Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 49




Trời âm u, mây đen bao phủ.

Bên ngoài phủ đô hộ, năm sáu viên quan mặc quan bào thẳng thớm đang đứng chờ.

Phục Đình đi ra, theo sau là Thôi Minh Độ.

Các viên quan lập tức đi tới làm lễ với Thôi Minh Độ, mời hắn đi tham qua một chuyến trong ngoài phủ Hãn Hải.

Đây là sắp xếp của Phục Đình.

Nếu Thôi Minh Độ đã bảo là muốn thay thánh nhân đến xem xét cuộc sống người dân đất Bắc, dĩ nhiên chàng sẽ thành toàn.

Người hầu dắt ngựa của Phục Đình đến, chàng vừa nhận dây cương thì bỗng nghe Thôi Minh Độ hỏi: “Phục Đại đô hộ không mời huyện chủ Thanh Lưu đi cùng sao?”

Chàng nhìn sang: “Thôi thế tử muốn vợ ta cũng đi cùng?”

Thôi Minh Độ nói: “Chỉ là hồi ở Cao Lan Châu thấy vợ chồng hai người thường xuyên cùng ra cùng vào, đoán chắc tình cảm rất tốt nên ta mới nói thế.”

Giọng chàng thấp đi: “Thì ra thế tử để ý đến vợ chồng chúng ta.”

Thôi Minh Độ ngẩn ra, cười nói: “Huyện chủ chi nhiều tiền như vậy, ở trại ngựa có ai không chú ý, tự nhiên tại hạ cũng để ý chút.”

Ý y nói cứ như không dẫn theo Lý Tê Trì thì không bình thường.

Phục Đình quét nhìn y, không để vào tai ý trong câu nói của y, dặn người hầu: “Đi mời phu nhân tới.”

Thôi Minh Độ khách khí chắp tay: “Là tại hạ thất lễ lạm quyền.”

Phục Đình nắm roi ngựa, không nói một câu.

Có phải là khách khí thật không, trong lòng chàng rất rõ.

Một lát sau, Tê Trì từ cửa phủ đi ra.

Thôi Minh Độ lập tức nhìn sang.

Nàng đội mũ mành, váy dài chạm đất, tay khoác lụa trắng, không nhìn rõ nét mặt.

Y chẳng hay nàng còn tái mặt như lúc gặp ở cửa thư phòng hay không.

Tân Lộ và Thu Sương đi tới từ sau lưng nàng, hôm nay ở cạnh Đại đô hộ nên cả hai rất yên phận, không dám ngẩng đầu, đi tới trước xe đặt bục giẫm xuống rồi quay đầu đỡ gia chủ lên xe.

Tê Trì đến cạnh Phục Đình, dừng bước.

Tân Lộ và Thu Sương lui ra.

Nàng vén mạng che nhìn chàng, lại liếc nhìn Thôi Minh Độ ở bên kia, nói nhỏ: “Nếu chàng không muốn thiếp đi thì có thể nói thẳng, thiếp không đi cũng được.”

Phục Đình nắm dây cương, quất lên lưng ngựa: “Ta không có nói vậy.”

Tê Trì cụp mắt, vừa nãy ở trong phòng nghe người hầu đến mời, nàng không ngờ Phục Đình lại chủ động mở miệng, lại hỏi thêm câu nữa, người hầu nói là quý nhân hỏi Đại đô hộ, lúc ấy nàng mới biết thì ra là do Thôi Minh Độ.

Nàng không nói gì thêm, giẫm bục bước lên xe.

Phục Đình nhấc chân trèo lên lưng ngựa, mắt liếc nhìn bên kia.

Quả nhiên Thôi Minh Độ đang nhìn bọn họ.

Chàng không khỏi nhìn xe ngựa, tuy chàng ở đất Bắc nhưng cũng biết thánh nhân rất ân sủng đại tộc Thôi thị.

Nếu như ngày trước Lý Tê Trì gả cho Thôi Minh Độ thật, liệu nàng có ân cần dịu dàng như thế với Thôi Minh Độ không, liệu có nói với Thôi Minh Độ những gì đã từng nói với chàng không.

Nghĩ tới đây, chàng nhếch mép, siết chặt dây cương trong tay.

Không có nếu như.

Lý Tê Trì đã lấy chàng rồi.



Đoàn người lên đường, đầu tiên là tới ruộng đồng đã khai hoang ở ngoài thành rồi mới vào trong thành.

Các viên quan đi cùng, vừa đi vừa giới thiệu với Thôi Minh Độ về tình hình nơi đây.

Đại đô hộ đã báo chỉ cần đi một vòng được, nên bọn họ cũng chỉ nói chung chung, toàn là những lời xã giao.

Thôi Minh Độ không quá tập trung lắng ngựa, y ngồi trên ngựa mà cứ đưa mắt nhìn xe ngựa, rồi lại nhìn Phục Đình ở trước mặt.

Rèm xe được vén lên, y thấy bàn tay Tê Trì nắm rèm vải rồi lại buông xuống.

Lúc quay về thành, mây đen ùn ùn kéo tới.

Không quá nửa canh giờ, trên trời bắt đầu đổ mưa.

Phục Đình hạ lệnh đến gần đó trú mưa.

Có viên quan tìm một cửa hàng ở lân cận, mời khách quý vào tránh mưa.

Vì trời mưa nên trong cửa hàng khá vắng, quan viên vừa vào thì hoàn toàn không có ai nữa.

Phục Đình bước vào, đầu tiên là nhìn hiệu buôn hình cá ở trên tường.

Rồi chàng lại nhìn Tê Trì ở đằng sau đang đi tới, nàng xoay mặt về phía chàng, đôi tay thu trong tay áo.

Đã đến trong tiệm của nàng, chẳng ai nói gì.

Mưa xuân ở đất Bắc tuy ngắn nhưng rất nặng hạt, nói đến là đến, từ trên mái rơi xuống đất, nước bắn tung tóe.

Các viên quan ngồi xung quanh Thôi Minh Độ.

Tiểu nhị trong tiệm tới phục vụ chư vị khách quý, dâng trà tiếp đãi.

Thôi Minh Độ nhìn vào phòng bên, loáng thoáng thấy bóng dáng Tê Trì.

Y lại nhìn ra cửa, trông thấy người đàn ông cao lớn.

Phục Đình chỉ đứng đó mà không hề vào phòng bên.

Y lại nhìn vào trong phòng, suốt cả quãng đường không hề thấy vợ chồng họ nói chuyện với nhau mấy.

Nhất là Tê Trì, y gần như không thấy nàng mở miệng, chỉ lặng lẽ đi theo Phục Đình.

Rồi y lại nghĩ đến cảnh tượng đã thấy ở trong phật đường và gương mặt trắng bệch của Tê Trì ở cửa thư phòng, đan xen chồng chéo nhau.

“Thôi thế tử?” Một viên quan gọi y.

Thôi Minh Độ hoàn hồn, lịch sự mỉm cười, một lúc sau lại nhìn vào phòng bên.

Cho tới khi trời ngừng đổ mưa, Phục Đình vẫn chẳng hề bước chân vào phòng.

Mọi người sắp sửa lên đường.

Lúc ra khỏi cửa, Thôi Minh Độ nhìn hai bên rồi nói với Phục Đình: “Không ngờ ở đất Bắc còn có cửa tiệm giàu sang thế này, chắc là việc kinh doanh ở đây ổn định lắm.”

Y mới chú ý, đồ bán trong này hầu hết đều được vận chuyển từ phương Nam tới, toàn những thứ đất Bắc không có.

Nếu không có đủ sức người sức của thì khó mà cung ứng được.

Phục Đình không nói gì, nhìn Tê Trì đi ra từ phòng bên.

Y sao có thể biết được, chủ nhân của cửa tiệm giàu sang đó đang ở ngay trước mắt.

***

Lúc quay về phủ đô hộ thì trời đã nhá nhem.

Tân Lộ và Thu Sương chờ ngoài xe, Tê Trì cởi mũ đưa cho họ.

Đi vào phủ, hiếm khi thấy tiền viện vẫn mở cửa, các viên quan vẫn đứng đó.

Chắc Phục Đình đang ở đấy.

Nàng nhớ lại, cả quãng đường bọn họ gần như không nói chuyện với nhau câu nào.

Nàng đi dọc trên hành lang, còn chưa đến hậu viện thì bỗng một người hầu chạy tới, làm lễ trước mặt nàng: “Cung thỉnh huyện chủ dời bước, lang quân nhà tiểu nhân có khẩu dụ của thánh nhân muốn gửi tới huyện chủ.”

Nàng hiểu ra ngay: “Lang quân nhà ngươi là Thôi thế tử?”

“Vâng ạ.”

Sao thánh nhân lại có khẩu dụ cho nàng chứ, rõ ràng chưa từng để ý đến tôn thất nàng bao giờ cơ mà.

Nàng suy nghĩ một lúc, rồi vẫn đi theo người hầu.

Ở khúc quanh nơi hành lang tiền viện có một khóm cây mọc xum xuê, cành lá vươn dài.

Lúc nàng đi tới thì thấy có người thấp giọng gọi: “Huyện chủ.”

Tê Trì dừng bước, không thấy rõ y, chỉ hỏi: “Thánh nhân có khẩu dụ gì?”

“Xin lỗi huyện chủ,” Thôi Minh Độ đứng gần khóm cây, nhìn bóng người như ẩn như hiện của nàng, “Ta biết huyện chủ có lòng tránh hiềm nghi nên mới đành đưa ra hạ sách này, chỉ là muốn nói mấy câu với huyện chủ mà thôi.”

Tê Trì né người với y: “Ta và thế tử không có chuyện gì để nói riêng cả.”

Y có vẻ cuống cuồng: “Xin huyện chủ cho ta nói một câu.”

Nàng không lên tiếng.

Thôi Minh Độ nhìn cành lá xanh um đung đưa trước mặt, che lấp bóng người uyển chuyển của nàng, chặn ngang giữa hai người.

Y nhìn má nàng, nói nhỏ: “Thật ra, ta vẫn chưa thành thân.”

Tê Trì cụp mắt, sắc mặt chẳng hề thay đổi.

Nhưng lại nghĩ đến lúc ở Cao Lan Châu, hình như có nghe đô đốc Cao Lan nói năm nào y cũng một mình đến trại ngựa.

Lúc ấy nàng tưởng vợ chồng y không hòa hợp, thì ra là vẫn chưa thành thân.

“Thế tử cần gì lại nói chuyện này với ta.”

Thôi Minh Độ đến gần một bước, thấp giọng nói: “Huyện chủ phải hiểu ý ta, ta muốn nói với huyện chủ sự thật, hồi trước từ hôn không phải là chủ ý của ta, ta chẳng vừa mắt ai khác cả, ta tự biết hành động đó không ổn, chống đối nhà ba tháng, nhưng…”

Nhưng kết cục đã biết rồi đấy, không cần nói thêm.

Ngữ khí Tê Trì bình bình không cảm xúc: “Vậy tức là, chính phủ Hà Lạc hầu coi thường phủ Quang vương xuống dốc.”

Thôi Minh Độ thấp giọng: “Đây không phải là chuyện chỉ hai ba câu là nói rõ, ta chỉ hy vọng huyện chủ biết rằng, từ hôn vốn không phải là chủ ý của ta.”

Tê Trì siết vặt áo, trong lòng rõ như gương sáng.

Cần bịa ra một lý do để từ hôn, nguyên nhân chỉ có thể là vì phủ Quang vương.

Ban đầu lúc đính hôn thì cha mẹ nàng vẫn còn tại thế, anh trai trẻ tuổi xuất chúng, phủ Quang vương quen biết rất nhiều người.

Về sau cha mẹ qua đời, chị dâu cũng mất vì sinh khó, anh trai lại không muốn cưới người khác, rồi không gượng dậy nổi vì trọng thương nên mới chỉ còn lại mỗi mụn con côi.

Cây đổ bầy khỉ tan, người khôn ắt biết nên chọn thế nào.

Có lẽ Hà Lạc hầu lấy lý do vừa ý người khác là đã nể mặt phủ Quang vương bọn họ lắm rồi.

“Đa tạ thế tử đã cho ta biết,” Nàng nói: “Nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi, dù gì cũng là chuyện cũ.”

Nàng phải cảm tạ lần từ hôn này mới đúng, nàng không cần một người chồng không thể làm chủ, càng không cần nhà chồng coi thường nhà mình.

Nàng xoay người, không nhìn y lấy một lần mà rời đi.

Thôi Minh Độ đuổi theo một bước: “Huyện chủ.”

Tê Trì quay lưng về phía y, không ngoái đầu.

Y nhớ lại những chuyện trước đó, rốt cuộc cũng nói thẳng: “Rõ ràng huyện chủ sống không tốt, nếu An Bắc Đại đô hộ không đối tốt với nàng thì đó là do sai lầm của ta, ta tình nguyện gánh vác.”

Tê Trì tưởng mình nghe lầm, chậm rãi ngoái đầu lại: “Thế tử có biết mình đang nói gì không?”

Rốt cuộc Thôi Minh Độ cũng nhìn kỹ mặt nàng, ở đây vắng vẻ không thắp đèn, nhưng trong hoàng hôn y vẫn thấy rõ, mi mắt nàng tựa tranh họa, cánh môi hợp lại.

Gương mặt này vốn chỉ nên cười chứ đừng có khóc.

Y nhìn bóng dáng nàng, bỗng trong đầu nhảy ra một câu: đây vốn là vợ của y.

Dường như cũng bị chính mình làm giật mình, một hồi lâu sau, y mới thốt lên: “Ta biết.”

Tê Trì hờ hững nhìn, giọng cũng lạnh lùng: “Đã từ hôn rồi, ta với phủ Hà Lạc hầu không còn dây dưa gì nữa, thế tử không cần coi trọng ta như vậy.”

Chính Thôi Minh Độ cũng không ngờ mình lại nói ra những lời kia.

Có lẽ vì áy náy, hoặc giả vì không cam lòng, hoặc là, lần gặp gỡ ở trại ngựa vẫn khiến y vấn vương không quên.

Đến khi gặp nhau lại chỉ thấy nàng sầu bi rơi lệ.

Y hỏi: “Huyện chủ là vì hầu phủ nên mới quyết tuyệt vậy ư?”

Tê Trì ngoái đầu: “Dù không có hầu phủ thì cũng vậy thôi. Phu quân nhà ta không làm gì có lỗi với ta cả, ta cũng không thể phản bội chàng, đây là đạo nghĩa cơ bản nhất, hy vọng thế tử có thể tác thành cho ta.”

Y cau mày: “Nhưng trông hai người không hòa thuận lắm.”

Nàng nói: “Là vì ta có lỗi với chàng.”

Thôi Minh Độ ngẩn người, không rõ thật giả.

“Thế tử đừng quên đây là đâu, đang nói chuyện với ai, những lời này, ta sẽ coi như chưa từng nghe.”

Thôi Minh Độ thất thần, đây là phủ đô hộ An Bắc, người y nói chuyện chính là phu nhân Đại đô hộ.

Y không nói được câu nào nữa.

Trước mắt đã không còn bóng dáng Tê Trì.



Tê Trì đi rất nhanh.

Nàng gần như không muốn dừng lại.

Hành lang ướt nhẹp, nàng đi quá nhanh, chợt giẫm phải chỗ ướt trong góc, lòng bàn chân trơn trượt suýt thì đã ngã.

Bỗng bên hông nặng đi, nhưng may là không ngã.

Bên hông nàng xuất hiện một cánh tay nam giới, ống tay áo được buộc chặt, nàng trông sang, thấy được gương mặt của Phục Đình.

Chàng từ sau đi tới, quân phục trên người dính mưa, ướt nửa đầu vai.

Thấy nàng đã đứng vững, chàng mới rút bàn tay kia về.

Tê Trì bỗng duỗi tay chụp lấy bàn tay đã đỡ eo mình, thuận thế tựa vào người chàng.

Chỗ ẩm ướt trên quân phục của Phục Đình chạm vào mặt nàng.

Nàng cũng chẳng màng quan tâm, vòng tay ôm lấy chàng, cơ thể lùi ra sau.

Phục Đình bị nàng ôm chặt, nàng lùi ra như thế, chàng không thể không cúi đầu chiều theo nàng, đi theo vài bước.

Hai người quấn lấy nhau, dựa vào trong cửa cạnh hành lang.

Cửa khép lại cái sầm, Tê Trì chẳng biết lấy sức từ đâu ra mà ôm chặt chàng, một tay túm vào thắt lưng chàng, tay kia chạm duỗi vào trong vạt áo chàng.

Phục Đình sầm mặt: “Nàng làm gì đấy?”

Tim Tê Trì đập mạnh, bởi đến nàng cũng không rõ.

Ngay trong chớp mắt khi chàng định thu tay về, nàng như có cảm giác đã đánh mất cơ hội.

Nếu không bắt lấy thì có thể sẽ không còn nữa.

Nàng nhón chân, ngẩng đầu hôn lên cổ chàng, đi lên nữa hôn vào cằm chàng.

Tính hôn môi chàng nhưng chàng không cúi đầu.

Nàng không cởi thắt lưng của chàng ra được, lúc duỗi tay vào vạt áo sờ ngực chàng, bỗng tay nàng bị giữ lại.

Giọng chàng như rít lên từ kẽ răng, vừa thấp vừa khàn: “Ta hỏi nàng làm gì!”

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, gương mặt phiếm hồng, khẽ thở dốc.

Mới trước đó có một người đàn ông khác bày tỏ hảo cảm với nàng, mà bây giờ nàng chỉ lấy lòng chàng.

Nàng nhìn mặt chàng, nhìn đôi mắt đen láy của chàng, bàn chân nhón lên chậm rãi hạ xuống, nói nhỏ: “Đúng rồi, thiếp quên mất chuyện này phải do chàng làm chủ.”

Phục Đình cắn răng, cô gái trong ngực tựa vào người chàng, tay chàng vẫn đặt trên thắt lưng nàng.

Chàng không cúi đầu, nếu làm thế sẽ đối diện ngay với mắt nàng và cả môi nàng.

Tê Trì buông tay chàng ra, mắt cụp xuống, một lúc sau mới ngẩng đầu nói: “Kỳ thực thiếp rất muốn làm vợ chồng êm đềm với chàng, mặc kệ chàng có tin không.”

Nàng lùi ra sau, phủi vạt áo đã nhăn, đi lướt qua chàng kéo cửa ra ngoài.

Phục Đình đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi mới đưa tay ra chính cổ áo bị kéo lệch.

Ra khỏi cửa, Tê Trì bình tĩnh trở lại.

Nếu đã đi nhầm một bước, nàng cũng không đến mức không có dũng khí chịu trách nhiệm.

Việc tới nước này rồi, cuối cùng cũng phải nhìn về phía trước.

Có lẽ, có một số việc đã định trước là không thể gò ép.

Ở cửa nhà chính, Tân Lộ và Thu Sương đang đứng chờ.

Nàng đi tới, vuốt sửa tóc, nhịp tim dồn dập cũng dần chậm lại, nói: “Điểm lại những người ta đem từ Quang Châu đến.”