Đuôi Nhỏ Thật Ngọt

Chương 45: Đưa em đi xem phim




editor: envi

Lúc mới ngã xuống thì không thấy đau lắm, giờ sau mấy giây ổn định, hai tay cánh tay chẳng khác gì bị kim châm, Đường Ôn nhăn mày, vành mắt dần dần chứa đầy hơi nước óng ánh.

Ánh mắt Hứa Hành Niên hơi trầm xuống, một tay vòng qua nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, một cái tay nhấc đôi chân của cô lên, ôm cả người cô mà không mất tí sức nào.

Bỗng nhiên bị nhấc lên cao làm lòng Đường Ôn trầm xuống, cô hô lên một tiếng, theo bản năng vòng tay qua cổ anh, "Anh muốn làm gì vậy?"

"Đi phòng y tế." Sợ dọa cô, anh cố tình nhẹ giọng.

Tráng Hán đứng sau anh nghe đến đây, lập tức hít vào một hơi, kinh ngạc nói không nên lời ——

Đây vẫn là hội trưởng cao lãnh kiệm lời mà anh ta quen sao!!!

Đang mê man thì đã thấy Hứa Hành Niên xoay người, anh ta vội vàng tránh sang một bên nhường đường.

Mới vừa đi được hai bước, Hứa Hành Niên phát hiện Đổng Kha vẫn đi theo sau, trầm giọng cắt ngang cô ấy: "Mình tớ đi là được."

Đổng Kha vừa nhắm mắt theo đuôi, vừa giải thích nói: "Có con gái đi theo sẽ tiện hơn."

"Không cần." Anh đi tới cửa bèn nghiêng người, ngữ khí lãnh đạm, trên mặt không nhìn ra chút biểu cảm nào.

Đổng Kha mím môi, dần dần dừng bước.

Bây giờ vừa vặn là tiết tự học buổi tối, trên hành lang không có một bóng người, Đường Ôn thẹn thùng túm vạt áo anh, đem mặt chôn vào cổ người con trai, nhỏ giọng lầm rầm: "Thả em xuống, em tự đi được."

Đang ở trường đó, nhỡ may bị giáo viên thấy được thì ăn nói kiểu gì, chưa kể bị bạn học bắt gặp có khi còn bị đồn lung tung nữa.

Nghe đến đây, Hứa Hành Niên cười nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: "Em đứng được à?"

Lúc giữ chân cô, anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng nó đang run lên.

"......" Đường Ôn bị một câu nhẹ tênh của anh chặn miệng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nghiêng mặt, không lấn cấn vấn đề này nữa.

Phòng y tế không có ai, bác sĩ trực ban chắc là có việc đột xuất rời đi rồi. Anh đặt cô lên giường bệnh, tìm hộp y tế trong tủ thuốc.

"Có mình tay đau thôi à? Chỗ khác có đau không." Anh mở hộp thuốc, nhìn nhãn dán trên các loại chai chai lọ lọ trong đấy theo thứ tự.

Cô cau mày giật giật cẳng chân, cảm giác phần xương mông bị đụng trúng, đau nhức, nhưng cô ngại mở miệng, ấp úng nói: "Vẫn ổn."

Hứa Hành Niên nhẹ liếc cô, lấy nước muối sinh lí, dùng bông tẩm ướt, ánh mắt ý bảo cô vén tay áo lên.

Khi còn nhỏ, anh với Lục Hoài Sâm cùng nhau học đấm bốc thường xuyên bị thương, cho nên cũng biết vài phương pháp xử lí miệng vết thương, chờ cô vén tay áo lên xong, anh bèn nhẹ nhàng chấm bông đã tẩm nước muối lên vết thương.

Cảm giác mát lạnh kia, hơi đau đớn, Hứa Hành Niên vẫn luôn nhẹ nâng khuỷu tay cô lên, cực kì nhẫn nại, động tác trên tay nhẹ lại càng nhẹ.

Bởi vì cách ống tay áo nên bụi bẩn không dính vào da.

Anh ngồi trên mép giường, lấy bình cồn ra, nhíu mày, duỗi tay cầm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, dịu giọng: "Sẽ hơi đau đó."

Cô bất giác cắt chặt răng, chậm rì rì mở miệng: "Không sao."

Hứa Hành Niên thấm chút cồn i-ốt, vừa chấm vào chỗ cạnh miệng vết thương, cô liền phản xạ có điều kiện hơi rụt tay lại, cánh tay nhẹ run rẩy. Anh lại nâng cùi trỏ cô lên lần nữa, dùng ngữ khí ôn hòa nhằm dời lực chú ý của cô đi: "Chiều thứ tư này trường tổng vệ sinh, làm xong rồi nghỉ."

"Á," cảm giác nóng xót do cồn i-ốt làm da đầu cô giật giật, nước mắt trong hốc mắt không chịu được rơi xuống, môi trắng bệch, giọng nói khàn khàn cẩn thận đáp lời anh: "Được nghỉ..."

Hứa Hành Niên hơi cúi người, nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương giúp cô, muốn cô bớt đau một chút.

Đường Ôn cắn cắn môi, sợ anh lo lắng quá, cố gắng điều chỉnh giọng mình cho bình thường: "Vậy... dọn dẹp xong... bọn mình phải về nhà sao?"

"Không về." Anh rướn người về phía trước, nhìn chằm chằm mắt cô.

Đầu nhỏ ngây ngốc, trên lông mi còn vương vài giọt nước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Vậy mình đi đâu anh?"

Hứa Hành Niên gục đầu xuống, hôn lên hàng mi run rẩy của cô, nắm đầu ngón tay cô thật chặt, dịu dàng nói: "Đưa em đi xem phim."