồi, con cún anh nuôi bên ngoài kia kìa, là giống chó gì?"

"......"

*

Trời trở lạnh, vừa tới cuối mười tháng, Đường Ôn lấy áo khoác bò bằng bông ấm áp trong tủ mặc vào, còn cố ý mặc thêm hai cái quần chun thu đông để giữ ấm nên cẳng thân nhìn hơi thô.

Đường Ôn từ nhỏ đã sợ lạnh, mùa đông ở phương bắc cũng chẳng ấm áp gì cho cam, thời điểm nhiệt độ vừa hạ là lúc cô rất dễ bị cảm rồi phát sốt nên dứt khoát mặc nhiều một chút, ấm là được, không cần đẹp.

Lúc ra khỏi cửa phòng thì đúng lúc thấy Hứa Hành Niên mặc áo khoác liền mũ, hai người nhìn nhau, thực sự cảm thấy như đang sống ở hai mùa khác nhau vậy.

"Chào buổi sáng Niên Niên! Chúc anh một ngày vui vẻ."

"Chào buổi sáng."

Thấy anh bước nhanh đến đầu cầu thang, cô cũng vội vàng theo sau, treo cả lên người anh y như con bạch tuộc, dính nhau cùng xuống tầng.

"Mặc như này ít nhất phải nặng thêm 3 cân." Anh luồn tay ra sau đỡ đùi cô, xong còn xốc xốc người cô áng chừng.

Cô nàng méo miệng, cọ cổ anh bảo: "Tại em sợ lạnh mà."

"Muốn uống trà sữa không?"

Cô gật đầu: "Muốn ạ."

"Muốn bao nhiêu?" Lúc nói, anh còn nhẹ nhàng đá lông nheo, như có ý tứ.

Đường Ôn hiểu ngay tắp lự, không do dự rướn người chụt một phát lên mặt anh, mặt mày cong tớn, giọng thì ngọt: "Muốn từng này này!"

Còn khá biết điều.

Hai người ngọt ngấy dính nhau xuống tầng, bong bóng màu hồng sắp bay lững lờ khắp cả nhà đến nơi thì bỗng nhiên thấy mẹ Hứa đang bưng đồ ăn đứng ở cửa phòng bếp, đang dùng ánh mắt dò xét nhìn kĩ hai người họ.

"......"

Không khí như đình trệ trong chốt đó.

Hai giây sau, Đường Ôn bị dọa đến nỗi run lập cập, vội vàng đá chân giãy giụa một phen, gò má đỏ bừng như sắp nhỏ máu đến nơi.

Hứa Hành Niên thả tay ra, cô lập tức trượt tuồn tuột xuống y như bánh xà phòng, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng trên bậc thang đầu, suýt nữa không đứng vững nổi.

"Chào...chào buổi sáng dì ạ." Cô nàng bình ổn lại trái tim đang đập bùm bùm, mặt cúi gằm, mũi chân khép lại ngay ngắn, chẳng khác nào đứa bé phạm lỗi.

Tuy đã sớm có quan hệ đính hôn rành rành ở đấy, nhưng bị người lớn bắt tận tay day tận trán thì có phải sẽ thấy họ yêu sớm ảnh hưởng đến việc học tập không...

Mẹ Hứa cũng hoàn hồn, bà dừng một chút rồi bình tĩnh gật đầu: "Ừ, chào buổi sáng."

Xong rồi xong rồi, là cô chủ động thơm Hứa Hành Niên nên có phải sẽ bị coi thường không...

Trong giây phút đó, trong đầu Đường Ôn đã hiện ra đủ loại tình tiết mẹ chồng nàng dâu trên phim truyền hình, càng nghĩ càng quẫn, cô tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.

Ai ngờ trên mặt mẹ Hứa cũng không có vẻ gì là không vui, bà chẳng nói gì thêm, chỉ bưng đồ ăn trở về phòng bếp.

Đường Ôn hoang mang ghé mắt nhìn Hứa Hành Niên.

Cho đến hai giây sau, trong phòng bếp truyền tới tiếng người mừng như điên: "Bố nó ơi, hai đứa nhỏ nhà ta trưởng thành rồi!!!"

Hứa Hành Niên: "......"

Đường Ôn: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Lục Hoài Sâm: Tớ dùng tấm chân tình đối xử với cậu, cậu thì ngày nào cũng vì em gái nhỏ đá tớ không ghê chân.