Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 7




Trời lạnh buốt đất rét căm, chẳng hề nghe thấy tiếng gà gáy báo canh.

Nhưng ngày nào Phục Đình cũng thức dậy đúng giờ, tất cả là nhờ vào thói quen hình thành từ nhiều năm nay.

Chàng đứng thẳng trước cửa sổ, tay cầm một con dao nhỏ, nhúng vào nước lạnh rồi bắt đầu cạo râu.

Cứ mỗi mùa đông đến là đất Bắc lại nổi gió lớn tuyết rơi nhiều, xưa nay chàng không thích để râu vì không thích bị tuyết bám.

Đang cạo thì chợt nhớ đương kim thánh nhân thường để một chòm râu bạc phếch, thế là có một dạo văn nhân công khanh trong triều cũng rộ lên đua nhau để râu quai nón, có lẽ người trong hoàng tộc thích kiểu này.

Phục Đình đặt con dao xuống, mím môi tự giễu: nhớ đến chuyện này làm gì kia chứ.

Chả nhẽ nàng thích thế nào là chàng phải để nàng dắt mũi sao?

Ngoài cửa có người tới báo là La tướng quân đang chờ ở bên ngoài.

Chàng lấy khăn lau mặt, thắt bội kiếm vào bên đai lưng, một tay cầm lấy roi ngựa đi ra ngoài.

Những bông tuyết nhỏ xíu bay lượn phất phơ giữa bầu trời trong xanh.

La Tiểu Nghĩa ngồi trên ngựa, đổ người tới trước nằm rạp trên lưng ngựa, làm như vậy sẽ không lạnh quá mà cũng không bị mỏi về lâu.

Thấy Phục Đình đi ra, hắn lập tức thẳng lưng lên, ném dây cương của con ngựa bên cạnh qua cho chàng.

Phục Đình chụp lấy, một chân giẫm lên bàn đạp phóng người lên ngựa.

La Tiểu Nghĩa dịch tới gần nhìn chàng, không thấy có gì khác thường, xem ra cuộc nói chuyện trước đó đã không dọa vị huyện chủ kia bỏ chạy.

Phục Đình hỏi: “Đệ nhìn gì vậy?”

Hắn bỗng nổi hứng trêu đùa, chặc lưỡi hai tiếng: “Đệ thấy tinh thần của tam ca không giảm sút tí nào, chuyến này về phủ lại như chưa được trút hết thể lực, có phải vì tẩu tẩu yếu quá nên huynh không dám tới bến?”

Phục Đình lườm hắn.

Hắn vội khua tay nói: “Huynh dưỡng thương đi, đừng nói nhiều, đệ nói kệ đệ.”

Nhưng kỳ thật là sợ chàng dùng roi ngựa quất mình.

Phục Đình giơ tay lau vụn tuyết trên mặt, liếc nhìn vào trong phủ.

Hình ảnh đôi mắt khi nàng ngẩng đầu nhìn chàng thoát vụt qua, trông như không sao nhưng lại khiến chàng cảm thấy êm ái mềm mại.

Nhìn thì đoan trang, nhưng thì ra không phải là người phụ nữ dễ uốn nắn.

Chàng đã cưới nàng thì không thể cậy mạnh, mà nàng nếu không muốn thì cũng không chạm vào được.

Ánh mắt xoay chuyển, hai chân chàng thúc vào bụng ngựa, nhanh chóng chạy ra ngoài.

La Tiểu Nghĩa ở sau gấp rút đánh ngựa đuổi theo: “Ấy tam ca, đợi đệ với!”

***

Lửa than trong phòng vừa tắt, hơi ấm vẫn còn quanh quẩn.

Tân Lộ đang mặc áo cho Tê Trì, thuận tiện nói với nàng sáng nay Đại đô hộ đã đến doanh trại.

Tê Trì không bất ngờ cho lắm, phòng bên này nằm khá gần thư phòng, hồi sáng nàng đã nghe thấy tiếng bước chân đi giày ủng trên hành lang của người đàn ông kia rồi.

Tân Lộ cột thắt lưng cho nàng, lại khoác thêm áo choàng chống lạnh dày dặn bên ngoài, nhìn kỹ mặt nàng rồi lo lắng nói: “Gia chủ khó chịu sao? Môi của người khô quá.”

Tê Trì có làn da trắng mịn mềm mại không một vết sẹo khiếm khuyết, đến đôi môi cũng như được nhuộm phấn hồng, chưa bao giờ như lúc này.

Thấy Tân Lộ nói rất nghiêm túc, nàng bèn ngồi xuống trước gương soi, đúng là môi có hơi khô thật.

Nàng khẽ nhấp môi, bảo: “Không sao, do khí hậu đất Bắc khô thôi.”

Tân Lộ không cho là vậy, nay đã ở cạnh Đại đô hộ, gia chủ phải chú trọng dung mạo hơn bình thường mới phải. Nàng tức khắc bước nhanh ra cửa, lấy hộp mỡ dưỡng bóng đến.

Tân Lộ vừa rời đi thì Thu Sương tiến vào, trên người mặc áo dài cổ tròn kiểu nam.

Vì nàng ta khá thẳng thắn nên Tê Trì để nàng ta lo liệu chuyện mua bán bên ngoài, do vậy cũng thường xuyên ra ngoài đi lại. Sáng nay xuất hành cũng là để kiểm tra chuyện kinh doanh gần đây.

“Gia chủ, nô tỳ nghe được một chuyện.” Thu Sương thần bí đến gần, kể một mạch từ đầu đến đuôi chuyện nghe được cho nàng.

Mới chỉ mấy ngày mà chuyện Ung vương thế tử đã truyền tới.

Nghe nói Ung vương dùng một số tiền lớn chuộc đồ về, đánh con trai gần chết.

Dù vậy thì trên phố phường cũng đã cười nhạo ông ta, nói ông ta không chỉ không dạy được con mà còn sa sút tới mức đem đồ trang sức của vương phi đi cầm.

Tê Trì chỉ coi như nghe chuyện tiếu lâm, đoạn cười bảo: “Chỉ mong Ung vương thế tử kia có thể ghi nhớ bài học, về sau đừng có làm bậy gây chuyện nữa.”

Dẫu sao cũng phải để cậu ta biết có những người không thể tự tiện dây vào.

Thu Sương vẫn đắm chìm trong sung sướng, cười nói: “Gia chủ nói đúng, nay thế tử đã ở trong phủ Đại đô hộ, chắc chắn sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt ngài ấy nữa.”

Đương nhiên rồi, Tê Trì tự nhủ: nếu không thì ngàn dặm xa xôi tới đây làm gì?

Chuyện của cháu trai có một thì cũng có hai, nàng cảm thấy phải lo liệu lâu dài.

So với Quang Châu nắng ấm chan hòa thì ở đây đúng là không phải chốn tốt, nhưng ở đây có trượng phu của nàng, còn có cả hùng binh không thể xem thường trong tay trượng phu nàng.

Cũng giống như kinh doanh thôi, những thứ này đều là tiền vốn cả.

Chỉ là đáng tiếc, vị trượng phu kia lại chẳng để nàng trong lòng.

Nghĩ đến đây, Tê Trì bỗng dưng thấy khó chịu.

Phục Đình. Nàng dựa vào trước gương, ngón tay quấn lấy sợi tóc mai, nghĩ đến người đàn ông kia cùng phần cằm như gọt giũa.

Lòng lẩm bẩm: giống đá quá.

Xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng nói với Thu Sương: “Nhớ để ý canh giờ, cổng thành hạ xuống thì báo cho ta biết.”

Thu Sương lờ mờ đáp lời.

***

Tuyết rơi được một lúc thì ngừng.

Cổng thành hạ vào lúc ba tiếng trống vang.

Phục Đình quay về.

La Tiểu Nghĩa đi theo hắn chen vào cửa phủ, để người làm đưa ngựa đi ăn cỏ còn mình xoa hai bàn tay lạnh cóng, cười nói: “Tam ca, không phải huynh đệ muốn làm phiền huynh với tẩu tẩu đâu, chỉ là muốn sưởi ấm ở đây một lúc rồi về.”

Nhân tiện ăn một bữa cơm rồi về cũng được.

Dẫu sao vị huyện chủ tẩu tẩu cũng nói mình tự kiếm được tiền mà.

Hắn không thể so với tam ca, tự nhận mình không có da mặt không biết xấu hổ.

Phục Đình phớt lờ hắn, dù gì thì hắn cũng hay tới nhà này quen rồi nên chỉ dặn: “Đừng đến nhà chính.”

Chàng không muốn nàng cảm thấy người bên cạnh chàng là kẻ không biết phép tắc.

“Rồi, đệ biết tẩu tẩu ở đó mà, sao có thể mặt dày đến nữa được.”

Người ta thường nói đến chó sói cũng biết bảo vệ đồ ăn, nay tam ca hắn cũng biết bảo vệ đồ ăn rồi. La Tiểu Nghĩa âm thầm lo liệu cho chàng.

Đến cửa hậu viện, từ đằng xa đã thấy Tân Lộ cúi đầu bước đi.

La Tiểu Nghĩa thấy nàng đang bê trong tay chậu than mà mình mơ tưởng thì thoáng dừng bước, sau đó đi tới.

Tân Lộ hành lễ, thấp giọng nói: biết tướng quân sẽ đi cùng Đại đô hộ nên gia chủ đã chuẩn bị xong xuôi.

La Tiểu Nghĩa kinh hãi: không ngờ vị huyện chủ tẩu tẩu kia lại hiểu lòng người như thế, má ơi, không phải là thần toán đó chứ?

Lúc này Tê Trì bị hắn coi là thần toán đang đứng trước cửa thư phòng.

Nàng dặn Thu Sương để ý canh giờ, đến khi tới giờ thì tính ra cũng đã đợi được một lúc rồi.

Châm đèn xong lại cảm thấy buồn chán, nàng đặt lò sưởi cầm tay xuống, giơ tay gẩy then cửa.

Từng chút từng chút một.

Bỗng cửa bật mở.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, người đang đứng trước mắt chính là Phục Đình.

Trong tích tắc, cả người nàng như được bả vai rộng lớn của chàng bao phủ toàn bộ.

Chàng dừng bước không lên tiếng, ánh mắt dán chặt lên nàng.

Tê Trì không mong chàng sẽ mở miệng, bởi dù sao cũng không hy vọng một kẻ nửa câm lại đột nhiên có tài ăn nói.

Nàng đặt lò sưởi cầm tay lên ghế bên cạnh, hai ngón tay chạm vào móc vàng treo kiếm bên hông chàng.

“Trước kia chưa thể kề cận chăm sóc, nay đã đến thì sẽ bù lễ nghi làm vợ.” Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, tay khẽ mở móc ra, một tiếng *cạch* vang lên.

Phục Đình nắm chặt bội kiếm sắp rơi.

Kiếm quá nặng, chàng không chụp kịp còn nàng không giữ nổi.

Ánh mắt quét qua chân mày kính cẩn của nàng, chàng sải bước đi vào.

Chàng không quá rành về lễ nghi quý tộc nên cũng không để ý nhiều.

Đặt kiếm lên bàn, chàng ngoái đầu nhìn lại.

Tê Trì cảm thấy ánh mắt chàng như muốn tìm hiểu xem mình đang nói thật hay giả.

Theo lý thì ngày thứ hai sau khi thành hôn, nàng phải hầu chàng thức dậy mặc đồ rồi về phủ thay quần áo, nhưng làm vợ chồng trên danh nghĩa lâu như vậy, hôm nay mới là lần đầu tiên.

Nàng chậm rãi đi tới cạnh chàng, nhìn thoáng qua trên người chàng rồi giơ tay chạm vào tay áo chàng.

Bao giờ ống tay áo của trang phục hành quân cũng được buộc thật chặt vào tay, tuy chàng là Đại đô hộ nhưng chỉ thắt một dải vải thông thường.

Quấn quanh mười mấy lớp, nàng tháo từng lớp từng lớp ra, rồi lại tháo sang tay bên kia.

Phục Đình vẫn đang nhìn nàng.

Búi tóc của nàng như đụn mây đen láy bóng bẩy, làm tôn lên vầng trán sáng ngời.

Chàng cắn chặt răng nghĩ: có phải tâm tư của cô gái này cũng lòng vòng như búi tóc của mình không, trước đó mới đáp lễ chàng, giờ lại tới lấy lòng.

Rồi vô tình trông thấy đôi môi khô nứt của nàng.

Với nàng thì đất Bắc đúng là quá ác liệt.

Tê Trì buông hai ống tay áo của chàng xuống, tiếp tục tháo thắt lưng.

Thắt lưng làm bằng da, không biết lót bên trong thứ gì mà có vẻ cưng cứng, đến móc cài cũng rất chắc.

Nàng dùng sức nhưng không tài nào cởi được.

Phục Đình thấy nàng nhíu mày, tròng mắt cứ dán vào móc cài thắt lưng, lưỡi đè xuống, khóe môi vểnh lên.

Chàng vươn hai tay ra đặt lên tay nàng, khẽ dùng sức mở móc cài ra.

Tê Trì ngước mắt nhìn lên, lúc này chàng đã buông hai tay, nhẹ nhàng xoa ngón tay, dưới chân dịch chuyển một bước rồi kéo thắt lưng ra, bảo: “Tự ta làm cũng được.”

Quần áo hành quân tác chiến thường được buộc rất chặt, nàng không cởi được cũng không lạ.

Nói đoạn, chàng thành thục cởi áo, cởi hai lớp quân phục dày ra vắt qua một bên, sau đó cầm lấy thường phục treo trên kệ gỗ trước bản đồ mặc vào.

Chẳng thà đừng mở miệng, mở miệng rồi lại không nói được câu gì hay ho.

Tê Trì thầm ai oán, lại duỗi tay cầm thắt lưng, nói: “Không thể bỏ lễ được, chàng không để ý nhưng thiếp vẫn phải làm tròn.”

Dứt lời, nàng cúi đầu cẩn thận buộc thắt lưng.

Phục Đình không nói gì, ngón tay lại xoa hai lần.

Tay của cô gái mềm mại như tuyết ở vùng đất Bắc này, song lại không lạnh đến thế.

Thu Sương đi vào đặt chậu than lửa, vừa khép cửa vừa liếc nhìn thật nhanh.

Đại đô hộ cao ráo tuấn tú, gia chủ nhà nàng lại duyên dáng xinh đẹp, hai người thành cặp càng nhìn càng thấy xứng đôi.

Không uổng công gia chủ đã chờ ở đây để hầu Đại đô hộ, có người đàn ông nào kháng cự lại được mảnh tình quan tâm đó?

Nhưng nhìn lướt qua, chợt Thu Sương biến sắc, sợ hãi hét lên: “Gia chủ!”

Tê Trì đang thắt vạt áo, bỗng thấy trên mu bàn tay âm ấm, vừa ngẩng đầu thì ngay chóp mũi cũng nóng lên.

Nàng ngẩn người, giơ tay sờ dưới mũi, trên ngón tay dính máu.

Thu Sương rảo bước đi tới, vẻ mặt hoảng hốt.

“Đừng nhúc nhích!” Bỗng Phục Đình nói.

Thu Sương giật mình, lùi về đỡ lấy tay gia chủ.

Chàng cúi người ôm ngang Tê Trì lên, nhấc chân đạp mở cửa phòng: “Tiểu Nghĩa!”

La Tiểu Nghĩa đang hơ lửa ở phòng ngoài thì bất thình lình nghe tam ca cao giọng gọi, cảm thấy không đúng bèn chạy vội vào.

Phục Đình đi vòng vào trong phòng, ôm Tê Trì ngồi trên giường, kéo nàng ngồi thẳng dậy để nàng chúi người tới trước, một tay đặt lên trán nàng, nói: “Sắc thuốc!”

La Tiểu Nghĩa suy nghĩ rất nhanh, không kịp đáp lời đã quay đầu đi làm.

Khí hậu đất Bắc không như những nơi khác, nhất là trong mùa đông đằng đẵng thì ở đây còn khô hanh hơn bất cứ nơi nào.

Cũng hay có tân binh bên ngoài vừa vào quân doanh là chảy máu mũi liên tục, thậm chí có người còn nghiêm trọng tới mức ngất xỉu.

Nên với chuyện này, Phục Đình và La Tiểu Nghĩa thường xuyên hành quân đánh giặc đã quá quen thuộc rồi.

Nếu không xử lý kịp lúc thì sẽ rất phiền phức, trái lại nếu chuẩn bị kịp thời, cộng với dùng thêm thuốc ở địa phương thì sẽ khỏe ngay.

Tê Trì tựa vào lòng Phục Đình, máu mũi chảy không ngừng như muốn khiến nàng mất máu.

Nàng thoáng nghĩ, trước đó Tân Lộ nói chuyện môi khô mà nàng không để ý, không ngờ lại rắc rối thế này.

Nàng không muốn để Phục Đình thấy dáng vẻ thảm hại của mình, bèn giơ tay đẩy chàng ra.

Nhưng sức tay chàng rất mạnh, giữ nàng rất chặt: “Đừng cử động.”

Ta là binh lính cấp dưới của chàng hả? Nàng tức giận nghĩ.

Phục Đình căn dặn: “Lấy nước lạnh khăn lau tới đây.”

Thu Sương đang không biết phải làm gì, vừa nghe như vậy bèn chạy vội ra ngoài.

Tân Lộ nghe thấy tiếng động nên cũng đi tới, thấy trên váy gia chủ dính máu, dưới mũi vẫn chảy máu thì hốt hoảng trắng bệch mặt.

Phục Đình giơ tay nhận lấy chen thuốc, đưa tới bên môi Tê Trì.

Nàng chỉ ngửi thấy một mùi cực gắt mũi là biết thuốc rất đắng, lập tức nhíu mày.

Tân Lộ vội đi lên đỡ chén: “Để nô tỳ thêm cam thảo cho gia chủ.”

“Không được thêm.” Phục Đình nói.

Tân Lộ giật mình, bèn lui về phía sau.

Phục Đình nhìn cô gái trong lòng: “Ra ngoài đi.”

La Tiểu Nghĩa không tiện nhìn nhiều nên đã lui ra.

Tân Lộ dè dặt nhìn chàng, lại nhìn gia chủ đang có vẻ ấm ức, chậm rãi đi ra.

Trong phòng đã không còn ai, chàng cầm chén thuốc đặt bên môi Tê Trì.

Nàng mở to hai mắt nhìn chàng.

Mũi người đàn ông cao thẳng, cánh môi mím chặt, bên cổ thấp thoáng một vết sẹo, tầm mắt nhìn thẳng vào nàng.

Rồi sau đó chàng giơ tay đặt lên cằm nàng mà bóp một cái, tay kia dốc chén thuốc.

Nước thuốc đổ vào miệng, một tay vuốt trên cổ nàng, thuốc chảy thẳng xuống cổ.

Đắng chết đi được.

Tê Trì cau mày, không thốt ra nửa chữ.

Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy giọng của Phục Đình: “Đã biết chỗ lợi hại của đất Bắc chưa?”

Biết rồi, nàng nhũn người tựa vào lòng chàng, nhủ thầm: ta cũng đã biết chỗ lợi hại của người đàn ông này rồi.