Hai năm sau ——
Mùa đông, trời âm u, Trung Nguyên đón đợt lạnh đầu tiên.
Lý Nghiên lên đường ở Lạc Dương, thẳng tiến Trường An.
Sở dĩ xuất phát từ Lạc Dương là bởi hai năm qua, cậu âm thầm đi khắp nơi học tập, không chỉ ở mãi đất Bắc.
Lúc nhận được tin từ Trường An đưa tới, cậu đang được một danh sư ở Lạc Dương dạy bảo.
Người trong tộc Thôi thị rất nhiệt tình, thậm chí mấy lần Thôi Minh Độ còn đích thân đưa đón, trước khi đi còn để lại một nhóm hộ vệ thân binh cho cậu.
Nhưng Lý Nghiên đều từ chối khéo, cậu đã có ám vệ của mình, là đội ngũ hồi ở đất Bắc Phục Đình bảo La Tiểu Nghĩa huấn luyện cho cậu, đa số ám vệ được chọn từ phủ Quang vương, là đồng bào cùng gốc rễ với cậu, sau này cũng sẽ theo cậu vào cung.
Sau một ngày một đêm liên tục đi đường, cậu thuận lợi dẫn người đến Trường An.
Thành Trường An vẫn sầm uất như ngày nào, dù là mùa đông thì vẫn có không ít thương nhân bên ngoài lui tới, trên đường chính đông đảo cửa tiệm, bao gồm những cửa tiệm mới mở của hiệu buôn hình cá.
Chuyện ngày trước đã qua, Ung vương bị định tội rồi bị biếm làm thứ dân, cả nhà lưu đày ngàn dặm, có lẽ cũng chẳng còn ai nhớ nổi sóng gió năm đó.
Chẳng dừng lại, ngay trong đêm cậu lặng lẽ vào cung.
Không có bóng dáng người hầu nào trước tẩm điện đế vương, để tiện bề cho cậu và thánh nhân nói chuyện riêng.
Lý Nghiên sửa lại vạt áo sau cửa, phủi bụi bặm bám trên áo quần rồi bước vào điện.
Đại điện sâu thẳm lại chỉ có mấy ngọn đèn le lói, nửa sáng nửa tối.
Cậu đi tới trước long sàng, trông thấy hình ảnh tương tự lần đầu gặp gỡ, chỉ là lúc này không có màn rũ, bốn phía trống trơn, người trên giường chỉ có thể nằm mà không dậy nổi nữa, tóc hoa râm, già hơn rất nhiều so với hai năm trước, hơi thở nặng nề.
Vì nhận được tin trong đô thành báo thánh nhân bệnh nặng, nên cậu mới gấp gáp vào cung như vậy.
Có vẻ như phát hiện ra cậu đã tới, đế vương mở mắt ra – hai mắt đục ngầu, một lúc sau mới nhìn sang cậu.
Lý Nghiên vén vạt áo, quỳ lạy bên giường.
“Trẫm làm đúng phải không?” Đây là câu đầu tiên của đế vương.
“Chẳng hay bệ hạ đang hỏi chuyện gì.” Lý Nghiên cúi đầu, thái độ rất cung kính.
Đế vương thở dốc, giọng bé như muỗi vo ve: “Trẫm một lòng mưu quyền, cố gắng rút phiên, áp chế biên cương, để rồi mất đi hai đứa con trai, làm vậy có đúng không?”
Lúc này Lý Nghiên mới hiểu, ông ta đang chìm trong quá khứ.
“Thân ở vị trí nào sẽ lo chính vụ ấy, không thể nói bệ hạ làm sai hay đúng, chỉ là…” Giọng cậu kéo dài, âm thanh trầm đi: “Chỉ là bệ hạ không cân nhắc nên mới rơi vào kết quả của ngày hôm nay.”
“Ngươi nói gì…” Người trên giường đột ngột ngẩng đầu, hơi thở suýt đứt đoạn.
Lý Nghiên biết mình đã mạo phạm thiên uy, nhưng vẫn cúi thấp đầu nói: “Bệ hạ bớt giận, gần đây thần đang tìm đọc sử sách hoàng thất, Minh hoàng ngày trước cũng từng có hành động rút phiên, sau khi rút phiên cũng mất đi hai người con được nuôi bởi phiên vương bị mất thái ấp, nhưng vẫn có phiên vương bằng lòng để bị rút, bởi vì Minh hoàng biết nhìn nhận cân nhắc, không nghi ngờ lung tung. Nếu bệ hạ có được một nửa độ lượng như Minh hoàng thì đâu tới mức này.”
“Càn rỡ!” Đế vương muốn chống người ngồi dậy, song lại chẳng thể nhấc tay nổi, ho khù khụ.
“Ngày trước khi vào đô thành diệt trừ nghịch tặc Ung vương, chúng thần cũng đã vào cung rất dễ dàng, bệ hạ biết thần không nói bừa.”
“Ngươi…” Đế vương nổi giận trợn mắt, ngón tay khẳng khiu chỉ vào cậu: “Ngươi, ngươi dám nói trẫm làm mất lòng người!”
Giọng Lý Nghiên bình thản không buồn không vui, thậm chí ngôn từ còn rất khôn khéo: “Thần không hề nói vậy, bệ hạ chớ tức giận, kính mong bảo trọng long thể.”
Đế vương run rẩy chỉ vào cậu, nhưng con ngươi đục ngầu lại như sáng lên đôi phần, bỗng nắm mép giường gằn giọng: “Ra ngươi đã biết rồi.”
Lý Nghiên cụp mắt, kính cẩn đáp: “Bẩm bệ hạ, thần chỉ biết điều mình nên biết.”
Đế vương càng siết chặt tay, gần như muốn móc vào trong, khớp xương hằn lên rõ thấy.
Chuyện của Quang vương ngày trước, nhất định cậu ta đã biết!
Lẽ dĩ nhiên thôi, Thôi thị đã nghiêng về phía cậu ta thì tất sẽ có ngày này.
Quả nhiên rất biết nhẫn, có thể nhẫn nhịn tới tận hôm nay, nhẫn nhịn đến lúc ông ta không thể xoay chuyển trời đất nữa thì mới thổ lộ.
“Ngươi muốn gì!”
Lý Nghiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ông ta, gương mặt ấy đã trưởng thành hơn so với hai năm trước, mặt mày tuấn tú, ngày càng giống hệt Quang vương năm đó.
“Xin bệ hạ dưỡng bệnh cẩn thận, đây không phải là chuyện bệ hạ tự tay làm, chỉ là thần tử bên dưới nhận thấy quân tâm mà ra tay, còn về phần ai làm, sau này thần ắt sẽ bắt hỏi tội.”
Trên mặt đế vương xuất hiện mảng đỏ kỳ quái: “Còn trẫm?”
Ông ta lại lần nữa đa nghi, không tin rằng người nhẫn nại như vậy lại không căm thù mình.
Sắc mặt Lý Nghiên vẫn như thường, chỉ có bàn tay trong tay áo là nắm chặt. Đúng là cậu đã có thể đối diện với chuyện cũ, bởi vì lúc ở đất Bắc đã trải qua quá nhiều sinh tử và chiến sự, càng nhận rõ gánh trên vai không chỉ là một mối thù nhà, mà còn có cả trách nhiệm.
Nhưng chắc chắn không thể quên sạch được, cậu vẫn còn nhớ lời thề của mình ở trước bài vị phụ vương, chuyện này sẽ không bao giờ quên.
“Chiến công của bệ hạ sẽ được ghi vào sử sách, đời sau mãi mãi ca tụng, và đương nhiên, những sai lầm cũng thế.”
Những sai lầm bao gồm những chuyện đen tối như thủ đoạn ông ta đã dùng để rút phiên, Quang vương cùng những phiên vương bị trừ khử bởi âm mưu của ông ta, thậm chí là cả hai vị hoàng tử cũng phải dâng mạng dưới hoàng quyền.
“Ngươi dám!” Trên trán đế vương nổi gân xanh.
Lý Nghiên cúi đầu: “Thần dám.”
Đến tận bây giờ, chỉ có hai chữ này là hai chữ cậu có gan nói dõng dạc nhất, còn trước đó thì luôn cung kính, như thể đến hầu hạ đế vương bệnh nặng.
Sắc mặt đế vương thoắt đổi mấy bận, bỗng ho khục khặc mấy tiếng, đột nhiên nôn ra một búng máu, gương mặt ảm đạm, cố gắng hít thở, nằm ngửa trên giường như bị trói tay trói chân, không còn nói thêm nửa lời nào.
Lý Nghiên im lặng nhìn ông ta, cầm khăn lau khóe miệng.
Người đã như ngọn đèn sắp tàn, rồi cũng có lúc bị thốt tắt. Tới tận lúc này thì cậu mới thực sự không buồn không vui, nhìn người trước mặt không còn là đế vương tối cao nữa, mà chỉ là một ông lão gần đất xa trời.
***
Ba ngày sau, đế vương băng hà trong giấc ngủ.
Sau đêm đó, Lý Nghiên không còn nói thêm về chuyện cũ nữa, từ đầu chí cuối theo hầu cạnh bên.
Dẫu không có tình cảm, thậm chí còn mang thù, nhưng ít ra vẫn còn bổn phận vua tôi.
Cậu một mực kính cẩn, đổi sang áo bào màu trắng mềm mại, giống như các cung nhân khác trong cung, túc trực bên đế vương đến tận thời khắc cuối cùng.
Đến nỗi, lúc đế vương hốt hoảng mở to mắt nhận nhầm cậu, dẫu giữa bọn họ còn cách bối phận, cậu vẫn phối hợp giả như là con út của ông ta, cho ông ta sự an ủi cuối cùng.
Thôi Minh Độ đang tất bật chuẩn bị công việc để cậu lên ngôi, khi nghe những tin tức này, còn thấp giọng nói với người bên cạnh: “Tân đế của chúng ta tốt bụng quá rồi.”
…
Ở đất Bắc cách muôn trùng xa xôi, dù vừa nhận được tin đã lập tức lên đường ngay, thì khi Tê Trì và Phục Đình đến Trường An, ngày lành lên ngôi cũng đã tới.
Vào trong cung, đại điển đã qua, văn võ bá quan đã lui xuống, chỉ còn lại một mình Lý Nghiên ngồi trong điện.
Ở ngai vàng trên cao, chàng thiếu niên khoác long bào đội mũ miện, tuy dáng cao ráo nhưng vẫn thật gầy, châu miện che khuất tầm nhìn, không thấy rõ được diện mạo.
Rành rằng chẳng xa nhau quá lâu, ấy mà khi gặp lại đã không còn tùy tiện như xưa.
Tê Trì mặc cung trang thêu gấm vừa dày vừa nặng, vấn búi tóc trong cung, nhìn cậu mấy lần rồi mới trịnh trọng bái lạy.
Phục Đình đứng cạnh nàng, hiếm có dịp chàng mặc quan phục, cùng ra mắt tân đế.
Một nội thị trẻ tuổi đứng bên tuyên đọc thánh chỉ, dưới danh nghĩa của tân đế, chiếu phong Tê Trì làm hoàng cô đại trưởng công chúa.
Ban cho đất dựng phủ, lại thưởng thái ấp, tất cả đã vượt quá cách thức lễ chế.
Không chỉ mỗi vậy, sau khi tuyên đọc xong, nội thị còn nói rõ: sau này đại trưởng công chúa có thể ra vào trong cung tùy thích, An Bắc Đại đô hộ gặp vua cũng không cần tháo vũ khí, có thể đeo đao vào điện.
Những đặc ân này đều là vinh sủng tối cao.
Tê Trì nghe thế bèn ngẩng đầu lên, Lý Nghiên đã bước xuống ngai vàng, đi thẳng đến nơi này, đích thân đỡ nàng và Phục Đình đứng dậy.
Vừa rồi giữ khoảng cách cũng chỉ là để tuyên đọc thánh chỉ này mà thôi.
Thánh chỉ đầu tiên cậu ban sau khi xưng đế chính là đây.
Thấy nội thị nhanh nhẹn lui ra, Tê Trì mới lại nói chuyện với cậu như bình thường: “Vừa lên ngôi đã ban ân như vậy, muốn khiến cô dượng hết hồn phải không.”
Lý Nghiên đứng trước mặt nàng, đã cao hơn hẳn nàng rồi, đỡ nàng nói: “Đây vốn là điều mỗi đế vương cần làm, cũng là thứ cô nên có.”
Tê Trì nói: “Nhưng cô vẫn cảm thấy quá nặng.”
Lý Nghiên giơ tay lên cản, không muốn nàng từ chối, đoạn quay sang nhìn Phục Đình: “Dượng, cháu có được ngày hôm nay là nhờ dượng nâng đỡ, không biết dượng có mong muốn gì không, nếu có có thể nói thẳng.”
Sau khi phủ đô hộ Thiền Vu thông đồng với ngoại địch thì đã bị giáng tội khai trừ phủ đô hộ, tiên đế chiếu lệnh nhập toàn bộ các châu vào phủ đô hộ An bắc, thế nhưng không hề phong thưởng cho chàng, trái lại khiến đất Bắc thêm một phần trách nhiệm.
Phục Đình nhìn cậu, bỗng vén vạt áo, quỳ một chân xuống đất: “Thần không cầu gì khác, chỉ muốn sau này đại trưởng công chúa có thể theo thần ở lại đất Bắc mãi mãi.”
Lý Nghiên ngẩn ra: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy mà thôi.”
Tê Trì bật cười: “Nên cô mới nói là quá nặng, không cần ban đất xây phủ gì hết, cô cũng không định ở lại Trường An lâu, nếu là đến thăm cháu thì có thể ra vào cung là đủ rồi.”
Nói tới đây, rốt cuộc nàng mới nhấc tay lên, vốn muốn sờ mặt cậu như những lần an ủi trong quá khứ, nhưng nay cậu đã trưởng thành, làm thế không thích hợp, cuối cùng ngón tay chỉ sờ vào mũ rồng của cậu.
“A Nghiên, sau này phải làm một đế vương thật tốt, thật thật tốt.”
Cuối cùng khi đến thời khắc này, nàng chẳng còn dặn dò nào nữa, chỉ có mỗi câu này.
…
Lúc rời khỏi điện thì trời đã nhá nhem, Trường An đang trong thời điểm lạnh nhất năm, gió rét thét gào, quanh quẩn giữa cung lầu mái cong.
Tê Trì chậm rãi bước trên bậc thềm cung điện đi xuống, từ từ giẫm lên con đường trong cung, vừa đi vừa nhìn ngắm phong cảnh trên đường, lại nhìn về kim điện nguy nga. Đến khi ngoái đầu lại thì chỉ cụp mắt nhìn con đường dưới chân, im lặng bước về phía trước.
Phục Đình nhìn nàng: “Yên tâm, có Thôi thị ở đây rồi, trong kinh cũng rất yên ổn, chừng hai năm thôi là cháu nó có thể bồi dưỡng thế lực của mình.”
Tê Trì lắc đầu: “Chỉ là thiếp nhớ tới ca ca.”
Không biết giờ đây có được xem là đã hoàn thành ước nguyện của anh trai không, nay thân ở trong thâm cung, liệu có phải là điều anh trai nàng muốn thấy hay không.
Bỗng sau lưng vang lên tiếng bước chân, chừng như rất gấp gáp.
“Cô ơi!”
Tê Trì nghe thấy, vội xoay người lại.
Ở trên điện cao Lý Nghiên rảo bước đi tới, vương miện trên đầu đã bỏ, bước nhanh như bay, long bào vén lên, chạy đuổi theo.
Cách mấy bước, cậu dừng lại, bỗng rũ vạt áo quỳ xuống.
Tê Trì ngẩn người, theo bản năng muốn đỡ cậu, nhưng rồi lập tức lùi ra, toan quỳ xuống song lại bị cậu cản.
Lý Nghiên ngẩng đầu nhìn nàng, khóe mắt ươn ướt: “Cô có thể gác lại giao phó lúc lâm chung của phụ vương được rồi, cháu hy vọng sau này cô và dượng sẽ sống cuộc sống của mình, không cần lo lắng cho cháu nữa.”
Tuy ở trong điện cậu đã đáp ứng thỉnh cầu của cô dượng, nhưng khi đứng trên cao nhìn bóng lưng hai người dần rời xa, nhớ đến sau này khó có thể gặp lại, cuối cùng không nhịn được đuổi theo, nói ra lời trong lòng.
Tê Trì buồn cười, nhưng bỗng thấy chua xót: “Cô đã gác lại từ lâu rồi, nên mới muốn theo dượng cháu về đất Bắc. Con đường này là cháu tự chọn, cháu đã lớn rồi, phải tự mình bước đi.”
Trong tối hôm đó khi Phục Đình đuổi theo hỏi nàng, nàng đã thực sự buông bỏ.
Rồi sau đó ở phủ Quang vương nghe Phục Đình nhắc đến lai lịch của thanh kiếm kia, nàng mới biết anh trai không chỉ có nguyện vọng trọng chấn phủ Quang vương, mà còn hy vọng nàng có thể cưới được phu quân tốt, có được lời chúc giản dị nhất, nàng cũng đã hoàn toàn bỏ lại những mối bận tâm năm xưa.
“Trở về đi, đừng để người khác trông thấy.” Nàng đỡ Lý Nghiên dậy, trong lòng khô như sáp, xoay người đi đến cạnh Phục Đình.
Lúc này Lý Nghiên mới thâu lại cảm xúc, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Cậu đã là đế vương, có lẽ đây là lần cuối được ở bên cạnh cô dượng như vậy.
Phục Đình nắm tay Tê Trì, gật đầu với Lý Nghiên rồi dẫn nàng đi ra. Trên đường đi, nhìn vẻ mặt nàng, chàng kéo nàng sát vào mình, thấp giọng nói: “Đừng quên mình đã sắp làm mẹ nữa rồi, sao hở chút lại cứ buồn thế.”
Tê Trì không khỏi nhìn xuống bụng, thật ra bụng đã nhô lên, có điều cung trang quá rộng nên không ai nhận ra.
“Thiếp không có buồn.” Nàng nói: “Đến hôm nay, có phu quân là Đại đô hộ một phương, có cháu là đế vương, lại sắp có thêm con nữa rồi, ngay tới chuyện kinh doanh cũng rất khấm khá, thiếp đã được như ý lắm rồi, có gì để mà buồn nữa chứ.”
Phục Đình chỉ làm như không thấy vành mắt hoen đỏ của nàng, nàng nói câu ngày nghe như rất vui.
Quả thực đều là chuyện vui, chuyện buồn đã ở lại quá khứ, đã trôi vào dĩ vãng, sẽ không và cũng không nên tái diễn.