Đuôi Nhỏ Thật Ngọt

Chương 54: Cắn đi




Editor: envi

Là nụ hôn chưa thành ngày hôm qua...

Môi anh lành lạnh lại mềm mại, quấn chặt lấy cánh môi cô vừa mút mát, vừa liếm láp, trong nháy mắt đã đoạt lấy toàn bộ hô hấp nơi cô đi, bá đạo lại cường thế.

Đường Ôn cảm giác cả người mình mềm nhũn thành một vũng nước, lòng bàn tay đang nắm góc áo một đường đưa lên, yếu ớt đặt trước ngực anh, đôi mắt bối rối chớp chớp.

Tay anh chống lên tường đã thu về từ lúc nào chẳng hay, chế trụ sau cổ cô, răng nhọn cắn nhẹ đôi môi mềm mại của người con gái như đang trừng phạt, giọng nói vì động tình mà trở nên khàn khàn: "Nhắm mắt lại."

Lông mi Đường Ôn hấp háy, lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai chân cô run rẩy, ý thức mơ hồ không rõ, bàn tay chỉ có thể vô thức leo lên cổ anh, mặc cho anh đòi lấy.

Đầu lưỡi nóng bỏng của người con trai chạm nhẹ vào môi, từng chút tách hàm răng cô ra, cảm giác hơi tê dại như bị điện giật theo đầu lưỡi truyền đến ngực, cô thấp giọng nức nở, lại bị động tác quấn quít của anh nuốt vào.

Eo đã bị khóa chặt, Đường Ôn hơi ngẩng đầu, mũi chân bất giác nhón lên, trong tầm mắt chỉ còn lại một mảnh mơ hồ.

Sau vài giây, không khí vào phổi ngày càng ít ỏi, mặt nhỏ của cô nghẹn đến mức đỏ bừng, dùng nắm tay nhẹ đẩy anh ra.

Hứa Hành Niên dịu dàng buông cô ra, tiếng anh thở dốc hơi nặng, người kia chống lên trán cô, ánh mắt nóng rực: "Biết sai chưa?"

Trong hốc mắt Đường Ôn là hơi nước sóng sánh, mắt hạnh long lanh, hít từng ngụm khí, cánh môi hồng nhuận bị mút vào như quét mật, căng bóng.

Anh để tay cô lên cổ mình, rồi thò lại gần mổ nhẹ lên đôi môi dụ hoặc, từ sâu trong yết hầu phát ra âm thanh trầm khàn: "Hửm?"

Cô bị anh nhìn chằm chằm đến mức xoắn xuýt, lông mi rung không ngừng, gật nhẹ đầu.

Anh lại phủ xuống, nhưng lần này là nụ hôn dịu dàng tỉ mỉ, dọc theo đường nét cong cong ấy, chậm rãi, từng chút từng chút một xâm chiếm thành trì của cô.

Đường Ôn bị hôn đến ý loạn tình mê, trong đầu chỉ còn lại sự mờ mịt, bất lực với lên bờ vai anh, mềm oặt rúc vào lồng ngực anh, khuôn mặt trắng nõn xấu hổ nhuộm một màu ửng đỏ.

Anh vươn tay nhéo vành tai cô, rồi lòng bàn tay lại kề sát khẽ khàng vuốt ve, thấy nơi mềm mại ấy đã nóng bừng thì bất giác cười nhẹ, nghiêng đầu qua khẽ mổ lên đó.

Mặt Đường Ôn đỏ bừng, cả người rúc trong cổ anh, khóe mắt còn đọng ánh nước, không dám ngẩng đầu nhìn người ta nữa.

Lúc này, tiếng phát thanh viên từ loa vang lên cách đó không xa: "Xin mời tuyển thủ tham gia chung kết chạy 1000 mét nam đến khu vực điểm danh, xin mời tuyển thủ tham gia chung kết chạy 1000 mét nam đến khu vực điểm danh——"

Cô hơi lùi ra, giọng nói mềm mại đã thấp còn nhỏ, có chút mơ hồ không rõ: "Anh đi điểm danh đi."

Anh lại ôm siết cô vào ngực, vùi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên sườn cổ trắng nõn bóng loáng của cô, trầm giọng nói: "Không đi đâu."

Hơi thở anh nóng rực, nóng đến mức làm bả vai Đường Ôn run lên, giọng nói cũng lắp bắp: "Vì... Vì sao?"

Hứa Hành Niên câu môi cười, nhẹ gác cằm lên đầu cô: "Đã chiếm được phần thưởng rồi."

"......"

Mất một giây để tự hỏi "phần thưởng" mà anh nói là gì, Đường Ôn cắn môi, rũ mi.

Cái gì chứ...

Tay cô từ cổ buông xuống dưới, ôm eo anh thật chặt, có cảm giác làm chuyện xấu sinh thẹn.

Anh nghiêng mặt bám vào bên tai cô, nói từng chữ rành mạch: "Về sau không cho phép ở chung một phòng với người khác giới, ai cũng không được."

Mãi đến tận hôm nay Hứa Hành Niên mới biết, thực chất lòng anh cũng sẽ bị ham muốn chiếm hữu chi phối, nhất là khi thấy cô với tên con trai thích cô đứng chung một chỗ, ham muốn ấy lại trào lên cuồn cuộn tự đáy lòng, dường như khiến anh vứt bỏ hết mọi lý trí và bình tĩnh.

Đường Ôn hơi dẩu miệng, chậm rãi bắt bẻ: "Thế ở với anh thì sao?"

Anh nhấc mi, ngón cái vuốt ve phần da thịt sau tai cô: "Em thấy sao?"

Cái ngữ khí ra vẻ rất chi là có hứng thú kia y như đang muốn thị uy—— "Em dám nói không nghe lời thử xem".

"......"

Đường Ôn liếm phiến môi còn hơi đau, nghĩ mà sợ, ngẩng đầu vội hôn lên cổ anh, giọng ngọt ngào: "Em biết rồi."

"Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

*

Đổng Kha ngồi bên rìa khán đài, nhìn cái chai trong tay hãy còn đang xuất thần, mãi đến khi thời gian trôi qua hơn một nửa mới cắn môi đứng dậy, biểu cảm rất khó hiểu.

Cô ấy cầm cái chai, đi dọc theo khán đài một lượt nhưng cũng không thấy bóng dáng Hứa Hành Niên đâu nên lại chạy đến khu vực lớp 11A1, vẫn không thấy.

Lục Hoài Sâm với Lạc Nhan đang ngồi dưới bóng cây buôn chuyện, cô ấy do dự đi qua đó, khóe miệng trưng ra một nụ cười nhàn nhạt: "Các cậu thấy Hứa Hành Niên đâu không?"

Lục Hoài Sâm lắc đầu, ngáp một cái: "Không phải cậu ấy có hạng mục thi đấu phải tham gia à?"

"Ừ đúng, nhưng mà thi xong rồi,"cô nàng vô thức bóp chặt đầu ngón tay, "...giờ lại không thấy cậu ấy đâu cả."

Cậu thuận miệng đáp: "Chắc là đi dạo đâu đó rồi."

Lạc Nhan liếc thấy cái chai cô ấy đang cầm, rồi lại nhìn chăm chú vào mắt Đổng Kha, mím môi không nói lời nào.

Thấy bọn họ đúng là không biết sự tình gì, cô ấy đành phải nói: "Vậy để tớ đi tìm thêm chút nữa."

Chờ cô ấy đi rồi, Lạc Nhan mới chống cằm lẩm bẩm: "Cậu có cảm thấy Đổng Kha thích Hứa Hành Niên không?"

Cậu ngẩn ra: "...... Có hả?"

"Có."

Từ khai giảng lên lớp 11 cô đã có cảm giác này rồi, lúc Hứa Hành Niên nói chuyện, trong ánh mắt Đổng Kha đều ngập tràn ái mộ.

"...... Ờm."

Lạc Nhan ngồi bó gối, mũi chân nhịp bình bịch trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Với lại tớ thấy ánh mắt trốn tránh vừa nãy của cậu ấy, rất có vấn đề."

"...... Thế à."

"Nam sinh mấy cậu chả có mắt nhìn gì cả."

"......"



Mãi đến khi hai người sóng vai về sân vận động, mặt Đường Ôn vẫn đỏ au, cô y như bé đà điểu con, đầu thì cúi gằm, chân bước chậm rì rì, sợ gặp người quen sẽ bị hỏi linh tinh.

Vừa rồi lúc đi ngang qua khu dạy học cô nhìn môi mình qua khung cửa sổ, cánh môi bị hôn đỏ mọng như đóa hoa kiều diễm ướt át không có lấy một chỗ nứt nẻ, thậm chí còn hơi sưng đau.

Hồi tưởng lại một loạt chi tiết vừa rồi, cổ họng Đường Ôn thít chặt, cảm giác như trái tim trong lồng ngực sắp nhảy ra ngoài đến nơi, bất giác ôm mặt——

Không đúng... Rõ ràng đều là nụ hôn đầu tiên, trong khi cô căng thẳng đến nỗi lóng ngóng tay chân, còn anh thì lại có thể... cầm thú đến vậy?

Tiểu cô nương nuốt nước miếng, hơi bẽn lẽn liếc nhẹ anh một cái, cũng không biết hình dung như thế có được không.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy em?"

"......" Cô nàng nheo mắt, tưởng như tim mình giấu một cây súng máy, cứ thình thịch liên hồi.

Cô nên nói sao nhỉ???

Hỏi thẳng là sao anh cầm thú thế à???

Không tốt lắm đâu......

Không biết vì sao, trong đầu cô lại hiện lên một cảnh như vậy —— Hứa Hành Niên lại ấn cô lên tường lần nữa, bật 2 cúc áo trên cổ, liếm môi dưới như muốn trêu ngươi, cười tà mị, khều cằm cô rồi hờ hững bảo: "Cầm thú à? Anh có thể cầm thú hơn cơ."

"Em muốn thử chút không?"

......

Ha ha ha ha ha ha ha ha hình ảnh thật vi diệu.

Đường Ôn cười ngô nghê, song lại vội vàng điên cuồng lắc đầu đá bay cái suy nghĩ không thực tế này đi.

Hứa Hành Niên trông đuôi ngựa nghịch ngợm ngúng nga ngúng nguẩy trong không khí, nhướn mày: "... Lại đang nghĩ linh tinh gì thế hả?"

Đầu tiểu cô nương đột nhiên khựng lại, lắc nhiều quá chóng hết cả mặt, ngu ngơ ngó lên nhìn anh ra chiều đăm chiêu, nuốt nước miếng, muốn chối: "Không nghĩ gì hết."

Rõ ràng là anh không tin, vươn tay giữ đuôi ngựa của cô, không dùng sức quá lớn: "Hửm?"

"...... Em nói em nói."

Anh buông tay ra.

Đường Ôn ngoái đầu yên lặng nhìn anh, hắng giọng, cố không đỏ mặt biểu đạt ý tứ của bản thân: "Anh... Cái kia......"

Cô lóng nga lóng ngóng khua tay giữa không trung để tỏ ý, rồi nhìn anh bằng ánh mắt chờ mong.

"...... Cái gì?"

"Thì là cái vừa rồi ý......" Tay cô tạo thành hình chữ "Bảy(七)", rồi lại chỉ về phía trước hai cái, giọng non nớt, "Đó(1)..."

"...... Phát(2) á?"

(1),(2): Chữ Đường Ôn dùng là 啵(bō) nó là một dạng thán từ, từ tượng thanh hoặc trợ từ thêm vào cuối câu,... Còn chữ 播(bō) HHN dùng nghĩa là truyền bá; phát; phổ biến; lan truyền,... Còn em Ôn đang có ý gì tôi cũng không hiểu =)))

Cô hơi quẫn cọ cọ chóp mũi, dừng một chút rồi dứt khoát chu mỏ lên, chỉ tay vào đó, lầu bầu: "Anh hiểu chưa?"

"......"

Hứa Hành Niên khoanh tay trước ngực, cong lưng hôn nhanh lên cái mỏ đang vểnh lên kia, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ: "Muốn chơm chứ gì?"

"........."

Không phải như vậy!!!!!!

Mặt tiểu cô nương còn đang nhiễm sắc đỏ, vừa xấu hổ vừa tức, gấp đến nỗi đứng nhảy loạn cả lên, cuối cùng cũng bất chấp tất cả: "Em muốn hỏi sao anh lại hôn giỏi như vậy!?"

Nãy tấn công ồ ạt hôn cho cô thở hổn ha hổn hển, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn giơ tay xin hàng, trái tim nhỏ đập bùm bùm.

"......" Hứa Hành Niên nghẹn họng một giây, sau đó đứng thẳng, mặt không đổi sắc trả lời, "Học trong mấy quyển sách em mua đó."

"???"

Sách cô mua? Sách gì?

Anh nắm tay đặt lên môi ho nhẹ: "Mấy quyển chỗ mép giá sách ấy..."

Cô vẫn đực ra...Không phải đó là mấy tác phẩm nổi tiếng thế giới sao???

Thấy biểu cảm của cô, Hứa Hành Niên hắng giọng, rất ư là kiên nhẫn lấy ví dụ: "Cái gì mà tổng tài cưới thử vợ hiền, tổng tài ác ma đừng tới gần, tổng tài bỉm sữa chăm(*) vợ mới cưới..."

*Từ gốc là 奶爸 (Nǎi bà) chỉ mấy ông chồng chăm vợ chăm con từng li từng tí lúc vợ mang thai, từ giai đoạn tiền sản đến sau sinh.

Không đợi anh nói xong, Đường Ôn đột nhiên mở to hai mắt, vội vàng giơ tay ngăn anh lại, tiếng kêu thảm thiết phát ra từ sâu trong tâm hồn: "Đủ rồi đủ rồi."

Khóe môi anh gợi lên, chơi nhây lấy tay cô xuống, khuôn mặt ngời ngời tràn đầy ý cười: "Chưa kể bình thường lúc em xem phim thần tượng... anh cũng có mặt."

???????

Đường Ôn cảm thấy hai mắt mình tối sầm, thẹn đến nỗi thấy thở cũng mệt.

Trước khi lên cấp 3 cô rất thích quấn lấy anh, nhất là đợt lớp 7 lớp 8, cứ cuối tuần là lại kéo anh ra trước TV xem phim thần tượng. Mà cô cũng thẹn thật, mỗi lần thấy nam nữ chính nói lời âu yếm hay ôm ấp là mặt đã đỏ bừng, đến cảnh hôn là lấy tay che mắt luôn.

Che một người chưa được, cô còn phải duỗi móng vuốt qua tiện bề che luôn mắt Hứa Hành Niên, chờ cho âm nhạc chuyển cảnh vang lên mới thả ra.

Cô cao giọng chống chế: "Rõ ràng em đã......"

Anh cong lưng, mắt cười chói chặt cô lại: "Tay em quá nhỏ, che không hết."

"......"

"Chưa kể khả năng tiếp thu của anh luôn rất mạnh."

"......"

"Thế nên khả năng thực hành......"

Đường Ôn bị người kia nhìn chằm chằm đến nỗi mặt đỏ tai hồng, tức muốn hộc máu bèn nhảy dựng lên ôm cổ anh, hai chân kẹp bên hông anh, che miệng anh kín mít: "Đủ rồi đủ rồi đủ rồi!!!"

Anh cũng cong eo, tự nhiên cô chẳng khác nào con gấu túi treo trên người anh, cả cơ thể đổ về trước.

Cũng may tạng người cô nhỏ gầy, anh điều chỉnh tư thế một chút, nâng đùi cô, ôm cô đứng thẳng.

Đường Ôn: "?????"

Vốn muốn chơi xấu leo lên người anh làm nũng, ai mà ngờ anh cựa quậy một chút đã bế cô lên luôn rồi, cô giật mình kêu lên, tay đang che miệng anh vội vàng vòng qua cổ——

Hứa Hành Niên thắt chặt tay, bám vào mạn tai cô thỏ thẻ: "Thích nghịch nữa không?"

Cô nàng vùi vào vai anh lắc đầu, mềm giọng cầu hòa: "Không không không nghịch nữa... Anh cho em xuống dưới đi..."

Vừa rồi đã có người đi qua nhìn thấy hai người họ...

Anh làm như không nghe thấy, ôm đùi cô rồi xốc xốc lên mấy bận, ước lượng một phen, rồi nghiêm trang bảo: "Em nặng đó."

Cân nặng mãi mãi là vấn nạn đáng quan tâm của các chị em phụ nữ, cô kinh ngạc kêu lên, đỏ mặt phản bác "Em không có!", Nói xong chân cẳng đã vung vẩy, muốn giãy xuống.

Nhưng tay anh vẫn giữ chặt, căn bản là không thoát ra được.

Cô nàng hung dữ nhe răng, uy hiếp: "Em cắn anh đấy nhé!"

Anh nhịn không nổi, bật cười, thuận theo ý cô: "Cắn đi."

Mà vào giây phút cô mèo nhỏ nhe răng muốn gặm vai anh, Đổng Kha đúng lúc chạy ra từ chỗ ngoặt, trùng hợp bắt gặp tầm mắt của Đường Ôn.

"......"

Tác giả có lời muốn nói: Dành cả thanh xuân để viết cảnh hôn... Mà lực eo của bạn học Hứa đúng là không tồi, rất đàn ông...