Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 75




Tào Ngọc Lâm nghe bảo có binh sĩ cưỡi ngựa đưa tin đến thì đi ra khỏi lều, nhìn người đứng ở cửa.

La Tiểu Nghĩa ôm mũ trong tay, đang đứng bên kia dáo dác ngó quanh, vừa thấy nàng thì sững ra, rồi lại cười gượng: “A Thuyền.”

Tào Ngọc Lâm gật đầu, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, dáng vẻ vẫn y hệt lúc hành quân đánh trận ngày trước, ngoài đánh trận ra thì chẳng đoái hoài đến gì khác, tốt xấu gì cũng là tướng quân mà cứ để mặc mặt bám bụi, tóc tai bù xù.

La Tiểu Nghĩa bị nàng nhìn thì chỉnh sửa lại bộ giáp trên người, đi hai bước tới gần cửa lều.

Sắc trời đã ngả tối, gió lớn dần, nàng chẳng mời hắn vào lều ngồi nhưng chỗ này cũng cản gió rồi, đỡ cho hắn phải đứng hứng gió như tên ngốc. Hắn đứng yên, đưa mắt nhìn nàng. Nàng mặc áo Hồ trên người mà lại búi tóc kiểu Hán dành cho nam, trông đúng là chẳng ra gì, có điều hắn nhìn đã quen, nói: “Nghe nói là một mình nàng đưa tẩu tẩu đi trốn, nên ta tới đây thăm nàng.”

“Cũng không hẳn vậy,” Tào Ngọc Lâm nói: “Có cận vệ của tam ca liều mình che cho nên mới thoát được.”

La Tiểu Nghĩa biết nàng không phải người thích giành công, lại nghĩ đến các cận vệ đã tử trận thì càng khó chịu, đoạn thở dài: “Cận vệ theo tam ca vào sinh ra tử đã chết hơn nửa, chẳng trách tam ca bố trí nhanh như vậy, chắc chắn sẽ không tha cho đám cẩu Đột Quyết kia…”

Tào Ngọc Lâm ngắt lời hắn: “Không cần phải nói với ta mấy chuyện này, ta giờ không còn ở trong quân nữa, huynh tất biết quy định.”

Chiến sự trước đó, có kế hoạch gì thì cũng đều do chủ soái và tướng sĩ sắp xếp, nàng chỉ phụ trách tìm kiếm tình báo ở bên ngoài, không thể biết quá nhiều.

La Tiểu Nghĩa buột miệng: “Ta đến là muốn nói chuyện này với nàng đấy, nàng không định quay về quân sao?”

Tào Ngọc Lâm hỏi: “Tam ca bảo huynh đến hỏi?”

La Tiểu Nghĩa mím môi, đúng là Phục Đình bảo hắn đến hỏi câu này, lúc ở trên đường đã bảo vậy, không nói nửa chữ dư thừa.

“Không hẳn thế, chỉ là ta muốn hỏi thôi.” Hắn ho một tiếng: “Dù gì nàng cũng rất có bản lĩnh ở trận tiền mà, mai một thì tiếc lắm.” Nửa câu sau càng che càng lộ, hắn nói xong thì tự mắng mình trong bụng.

Tào Ngọc Lâm im lặng, tay phải vô thức nắm lại.

Quả thực bàn tay nàng đã cầm nắm đao, lúc nhấc đao tựa như sức nặng của ngàn quân, lúc vung xuống lại như có bùn bám lấy, nhưng một khi nắm vững thì khi hạ đao lại hệt như trút được gánh nặng.

Song, nàng không chắc mình còn có thể đối mặt với đại quân Đột Quyết nữa hay không.

Phục Đình đến hỏi nàng là bởi tin nàng hiểu rõ tình cảnh của bản thân.

Nàng nắm tay lại, đoạn lắc đầu.

La Tiểu Nghĩa mỉm cười, trái lại trông hắn như thả lỏng: “Cũng tốt, không ra trận còn yên ổn hơn.”

Tầm mắt Tào Ngọc Lâm dừng trên người hắn một lúc, rồi không nói gì mà quay đầu rời đi.

La Tiểu Nghĩa đã quen với dáng vẻ lạnh lùng ấy của nàng, ngó chằm chằm mảnh đất dưới chân, cảm thấy không có câu nào là tự bản thân muốn nói, thế là đưa tay tát mình.

Bất thình lình có một âm thanh vang lên: “Chú Tiểu Nghĩa?”

La Tiểu Nghĩa sững người, ngoái lại.

Lý Nghiên từ đằng sau đi đến, nhìn hắn đầy khó hiểu, hiển nhiên là đã thấy cảnh hắn tự tát mình.

La Tiểu Nghĩa sờ mặt, xòe tay ra: “Cậu tự luyện quyền cước ta dạy mấy lần đi, ta còn có việc, đi trước đây.”

Lý Nghiên hay thấy hắn cà nhỗng bông đùa, nay thấy hắn đàng hoàng vậy thì càng khó hiểu, đưa mắt nhìn theo hướng hắn rời đi, nghĩ bụng rốt cuộc là sao vậy nhỉ?

***

Ở trong lều có hai bóng người tựa vào nhau, Tê Trì ngẩng đầu lên, nhìn con trai đang ngủ say trên giường, lại nhìn vào gương đồng, trong gương phản chiếu bóng dáng người đàn ông đang ôm nàng.

Phục Đình ôm nàng, từ môi nàng hôn dần xuống cổ, cằm chàng lún phún râu cạ vào khiến nàng nhồn nhột.

Lồng ngực Tê Trì phập phồng, nhũn người dựa vào chàng, đầu vai chống một thân áo giáp nặng nề: “Chàng cứ thế thì sao thiếp nói tiếp được.”

Trước đó đang còn kể lại chuyện chạy trốn, nhưng bỗng chàng sáp đến hôn, thế là không nói được nữa.

Phục Đình vẫn có chừng mực, một tay ôm eo nàng, cúi đầu hỏi: “Mình mẩy có sao không?”

“Choáng tới nơi rồi.” Nàng cố ý đáp.

Khóe miệng chàng động đậy, biết nàng còn đang tĩnh dưỡng bèn ấn nàng ngồi xuống giường, nhìn ngó mặt nàng rồi lại nhìn con trai ngủ say cạnh nàng, nói: “Đừng nói nữa.”

Vốn muốn biết rõ tình huống thế nào, nhưng khi nghe nàng kể qua thì lại không muốn hỏi nữa.

Nàng là lá ngọc cành vàng, cưới chàng rồi mà đến cả việc sinh con cũng không được yên ổn, có nói gì thêm cũng khiến chàng khó chịu.

Tê Trì cũng không muốn nhắc lại, mỗi lần nhớ đến lại cảm thấy quá nguy hiểm, hai đêm đầu khi đến đây nàng còn gặp ác mộng liên tục, có điều không nói ra.

Có đôi lúc nàng nghĩ, nếu khi ấy chỉ kém một bước thôi, chẳng hạn như lúc đến y xá thì phát hiện y xá đã cháy, hoặc đang sinh con thì Đột Quyết ập vào, thì thực sự không biết tình hình sẽ tệ hại đến mức nào.

Nhưng đến lúc tỉnh dậy, phải tự an ủi đó chỉ là hù dọa thì mới dễ chịu đôi phần.

Nàng ngước mắt nhìn Phục Đình, đưa tay sờ tã lót của con: “Nếu thiếp không thoát nổi, hay là con…”

“Đừng nói mấy chuyện này nữa.” Phục Đình trầm giọng ngắt lời.

Đến nghĩ chàng cũng chẳng dám nghĩ.

Tê Trì cũng cảm thấy nói thế không hay, là điềm xấu, bèn nở nụ cười thoải mái: “Chàng còn nhớ cô gái đánh đàn hạc không?”

Phục Đình nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng lại nhắc tới cô gái ấy lúc này: “Chuyện gì?”

“Cô ấy từng nói với thiếp, mọi thứ trên đời tất có nhân quả.” Tê Trì tựa vào đầu giường, chậm rãi nói: “Y xá ở biên cảnh kéo dài, cùng với binh hùng tướng mạnh trong quân chàng là nhân do thiếp gieo, giờ thiếp mới hái được quả gặp dữ hóa lành này, đấy cũng là nhân quả, nên tất nhiên là sẽ không sao rồi.”

Phục Đình mím môi, cảm thấy có lý.

Có đôi lúc thực sự rất bội phục nàng, nàng có một trái tim bền dẻo, không cần người khác an ủi đã có thể tự an ủi trước.

Tê Trì ngồi còn chàng thì đứng, ngón tay nàng chạm vào vạt trước bộ giáp đen tuyền của chàng.

Áo giáp làm bằng sắt nên rất nặng, nàng dùng ngón tay gẩy miếng sắt lạnh lẽo bên trên, hỏi: “Sao không tháo áo giáp?”

Phục Đình nhìn nàng, không lên tiếng.

Tê Trì đã hiểu: “Phải đến tiền tuyến bất cứ lúc nào đúng không?”

Chàng gật đầu: “Đột Quyết sẽ còn có động thái.”

Chiến sự vẫn chưa kết thúc, nhưng chàng đã đặc biệt chạy đến đây vì nàng và con.

Tê Trì cũng đã hiểu, thấy trên miếng sắt ở vai chàng còn dính vết máu đã khô, biết trên đường đến đây nhất định chàng đã nhiều lần giao thủ với binh lính Đột Quyết, bỗng nhớ đến Bộc Cố Tân Vân, nàng ngẫm nghĩ: “Lần này bọn chúng tấn công quá lạ, cứ như có người giúp vậy, thời cơ quá khớp, hệt như nhắm vào chúng ta.”

Phục Đình thoáng im lặng, đoạn bảo: “Ta cũng đoán được, chỉ là không dám xác nhận.”

Không phải là không xác nhận được, mà là không dám xác nhận. Tê Trì cẩn thận phát hiện điểm khác biệt nhỏ xíu đó, không khỏi nhìn chàng.

Phục Đình không nói nữa, chàng giơ tay kéo thảm lông phủ lên đầu gối nàng: “Nghỉ ngơi đi, những chuyện này cứ giao cho ta.”

Tê Trì “ừm” một tiếng, tuy chàng bảo vẫn chưa xác nhận, nhưng câu nói này vẫn khiến nàng có cảm giác bình tâm.

“Đại đô hộ, có quân báo đưa đến.” Một cận vệ ngoài lều thấp giọng bẩm báo.

Phục Đình lập tức nghiêm mặt, đứng thẳng dậy bảo: “Ta ra ngoài trước, gọi Lý Nghiên tới đi, chắc nó cũng sốt ruột rồi.”

Chiếm nàng đến bây giờ, cũng nên để cô cháu hai người chuyện trò, nhân tiện chuyển sự tình chiến sự đi nơi khác.

Tê Trì nhìn chàng đi ra ngoài, ngồi thẳng người dậy, nàng cũng đã nhớ cháu lắm rồi.

Lý Nghiên lập tức đi vào, cẩm bào trắng phau trên người đã bẩn, trên tay quấn vải băng bó vết thương, vừa nhìn thấy nàng thì lại chẳng nói gì, chỉ đứng trước cửa im lặng nhìn nàng.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cậu đã gầy đi trông thấy, Tê Trì nhìn mà đau lòng, vẫy tay gọi đến.

Lý Nghiên chầm chậm bước tới, lúc này mới nói: “Cô ơi, trên đường đi cháu đều rất ổn, không gặp nguy hiểm gì hết, em trai cũng rất ngoan.”

“Thật hả?” Tê Trì nhìn cậu, biết cậu không muốn khiến nàng lo lắng.

Lý Nghiên gật đầu, lại nhìn em trai ở trên giường: “Thật ạ, dù có nguy hiểm thì thoát ra rồi cũng không coi là nguy hiểm nữa.”

Tê Trì xoa cánh tay bị thương của cậu, mỉm cười nói: “Cháu đã lớn rồi, là thế tử phủ Quang vương chân chính.”

Nếu anh trai nàng có thể thấy dáng vẻ của con trai lúc này, chắc hẳn sẽ kiêu ngạo lắm cho xem.

***

Trời tối đen như mực, bầu trời như nắp vung bao lấy đồng cỏ.

Đại đô hộ đưa con đến tộc, là chuyện quá vinh quang với Hồ tộc.

Bộc Cố Kinh không dám thất lễ, lập tức bắt tay chúc mừng.

Cánh đàn ông trong tộc xắn tay áo, phăm phăm định mổ thịt dê ở bên đồng cỏ, bỗng có một binh sĩ chạy tới chuyển lời: Đại đô hộ hạ lệnh không cần phí công, chiến sự vẫn đang ở trước mắt, mọi thứ cứ đơn giản đi là được. Chỉ cần tìm thêm mấy bà vú giúp phu nhân chăm con là được.

Bộ Cố Kinh vốn còn đang đứng bên cạnh chỉ huy, vừa nhận được mệnh lệnh này thì đành thôi, xúc động nói: “Đại đô hộ đúng là quá tiết kiệm, vì đất Bắc mà thậm chí không làm long trọng cho con nhỏ.” Nói rồi thở dài hai tiếng, khoát tay, cho người trong tộc rời đi.



Trong lều của người Hồ, mấy ngọn đèn được thắp sáng trưng.

Cửa lều được kéo chặt, trên bàn đặt một chậu gỗ đựng nước nóng.

Tân Lộ ôm đứa nhỏ vừa tắm rửa xong đến trước mặt Tê Trì, thở dài bảo: “Nếu còn ở phủ đô hộ, thì từ ngày sinh cho đến giờ chắc chắn ngày nào cũng rất náo nhiệt, nhưng nay ba ngày đã qua từ lâu, đến bây giờ tiểu lang quân mới được làm lễ tam triêu.”

Tê Trì đón lấy con, cười bất đắc dĩ: “Thì cũng hết cách rồi, ai bảo thằng bé chọn lúc ấy mà tới chứ.”

Lễ tam triêu là lễ tiết ba ngày sau sinh con, bất kể nước tắm hay người đưa lễ đều được chú trọng, nước tắm phải được nấu bằng nhụy hoa quế, lá quít, lá nhãn, đá cuội và mười hai đồng tiền, bạn bè người thân cũng phải đến dự.

Nhưng bây giờ đang ở tiền tuyến nên chỉ làm cho có hình thức, chỉ có mỗi bước ném tiền vào chậu nước, Tê Trì không bỏ qua, tự đích thân làm.

Bình thường là ném bạc vụn, nhưng nàng không có bạc vụn, mà trái lại trên người chỉ có ngân phiếu, nhưng không thể làm ướt được, cuối cùng Tân Lộ tắm cái nào là nàng nhúng ngân phiếu cái ấy.

Tất cả những thứ đem theo đều cho con cả, nếu không phải chỉ đem theo có chừng đó thì e sẽ còn tiếp tục.

Ngay cả Tân Lộ cũng nói: gia chủ muốn đưa toàn bộ tài sản của mình cho con trai đây mà.

Tê Trì cũng là bởi áy náy, bé con vừa ra đời đã phải chịu khổ, thế nên muốn cho cu cậu tất cả.

Trên bàn có hai bộ y phục be bé do tộc Bộc Cố đưa tới, không kịp may mới mà là của đứa trẻ khác, tuy hơi rộng song vẫn mặc được.

Tân Lộ không khỏi lẩm bẩm, nhớ đến nàng và Thu Sương đã chuẩn bị rất nhiều y phục trẻ sơ sinh cho con của gia chủ, đều may từ tơ lụa thượng hạng quý báu, chẳng ngờ lại gặp nguy hiểm này nên chẳng mang theo dù chỉ một bộ.

“Lần này thì đến y phục cũng là của muôn dân bách tính rồi.” Tê Trì cười nói.

Vừa thay áo cho con thì cửa lều được vén lên, Phục Đình đi vào.

Tân Lộ lập tức hành lễ lui ra.

Tê Trì nhìn chàng: “Chàng về muộn đấy, bỏ lỡ một lần lễ rồi.”

Phục Đình nhìn đứa bé, cu cậu nằm nơi ấy, mặc áo Hồ rộng thùng thình khua khoắng đôi tay bé nhỏ.

Đây là lần đầu chàng làm cha, đâu có biết tới những nghi lễ này, đoán chắc là lễ tiết quý tộc chú trọng.

“Vậy thì để lần sau,” Chàng nói: “Lần sau sẽ không bỏ qua nữa.”

Tê Trì nhìn chàng lại đeo đao bên ngoài áo giáp, trong lòng cũng đoán được: “Tin tức quân báo không ổn à?”

“Đột Quyết đã có động thái.” Chàng nói.

Tê Trì đoán đúng rồi.

Bên ngoài vang lên hai tiếng bước chân, song người không lên tiếng.

Nàng nghe thấy, bèn hỏi Phục Đình: “Lại có người đến tìm chàng?”

“Tẩu tẩu, là ta đây.” La Tiểu Nghĩa ở bên ngoài thấp giọng đáp: “Không có việc gì hết, tẩu cứ hàn huyên với tam ca đi, ta chờ được mà.”

Phục Đình nhìn con, đoạn quay sang nắm tay nàng, đỡ nàng đi đến cuối giường, cách xa cửa lều rồi mới cúi đầu nhìn nàng: “Đại phu bảo cần tĩnh dưỡng bao lâu?”

“Chí ít cũng phải đến tháng sau.” Tê Trì nói.

Phục Đình suy nghĩ, bảo: “Ta để quân đội ở lại gần đây, cũng sẽ bàn giao cho tộc Bộc Cố, đợi nàng tĩnh dưỡng khá hơn, ta sẽ đến đón nàng vào quân doanh.”

Vì biết hiện tại nàng cần nghỉ ngơi, nếu không chàng thực sự rất muốn đưa nàng đi luôn bây giờ, sau này chỉ đặt nàng ở trước mắt.

Có lẽ đúng như nàng nói, học Quang Vũ đế Lưu Tú nhà Hán, trực tiếp dẫn theo Âm Lệ Hoa bên cạnh.

Tê Trì nghe vậy thì biết chàng phải đi ngay, mắt cụp xuống, gật đầu một cái, ngẫm lại vẫn căn dặn một câu: “Nhớ phải cẩn thận.”

“Ừm.” Phục Đình nhìn nàng cụp mắt, theo lẽ tự nhiên tập trung vào môi nàng, nhớ đến dáng vẻ của nàng khi hôn ngày trước.

Tê Trì ngẩng đầu nhìn chàng, mặt chàng nửa ngoài sáng nửa trong tối, đoi mắt đen láy ẩn sâu trong hốc mắt.

Sau đó, đứa trẻ trên giường càu nhàu hai tiếng như sắp khóc, thì mới kéo hai người hoàn hồn.

Tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nghĩ bụng tên nhóc này đúng là biết chọn thời điểm, trong mắt lại thấp thoáng ý cười.



La Tiểu Nghĩa chờ bên ngoài một lúc lâu thì Phục Đình mới đi ra.

Hắn lập tức đi tới, nói nhỏ: “Dựa theo bố trí của tam ca, quả nhiên chúng có động tĩnh, có lẽ con rắn kia đã ra khỏi hang rồi.”

Phục Đình gật đầu, ngoái đầu nhìn cửa lều rồi đi tới: “Đi ngay.”

Hai người băng qua đồng cỏ đi về phía trước.

Phục Đình đi trước, không nghe thấy La Tiểu Nghĩa nói gì thì ngoái lại, nhìn thoáng qua: “Tào Ngọc Lâm không đồng ý à?”

La Tiểu Nghĩa lập tức hoàn hồn, cười gượng: “Hầy, tam ca đúng là liệu sự như thần.”

Chàng thấp giọng khiển trách: “Nói đệ nhát cáy còn không chịu nhận.”

La Tiểu Nghĩa không lên tiếng, chàng cũng không nói thêm, nói nữa chỉ tổ khiến người ta không vui.

Phục Đình rất biết điểm dừng, dù sao chàng cũng không nhúng tay vào chuyện này được.