Đuôi Nhỏ Thật Ngọt

Chương 44: Ước nguyện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

editor: envi

Buổi tối, nơi náo nhiệt nhất trong trường chính là nhà ăn.

Đường Ôn chuyển đống sách đang cầm bên tay trái sang tay phải, sau đó hơi nhón chân nhìn hàng người đứng trước cửa sổ lấy thức ăn, thở dài.

"Đói à?" Hứa Hành Niên đứng sau cô nhìn đồng hồ trên tay, thuận miệng hỏi.

"Vẫn ổn." Cô hơi thất thần xoay người lại, nhìn chằm chằm anh một lát, lại cúi đầu dùng mũi giày thể thao cọ cọ anh, y như đứa trẻ láo liên nhìn xung quanh.

Anh đeo lại đai áo yếm bị tuột xuống lúc cô vung tay lên, thuận tiện lấy luôn sách giáo khoa cô đang ôm, nhìn tên sách rồi cười nói: "Anh nhớ là hôm qua bọn em làm thí nghiệm vật lí đúng không...?"

Mấy hôm trước cô vừa than thở với anh xong, chương trình vật lí cấp 3 khó hơn cấp 2 không phải chỉ một chút thôi đâu, đi học không tập trung cái là "mất gốc" ngay......Kiến thức rối tinh rối mù hết cả lên.

"Vâng..." Cô bất lực đáp, dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

"Em thấy sao?" Anh buồn cười nhìn cô nàng, đang nghĩ không biết mình có nghe được một đáp án khác trước không.

"Vẫn thế," cô phình phình miệng, cau mày như ngậm chanh chua, "Em với lí bát tự không hợp."

Hứa Hành Niên nhướng mày, như có ý tứ: "Em có thể nhờ anh nè."

"Chờ đến khi kiểm tra giữa kì rồi tính sau," cô xoay người sang chỗ khác rồi tiếp tục nhìn hàng người phía trước, "Lần này chỉ là làm thí nghiệm nhỏ thôi, không có việc gì hết...... Em sẽ cố gắng, lần thi sau thành tích nhất định sẽ tốt."

Khâu Nhạc đứng sau Hứa Hành Niên chúi đầu qua, dùng ánh mắt cực kì u oán nhìn anh, ủy khuất: "Tớ nhờ cậu dạy được không?"

Anh thu lại ý cười trên mặt trong một nốt nhạc, ho nhẹ, nghiêm trang nói: "Không rảnh."

Khâu Nhạc: "......"

Lằng nhằng mãi cũng ăn xong bữa cơm chiều, nhân lúc đang còn sớm, hai người lại dắt nhau ra thư viện lớn ngoài trường mua mấy quyển sách. Lúc ra khỏi thư viện, bầu trời đêm đã sẩm tối như màu mực nước, áng mây mờ dần nhường chỗ cho những vì sao lấp lánh, vừa rộng lớn lại vừa thần bí.

Gió nổi lên trên con phố, Đường Ôn bọc người trong chiếc áo khoác mỏng, lặng lẽ nhét một tay mình vào lòng bàn tay Hứa Hành Niên, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi, sau khi người kia phát hiện bèn nắm chặt thật chặt chiếc móng vuốt không an phận kia lại.

Trên phố, ngựa xe như nước, ánh đèn neon chiếu lên cửa sổ xe, tạo thành những vầng sáng lờ mờ, như có như không.

Đường Ôn cúi đầu khẽ khàng đếm bước chân, lại sờ chiếc bụng nhỏ tròn vo của mình, đôi mắt bị đèn xe chiếu vào như hai chiếc bóng đèn sáng ngời: "Hơi no."

Không chờ anh nói chuyện, cô nàng lại chép miệng nói tiếp: "Tối không ăn cơm thì không có sức học tiết tự học, chưa kể nửa đêm có khi còn đói đến mức kêu ùng ục luôn."

Nghe đến đây, anh vui vẻ khẽ cười một tiếng.

Cô nhảy trên trước hai bước, đột nhiên chìa mặt ra, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm anh: "Nếu em béo thì sao bây giờ?"

Anh cười xoa xoa đỉnh đầu cô gái, dọa: "Thế thì anh không cần em nữa."

Đường Ôn vừa nghe thế, xoạt một cái rút tay mình từ trong tay anh về, vẻ mặt cảnh giác nhìn người kia: "Có phải anh cảm thấy, dù sao anh cũng có Tiểu Hồng Tiểu Lục Tiểu Thảo Tiểu Hoa Tiểu Thạch Đầu(hòn đá nhỏ), nhiều người thích như vậy, có em hay không cũng không sao phải không?"

Anh khựng lại, mí mắt giật giật: "...... Tiểu Thạch Đầu?"

Đây không phải tên con trai à!?

Cô bất bình phản bác: "Con gái cũng tên Tiểu Thạch Đầu được chứ sao! Mẹ em còn muốn đặt tên em là Tiểu Lão Hổ đấy!"

Tiểu Lão Hổ......???

Anh kinh ngạc rồi đấy ——

Vậy mà có cả chuyện này nữa hả???

Nhìn vẻ mặt "em rất giận" của Đường Ôn, mắt thì trừng trừng nhìn mình, Hứa Hành Niên không thể nhịn được nữa, bật cười—— dáng vẻ kia của cô đúng là y đúc một con hổ nhỏ......À không, là con hổ con mới mọc răng.

"Anh còn cười!" Cô tức muốn hộc máu, nói xong còn nhảy tưng tưng muốn động thủ.

Hứa Hành Niên nâng tay che miệng, hắng giọng, vẫn dịu dàng dỗ ngọt cô: "Gọi Tiểu Lão Hổ làm gì, gọi Tiểu Đường Bao (bọc đường nhỏ) dễ nghe hơn."

...... Tiểu Đường Bao???

Đường Ôn giật mình, tay nhỏ khựng lại giữa không trung, hoàn toàn quên luôn chuyện muốn "tẩn" anh.

Đó là gọi yêu sao?

Cô còn đang nghĩ với ngợi, Hứa Hành Niên đột nhiên duỗi tay ôm chầm cô vào lòng, khiến cả người cô đều nghiêng qua dựa trên ngực anh. Đường Ôn kinh ngạc vừa chớp mắt vừa ngẩng đầu lên nhìn qua, thấy một người đàn ông mù đi từ phía đối diện.

Người đó đeo kính râm, cẩn thận dùng gậy mò mẫm dò đường phía trước, tiếng lộc cộc giữa đường phố yên tĩnh càng thêm vang dội.

Đường Ôn thấy thế, lập tức hiểu chuyện dịch sang bên cạnh mấy bước, đứng ngay ngắn.

Hứa Hành Niên cười nhẹ, xoa đầu cô, sau đó ôm cô chặt hơn một chút.

Thoáng nhìn qua bàn tay đang gác trên vai mình, đầu nhỏ liền quay phắt sang giãy giụa: "Chuyện vừa rồi còn chưa nói xong đâu!"

Anh cũng nhớ cô đang ầm ĩ,cong môi, tâm tình rất tốt nhận sai: "Béo cũng là của anh."

Đường Ôn chép miệng, tính tình nhỏ tiêu tan hết: "Thế còn được."

Đi qua vườn hoa đã tới trục đường chính ở quảng trường lúc nào không hay, tiếng nhạc Âu du dương rót vào tai, khắp nơi là các cặp tình nhân thân mật nắm tay nhau đùa giỡn.

Hai người đứng ở chỗ đài phun nước, mấy đồng xu ước nguyện nổi trên mặt hồ khúc xạ thành những vệt sáng chói mắt cùng ánh đèn chiếu xuống nước đủ màu sắc. Hứa Hành Niên nắm chặt tay cô, rũ mi hỏi: "Lần trước bọn mình tới chỗ này em đã ước gì vậy?"

Lần trước?

Tiểu cô nương híp mắt suy nghĩ một lát, hình như là hồi hè chuyển cấp.

Khi đó, ngày nào cô cũng bị áp lực học tập đè nặng, cả ngày vùi đầu vào làm bài, thường xuyên choáng váng đầu óc đến nỗi cơm cũng quên cả ăn, nửa đêm còn vì thành tích mà lén lút chui vào chăn khóc.

Thi không tốt thì chẳng thể học cùng trường với Hứa Hành Niên rồi.

Có một hôm thứ 6, cô ôm sách giáo khoa vội vội vàng vàng chạy về nhà thì phát hiện Hứa Hành Niên cưỡi xe đạp đang đứng trước cổng trường.

Anh luôn nổi bật trong đám người, cho dù khoảng cách rất xa, cô chỉ cần liếc mắt là có thể tóm được bóng hình anh lại ngay được.

Đường Ôn hưng phấn chạy chậm qua đó, ngoan ngoãn đứng yên trước mặt anh, giọng nói mềm mại: "Sao anh lại tới đây?"

Hứa Hành Niên nhìn quầng thâm trên mắt cô, nhíu cả mày lại, bất động thanh sắc giấu đi sự đau lòng đang trỗi dậy, ngữ khí nhẹ dương lên: "Đưa em đến một nơi."

"Nơi nào ạ?"

"Cứ đi là biết."

Dây xích truyền lực phát động, xe đạp chậm rãi tiến về trước, anh đạp xe đưa cô qua ngõ hẻm, đằm mình trong ánh hoàng hôn, lắng nghe tiếng chân hoàng hôn đang khuất dần sau núi.

Rẽ qua 3, 4 khúc ngoặt, cuối cùng xe dừng lại trước một quảng trường cách không xa trường học, Đường Ôn hưng phấn nhảy xuống xe, ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

Lần đầu tiên cô tới đây, đã bị khung cảnh xinh đẹp ấy hấp dẫn.

Hứa Hành Niên nhìn khuôn mặt trong trẻo của cô, móc một đồng tiền xu từ túi ra, đưa cho cô: "Nghe nói rất nhiều người tới đây ước nguyện, em có muốn thử một lần không?"

Cô nhóc nhíu nhíu mày: "Có ứng nghiệm không anh?"

Anh cong môi, khẽ cười nói: "Em thử một chút sẽ biết."

Trở lại thực tại, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Hứa Hành Niên, Đường Ôn nhất thời chỉ có thể hàm hồ nói bậy: "Tất nhiên là kiếm được nhiều tiền gì gì đó rồi......Làm sao để tiêu sầu, chỉ có nhanh giàu!"

"Thế hả?" Mí mắt anh giật giật, trong nụ cười có thêm vài phần nghiền ngẫm.

Cô đột nhiên cào vào lòng bàn tay anh mấy cái, mặt mày đều là vẻ nghịch ngợm: "Nhiều tiền có thể bao nuôi mấy em tiểu bạch kiểm!"

Còn nhớ hồi học cấp hai, lúc đó cô với bạn nhìn quần áo mới tinh trong tủ kính cảm thán rất lâu, chỉ cần liên tưởng đến hình ảnh nữ chính giàu nứt đố đổ vách càn quét trung tâm thương mại trên TV, đúng là tục khí, tục khí trần gian.

"Sau này tớ muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền," Đường Ôn đếm trên đầu ngón tay, mắt to trừng lên, "Sau đó mua đồ hiệu không ngơi tay luôn."

Tuy rằng điều kiện gia đình cô rất tốt, nhưng mẹ Đường Ôn cứ sợ cô học phải cái thói ăn tiêu phung phí, mỗi tháng chỉ cho cô một khoản tiền sinh hoạt nhất định.

Hơn nữa tính Đường Ôn cũng ngoan, chưa bao giờ gây phiền cho nhà họ Hứa nên trước giờ chưa từng ngửa tay xin mẹ Hứa tiền tiêu vặt.

Bạn cô cũng sáng cả mắt, lôi kéo cô nói thẳng: "Chuyện bạn trai cũng không còn là vấn đề nữa!"

Đường Ôn hưng phấn chớp chớp mắt, thẳng lưng chống ngạnh: "Còn có thể bao nuôi rất nhiều rất nhiều tiểu bạch kiểm, công nhận không?"

"Đúng đúng đúng!"

Hai người đạt được sự ăn ý cao độ, sau đó hưng phấn nắm tay đối phương cười ha ha.

Trở lại hiện tại, nghe cô nói thế, Hứa Hành Niên cũng không có biểu cảm gì gọi là phẫn nộ, để kệ cho cô túm lấy ngón trỏ của mình, tán thưởng gật đầu: "Có chí hướng."

"Gì chứ," cô chui vào ngực anh, rầu rĩ, "Anh nuôi em, em lại đi nuôi bọn họ."

Còn thuận tay với vào túi quần sau của anh, lấy ra mấy đồng tiền xu.

"Có thể." Anh đáp ứng.

Ánh đèn loang lổ khắp mặt nước, Đường Ôn ném tiền xu trong tay vào hồ ước nguyện, chắp tay trước ngực, thành kính nhắm mắt. Người bên cạnh thỏa mãn nhìn cô, giúp cô vén sợi tóc rũ xuống trán ra sau tai, nhẹ ôm lấy vòng eo ấy.

Dù là ước nguyện gì, chắc chắn đều liên quan đến cái người tên Hứa Hành Niên kia.

*

Tiết tự học buổi tối hôm nay, Đường Ôn, Đổng Kha và An Ninh đang ngồi trong phòng họp sắp xếp lại phiếu trực tuần này thì có một cô gái đến gõ cửa, đuôi ngựa buộc cao, nhìn qua rất thanh tú ngay ngắn e dè đứng ở cửa.

Thấy Đổng Kha nhìn mình, cô ấy lễ phép gọi một tiếng đàn chị.

Đổng Kha: "Xin hỏi bạn có chuyện gì sao?"

Trông cô ấy đặc biệt ngượng ngùng, rũ mi nhỏ giọng nói: "Em muốn tìm đàn anh Hứa Hành Niên ạ."

Lúc này Đường Ôn mới ngẩng đầu lên từ phiếu trực tuần, chớp chớp đôi mắt to đánh giá người kia một chút, phát hiện một bộ áo khoác rất quen thuộc vắt trên tay cô ấy, nhìn kỹ thì chính là áo bóng chày Hứa Hành Niên hay để ở trường.

Hiển nhiên Đổng Kha cũng nhận ra bộ áo khoác kia, cảnh giác hẳn lên, mím môi, nét cười trên mặt hơi cứng lại: "Hứa Hành Niên không có ở đây, nếu không thì để chị đưa cậu ấy hộ em."

Nữ sinh do dự một lát, chỉ có thể gật đầu, để đồ lên cái tủ gần với cửa ra vào.

Ba người trong phòng còn để ý thấy, cô gái kia để một hộp socola phía dưới chiếc áo.

An Ninh tò mò hỏi: "Hội trưởng rất hay nhận được socola sao?"

Đổng Kha vừa chỉnh sửa lại tài liệu vừa trả lời, giọng hơi bất đắc dĩ: "Đâu chỉ mình socola, còn cả đồ uống rồi đồ ăn vặt các thứ nữa kìa, từ khai giảng đến giờ chưa lúc nào ngưng."

Chưa lúc nào ngưng???

Đường Ôn ngẩn người, hàng mày thanh tú cau lại, chu môi.

Tuy cô thừa biết có rất nhiều người tặng socola cho anh, thế nhưng trước giờ cô chưa thấy bóng dáng kể cả một mẩu vụn, chẳng lẽ Hứa Hành Niên lén ăn hết sau lưng cô rồi!!!

"Nhưng mà hội trưởng chưa bao giờ nhận cả..."Cô ấy tiến lên trước ngắm nghía hộp socola, tiếp tục nói, "Mấy loại này cậu ấy không hiểu, nói chung đều sẽ bị bọn Tráng Hán cướp sạch."

À......

Vừa nghe đến đây, Đường Ôn lại hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống, cầm bút xoạt xoạt viết chữ...... Cô lại nghĩ nhiều rồi.

Viết được một nửa, cô nàng lại chợt ngẩng đầu lên, nheo mắt lại chăm chú nhìn bộ áo khoác kia lần nữa, đúng là của Hứa Hành Niên...... Thế vụ áo khoác áo khủng này anh định giải thích sao đây???

Chắc chắn không thể chống chế là áo nó có cánh tự bay đến tay tiểu cô nương người ta đi!

Cô bực bội nghĩ, lực viết trên tay cũng mạnh hơn.

Bên này, An Ninh chồng các tập tư liệu có liên quan lên, vừa duyệt vừa ký tên, cô ấy nhìn khắp nơi không thấy cái cặp tài liệu nào trên bàn: "Đường Ôn, cậu giúp tớ lấy cái cặp tài liệu mới được không?"

*Cặp tài liệu



Đúng lúc Đường Ôn cũng vừa viết xong báo cáo, nghe cô ấy nói như vậy, lập tức đứng lên, bím tóc trên đầu vung vẩy như chiếc đuôi nhỏ: "Được chứ!"

Tất cả cặp tài liệu còn trinh nguyên đều được đặt trên tủ sách, Đường Ôn ngẩng đầu nhìn độ cao này, tự biết với chiều cao của mình thì việc giơ tay với lên là bất khả thi, đầu nhỏ nhìn quanh quất khắp nơi, lấy một cái ghế từ tủ sách gần đó.

Cô nhớ có một năm, hồi mình còn bé tí, cô ở nhà Hứa Hành Niên nghỉ đông, đang hào hứng giúp dì Cầm dán giấy trang trí chuẩn bị cho giao thừa. Khi đó cô cũng chỉ cao hơn cái cửa sổ có tí, cửa sổ nhà họ Hứa đã lớn lại còn cao, muốn dán chữ trang trí lên mặt kính cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

*Giấy trang trí Trung Quốc: là một loại hình nghệ thuật dân gian sử dụng kéo hoặc dao để cắt những mẩu giấy nhỏ thành các hình thù hoặc chữ khác nhau. Dùng để trang trí nhà cửa hoặc trong các dịp lễ truyền thống như tết nhất, cưới hỏi.



Vì thế, thông minh như cô bèn vác theo cái ghế dựa, liêu xiêu chạy đến gõ cửa phòng Hứa Hành Niên.

Anh đang ở trong phòng đọc sách, thấy cô cầm ghế đi vào, trong lòng nghi hoặc.

"Em đang giúp dì Cầm dán chữ!" Cô hưng phấn quơ quơ giấy trang trí đủ loại kiểu dáng trong tay.

Anh hiểu rõ gật gật đầu, nghiêng người nhường đường cho cô.

Tiểu cô nương cầm ghế hơi nặng, nghiêng nghiêng ngả ngả vào cửa, lúc đến bên cửa sổ bị trọng lượng nặng trình trịch của cái ghế khiến tay cầm không chắc, suýt nữa thì rơi.

Cô giơ tay dặm dặm vầng trán mướt mồ hôi, tiện tay để giấy sang bên cạnh, dẫm chân lên ghế.

Chân ghế hơi lung lay, chờ khi cô đứng thẳng rồi nhìn lên cửa sổ bèn lập tức hối hận —— phòng Hứa Hành Niên ở tầng hai, nội tâm tràn đầy sợ hãi kích thích cô ngó đầu nhìn xuống dưới, sợ rồi nha, cô nàng run run rẩy rẩy cắn môi, lòng bàn tay bắt đầu túa mồ hôi.

Hứa Hành Niên khi đó vẫn còn là một cậu trai nhỏ, giọng nói như dòng suối trong vắt: "Em làm được không?"

"Được, được ạ." Tuy mạnh miệng, nhưng một bàn tay cô thì đang sợ run lên đỡ lấy mặt kính, đầu nhỏ quét khắp nơi tìm giấy dán lên cửa, cuối cùng cũng thấy mục tiêu đang nằm trên bàn.

Hỏng rồi, cô không dám cúi đầu cầm nó lên.

"Anh... Anh Hành Niên."Cô lặng lẽ nhìn về sau, ngón tay giữ chắc khung cửa bên cạnh, lúc này dưới chân ghế dựa đột nhiên hơi lung lay, dọa cô đến mức giọng cũng bị biến dạng.

Hứa Hành Niên nhăn mày, tiến lên một bước đứng sau cô, đỡ chiếc ghế dựa què quặt lại cho cô.

Anh đứng gần, tự nhiên cô thấy an toàn hẳn, không còn sợ như vừa rồi nữa.

"Anh đưa giấy cho em được không......" Cô trợn tròn mắt nhìn anh, nơi đáy mắt hình như có hơi nước mông lung.

Anh vẫn đỡ ghế, hơi nghiêng người về trước, nhìn đống giấy trang trí, hỏi: "Em muốn tờ nào?"

Đường Ôn nuốt nuốt nước miếng, mềm giọng hỏi: "Anh Hành Niên thích tờ nào ạ?"

Anh khựng lại, nâng mắt lên: "Trong này có tờ nào là em cắt không?"

Dưới ánh mặt trời, đôi con ngươi của anh như ánh lên thành màu hổ phách, dường như có ánh sáng lóe lên trong đó.

*Mắt màu hổ phách



"Có đó," Đường Ôn như chìm vào đôi mắt xinh đẹp của anh, liếm liếm môi, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng trả lời: "Nhưng Ôn Ôn cắt khó coi lắm."

Anh trả lời không chút suy nghĩ: "Không sao hết."

Đôi mắt tiểu cô nương sáng lên: "Thật ạ?"

"Ừ."

Cô thỏa hiệp nói "Vậy được", nhìn qua có chút vui vẻ, rồi lại dè dặt cẩn thận thả một tay ra, chỉ vào một tờ giấy: "Tờ ở dưới cùng ý... Là em cắt."

Sáng sớm cô đã học dì Cầm cắt giấy, ai ngờ cố gắng cả nửa ngày, lãng phí bao nhiêu là giấy, cuối cùng chỉ có một "tác phẩm" như này.

Hứa Hành Niên duỗi tay lật mấy tờ giấy, thật cẩn thận cầm tờ dưới cùng lên xem, nghiền ngẫm nửa ngày, cổ vũ: "Con dê này em cắt rất không tồi."

Tiểu cô nương nghiêm túc sửa lại: "Đây là ngựa."

"......"

Thực ra lúc đầu anh định nói chó.

Hứa Hành Niên bóc keo ở mặt sao ra, đưa giấy cắt cho cô, cô giữ lấy hai góc giấy như đang làm dấu, thanh âm nhẹ nhàng: "Dán nghiêng hay không nghiêng?"

Hứa Hành Niên suy nghĩ một chút: "Không nghiêng."

Cô nhóc phồng miệng gật gật đầu, dán giấy lên, dùng tay nhỏ múp míp vỗ mấy cái lên chỗ dính keo, dán xong còn lui người về sau thưởng thức một phen —— thực ra nhìn nhiều, thì cũng không đến nỗi nào......

Lúc quay đầu lại, cô liếc mắt nhìn mặt đất xa xôi phía dưới, đột nhiên thử thách trở lại—— làm thế nào để đi xuống đây?

Đúng là lên thì dễ, xuống mới khó.

Hứa Hành Niên nhìn ra sự quẫn bách trong mắt cô, nói: "Em đứng cho vững, anh thả tay ra trước nhé."

Cô tưởng anh đi, giật mình, vội vàng nói: "Anh muốn làm gì!?"

"Cõng em đó." Anh nói.

"Dạ?"

Không chờ cho cô kịp phản ứng, anh liền dịch đến bên cạnh cô, quay người đi, rũ tay xuống ý bảo cô trèo lên.

Tiểu cô nương rốt cuộc cũng hiểu ý anh,đang định đưa tay qua, đột nhiên nhớ tới cân nặng của mình gần đây, thẹn thùng: "... Mà dạo này, em hơi nặng ý."

Lần trước anh cõng cô đã lâu lắm rồi, lúc ấy cô thấy anh hình như phải gồng dữ lắm, hiện tại cô lại béo lên không ít, nhỡ may gãy lưng thì......

Đường Ôn không nhịn được cắn lưỡi.

Nghe đến đây, anh cười nhẹ một chút, nghiêng mắt nhìn về phía cô, dịu dàng nói: "Có thể."

"Anh cũng nặng."

Trên khuôn mặt chàng thiếu niên lộ ra ý cười nhàn nhạt, đôi con ngươi như rắc đầy ánh nắng ban mai, vừa nhu hòa lại tươi đẹp.

Cho đến giờ, anh luôn dịu dàng với cô như vậy.

"Chúng ta phải kiểm tra nhân số và vệ sinh trong đại hội thể thao lần này ——"

Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc xuất hiện ở cửa, làm Đường Ôn đang chìm trong hồi ức giật nảy mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn——cái ghế dựa vốn đã lỏng la lỏng lẻo, người cô còn vặn vẹo rõ mạnh, thế là chân ghế "rắc" một cái, gãy.

Cô sợ hú vía, vội vàng vung hai tay để lấy lại cân bằng, nhưng cuối cùng cả người và ghế dựa cùng nhau đáp đất.

Hứa Hành Niên đang từ cửa đi vào thì đột nhiên nghe được tiếng vật nặng bị rơi, chờ anh nghi hoặc ngẩng đầu lên từ tập tài liệu thì đã thấy cả người Đường Ôn sõng soài trên mặt đất ——

Trái tim trong nháy mắt như nhảy lên cổ họng, Hứa Hành Niên nhăn mày, ném đồ trong tay đi rồi bộ vàng chạy qua.

Đổng Kha và An Ninh cũng bị dọa sợ, lo lắng chạy vội về phía đó, Tráng Hán đi sau Hứa Hành Niên cũng thế.

Khuôn mặt nhỏ của Đường Ôn bị dọa đến trắng bệch, thần kinh căng chặt như muốn đứt đến nơi, cắn chặt môi không nói được lời nào —— may là cô dùng khuỷu tay chống sau lưng, nếu không ót bị va chạm mạnh thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.

"Không sao chứ em!?" Hứa Hành Niên nhẹ tay, cau chặt mày đỡ cô dậy, để cô nửa dựa lên bả vai mình.

Đường Ôn chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực nhảy lên mãnh liệt, máu nóng toàn thân đều sôi trào, hơn nửa ngày mới tìm được giọng nói của bản thân——

"Vẫn ổn ạ......" Cô ấp a ấp úng trả lời, giọng nhỏ như muỗi kêu, "May là hôm nay mặc áo dài tay."

Tuy đã có tay áo nhưng vẫn bị nền đất xi măng sượt qua, vừa nóng vừa rát, cô cau mày, không dám xắn tay áo lên xem.

An Ninh thấy bàn tay cô đã đỏ hết cả lên rồi, có chút không đành lòng, nhíu mày hỏi: "Ngã đau không?"

Cô nhỏ giọng nói: "Không sao mà." Cô cắn chặt môi, cười không nổi.

Mà Hứa Hành Niên bên này vẫn nghi ngờ cái sự bao biện "Không sao mà" của Đường Ôn, cẩn thận nắm tay cô, động tác rất khẽ vén tay áo cô lên, sợ làm cô đau.

Dưới ống tay áo, làn da trắng nõn bị nền xi măng làm xước rỉ máu, miệng vết thương nông sâu đỏ ửng cả mảng, nhìn đã thấy kến.

Da cô rất nhạy cảm, hồi nhỏ bị muỗi cắn đã rộp hết cả lên.

Đặc biệt là mấy năm vừa đến nhà họ Hứa, cứ hè đến là dì Cầm sẽ đốt nhang muỗi trong nhà, buổi tối bà cũng ít khi cho cô ra ngoài.

Nhẹ giúp cô thả tay áo xuống, Hứa Hành Niên rũ đôi mày liễm, nhẹ giọng nói: "Sao lại không cẩn thận vậy hả?"

Cô nàng cắn cắn môi, giống như đứa trẻ phạm lỗi, trông cực kì vô tội: "... Cái ghế dựa kia, hình như hỏng rồi."

Đổng Kha liếc mắt nhìn cái ghế nằm chỏng chơ đằng kia, nhíu mày: "Không trách Đường Ôn không cẩn thận được, cái ghế kia đúng là hỏng lâu rồi, vốn định vứt đi nhưng dạo này bận quá nên quên khuấy mất."

Thấy đáy mắt Hứa Hành Niên hơi giận, Đường Ôn vội vàng bắt lấy ống tay áo anh giải thích: "Em vốn đang đứng ngay ngắn mà, xong bị anh đi vào dọa sợ......"

Tiếng nói chuyện của cô càng ngày càng nhỏ, có hơi mất tự tin.

editor: chương này khá dài nên mình chưa beta được. Các bạn đọc truyện thấy chỗ nào sai chính tả hay lỗi type thì cmt nhắc mình sửa nhé.