Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 48




Phục Đình đi vào quân trướng, cởi đao ra treo lên giá binh khí rồi vắt roi ngựa lên vỏ đao, sau đó đi tới giường nhỏ trong góc, ngã đầu nằm xuống.

Trước lúc nhắm mắt, chàng nhìn thấy mảnh da hổ cũ nằm trên giường.

Chàng đã săn được tấm da này nhiều năm về trước, đã bạc màu đôi phần, bị lật một góc ở dưới gối – do lần trước lúc Tê Trì tới, hai người chen nhau ngủ một đêm nên mới vậy, nào giờ chàng không để ý lắm.

Chàng từ ngoài về, cả đêm chẳng chợp nổi mắt, tính nằm nghỉ một lúc nhưng khi thấy nó thì lại ngồi dậy.



Một lúc sau, La Tiểu Nghĩa ở ngoài lều đi vào, thấy Phục Đình đứng trước bản đồ.

Bộ quân phục trên người chàng không gài nút, có vẻ như vừa tắm vào nên trên mặt lẫn cổ đều có nước đọng, tay cầm túi rượu đưa lên miệng.

La Tiểu Nghĩa không dám lên tiếng, biết đã có chuyện xảy ra.

Tối hôm qua từ sau khi bao vây phường trà rồi về lại thành, hắn cũng cấp tốc chạy tới phủ đô hộ, vừa vào thì gặp Phục Đình sải bước đi ra từ hậu viện.

Lúc ấy hắn đã thấy tam ca có vẻ khác lạ, cảm giác mang lại như chú sói cô độc rời bầy đàn trên thảo nguyên bao la.

Ngoại trừ tẩu tẩu hắn ra, không ai có thể khiến tam ca nhà hắn như vậy cả.

Phục Đình đã thấy hắn, tu ba ngụm rượu rồi vặn nắp lại, chẳng buồn ngẩng đầu mà cứ thế hỏi: “Có chuyện gì?”

La Tiểu Nghĩa vội bật cười, nói: “Không phải tối qua tam ca dặn đệ xử lý chuyện của mấy thương hộ kia à, hiện tại đã trấn áp được bọn họ rồi.”

Tối qua hắn dẫn các viên quan đi gửi văn thư của phủ đô hộ cho những thương hộ kia, nói là không phải trước đó muốn đuổi chủ tiệm của hiệu buôn hình cá, mà là nể tình bọn họ rất tích cực trong chuyện mua bán với Hồ tộc nên mới gọi bọn họ đi nhận thưởng.

Dù gì cũng là để những thương hộ kia yên tâm, nhân tiện cũng hối thúc việc buôn bán của các nhà.

Phục Đình đặt túi rượu xuống, đáp một tiếng.

La Tiểu Nghĩa nhìn sắc mặt chàng, cười ha ha: “Sao lúc này tam ca lại xem bản đồ?”

Phục Đình nói: “Xem nàng kinh doanh ở đất Bắc.”

Nàng là ai, La Tiểu Nghĩa biết rõ.

Hắn cười gượng, âm thanh trong cổ họng như bị cát mài, nói nhỏ: “Cái đó, đệ đã sớm nhìn ra tẩu tẩu không phải là phụ nữ bình thường mà.”

Hắn đã chấn động suốt cả đêm.

Nghĩ tới những hiệu buôn hình cá mình thấy hồi trước, rồi đến những xấp ngân phiếu, tất cả đều là của một mình tẩu tẩu, hắn thực sự không nói được gì.

Chẳng trách tẩu tẩu hắn chưa bao giờ đặt tiền vào mắt, bởi nàng đúng là có tiền mà!

Phục Đình nghe thế, khóe miệng nhếch lên.

Đúng vậy, Lý Tê Trì chưa bao giờ là một người phụ nữ bình thường.

Bởi thế, chàng cũng chẳng ngạc nhiên khi nàng có gia sản kếch xù như vậy.

La Tiểu Nghĩa ló đầu nhìn mặt chàng, thăm dò nói: “Tam ca, tẩu tẩu có tiền cũng đâu phải chuyện xấu, chúng ta cũng có thể yên tâm mà, có phải nên thả mấy chủ tiệm kia ra không, để những thương hộ khác đỡ nghĩ lung tung.”

Hôm qua lúc hắn rời khỏi phường chế trà, những chủ tiệm kia vẫn bị vây ở đó, hắn không biết giờ thế nào rồi.

Phục Đình kéo quân phục trên người, sửa cổ áo: “Ta đã cho bọn họ đi rồi.”

Lúc này La Tiểu Nghĩa mới nhớ ra chuyện gì đó: “Tối qua từ sau khi ra khỏi phủ đô hộ cũng không thấy tam ca đâu, chẳng lẽ chính là đi làm chuyện này?”

“Ừ.”

La Tiểu Nghĩa nói: “Sao không bảo đệ đi cho, tam ca cần gì phải tự đích thân đi.”

“Nhất định phải là ta.” Phục Đình thắt đai lưng, sờ vào khối ngọc hình cá bên hông.

Chàng đi là để ém miệng bọn họ.

Đem theo ngọc cũng là vì muốn hiểu chuyện kinh doanh của hiệu buôn ở các nơi đất Bắc.

Bọn họ đồng ý ký vào sinh tử trạng, phải quên đi chuyện đã xảy ra ở phường chế trà.

Sau này cần làm gì thì làm cái đó, bọn họ chỉ là thương nhân muốn yên phận, có lợi cho cuộc sống người dân ở đất Bắc thì phủ đô hộ cũng không làm khó.

Nghĩ tới đây, chàng nhìn sang La Tiểu Nghĩa: “Bảo đội ngũ điều động hôm qua cũng lập quân lệnh trạng đi, không được truyền ra ngoài dù là nửa chữ.”

La Tiểu Nghĩa nghĩ qua là minh bạch ngay, nghiêm nghị nói: “Đúng thế, tam ca nói đúng, tẩu tẩu có thân phận cao quý như vậy, há có thể bị người khác biết làm kinh doanh.”

“Đó là chuyện thứ yếu.” Chàng nói.

La Tiểu Nghĩa khó hiểu: “Thế thì là tại sao?”

Phục Đình thắt dây buộc tay áo, nói: “Nàng là phu nhân Đại đô hộ, nếu để người khác biết thì sẽ cho rằng nàng lạm quyền tư lợi, không tốt cho nàng.”

Chàng móc khối ngọc ra đưa: “Đệ trả lại nàng miếng ngọc này đi.”

La Tiểu Nghĩa hiểu rõ, khó tin nhìn chàng rồi lại nhìn khối ngọc, không chịu nhận: “Ngay đến chuyện này tam ca cũng nghĩ cho tẩu tẩu, rõ ràng là không tức giận, vậy sao huynh không tự đi trả đi?”

Phục Đình lạnh giọng: “Nói nhảm ít thôi, đệ không hiểu đâu.”

La Tiểu Nghĩa nói: “Không hiểu chỗ nào, đệ thấy tam ca rất để ý tẩu tẩu mà.”

Hai mắt Phục Đình cũng lạnh đi: “Đệ muốn ăn đánh đúng không?”

La Tiểu Nghĩa không thấy bộ dạng của chàng tối qua nên mới nói vậy, nhắm mắt liến thoắng: “Dù có bị đánh thì đệ cũng phải nói, huynh một thân một mình đã nhiều năm, tẩu tẩu có thể coi như là người nhà duy nhất của huynh, huynh quan tâm đến tẩu thì có gì sai!”

Cằm Phục Đình bạnh ra, ngoài mặt cười khẩy: “Đệ thì biết cái gì!”

Không sai, Lý Tê Trì đúng là người nhà duy nhất của chàng.

Nhưng người nhà của nàng lại chỉ có ở Quang Châu.

Chàng dắt khối ngọc vào bên hông, liếc xéo La Tiểu Nghĩa: “Dám vọng nghị thị phi của cấp trên, mười quân côn, làm xong chuyện của mình thì đi chịu đòn đi.”

La Tiểu Nghĩa trợn trừng, trơ mắt nhìn chàng ra khỏi lều.

Hắn có hơi hối hận, không ngờ tam ca lại ghê gớm vậy, đã chạm đến vảy ngược của lão ta rồi à.

Phục Đình vừa ra khỏi lều thì một cận vệ đi tới, bẩm báo với chàng ——

“Bẩm Đại đô hộ, người trong triều phái tới đã vào phủ Hãn Hải rồi.”

Chàng hỏi: “Người nào?”

Cận vệ báo tên.

Chàng chỉ gật đầu: “Biết rồi.”

***

Trong phật đường ở ngôi chùa trên núi, Tê Trì đứng dậy.

Lúc đứng lên nàng thoáng nghiêng đầu, dùng tay áo lau mắt, tới khi xoay mặt lại thì đã trở lại bình thường.

Rốt cuộc cũng thấy rõ người đến, nàng nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không ngờ y lại xuất hiện ở đây.

Sau lần từ biệt ở Cao Lan Châu, nàng cứ tưởng sẽ vĩnh viễn không gặp lại y nữa.

Thôi Minh Độ mặc viên lĩnh lụa màu xanh lam, trâm ngọc cài trong búi tóc, đang đứng ở cửa nhìn nàng.

Nàng nhìn mấy lần, bình tĩnh hỏi: “Vì sao Thôi thế tử lại ở đây?”

Tầm mắt Thôi Minh Độ dừng trên mặt nàng, đến lúc này mới động đậy, giơ tay hành lễ, từ tốn nói: “Ta tới đây vì công vụ, trước khi vào thành nghe nói huyện chủ và Đại đô hộ đang ở trong chùa, cho nên mới tìm tới, quả nhiên gặp được huyện chủ ở đây.”

Tê Trì nghĩ đúng là khéo thật, trước khi vào thành lại còn nghe ngóng tung tích của bọn họ.

“Bọn ta đã kết thúc chuyến đi rồi, nếu có công vụ thì thế tử nên đến gặp phu quân của ta.” Nói đoạn, nàng đi thẳng ra khỏi cửa.

Thôi Minh Độ nhìn nàng đi tới gần, lúc sắp lướt qua, y đã không nén nổi hỏi: “Huyện chủ sống không được tốt sao?”

Tê Trì dừng bước nhìn y.

Thôi Minh Độ có ngũ quan tuấn tú, mặt trắng bóc, toát lên vẻ nho nhã cao quý, khác biệt hẳn với Phục Đình.

Phục Đình anh tuấn, cường tráng, mũi cao mắt sâu, ít nhất là đen hơn y một tông.

Nàng không hiểu vì sao mình nhìn y mà lại nghĩ tới người đàn ông kia, thản nhiên đáp: “Ta sống rất tốt, không biết vì sao thế tử lại nói thế.”

Thôi Minh Độ nhìn đôi mắt hoen đỏ của nàng: “Vì vừa thấy nàng có vẻ rất đau lòng.”

Lúc vào chùa y cũng chẳng ôm nhiều hy vọng, nhưng không ngờ lại thấy nàng trong phật đường này.

Nàng quỳ trên đệm cói, tay chống trước người, ủ rũ cúi đầu, im lặng rơi lệ.

Y quả thực quá kinh ngạc nên mới lên tiếng gọi huyện chủ.

Tê Trì không hy vọng dáng vẻ đó của mình rơi vào mắt y, nàng ngoảnh mặt đi, biểu cảm hững hờ: “Thế tử nghĩ nhiều rồi, đây là chùa chiền, ta chỉ ở đây tưởng nhớ người thân mà thôi.”

Thôi Minh Độ không khỏi nhìn vào trong phật đường, những chiếc đèn Phật thắp sáng được xếp thành từng hàng một khiến y không nhìn rõ được gì, y chỉ đoán: “Huyện chủ tưởng nhớ Quang vương sao, liệu ta có thể cũng tế bái được không?”

Nàng như nghe thấy câu chuyện đùa, chân bước ra khỏi cửa: “Không cần.”

Thôi Minh Độ tự biết chuyện từ hôn hồi trước đã khiến Quang vương đau lòng, y áy náy trong lòng đã lâu, nay muốn bù đắp mà không có cơ hội, thấy nàng đi xa thì chậm rãi đuổi theo.

Bên ngoài cửa chùa, dưới bậc thềm, một chú tiểu sa di trao cương ngựa cho Tê Trì.

Nàng nhận lấy, thấy bóng người sau lưng thì ngoái đầu lại nhìn: “Thôi thế tử còn có việc chăng?”

Thôi Minh Độ bước tới, nhìn vào ngựa của nàng: “Sao huyện chủ không dẫn theo tùy tùng, cứ vậy cưỡi ngựa tới ư?”

Nàng nói: “Đây là đất Bắc, ta thân là phu nhân Đại đô hộ, muốn làm gì đều được.”

Thôi Minh Độ chỉ ra xa: “Ta có dẫn tùy tùng theo, lý ra cũng nên đến phủ đô hộ viếng thăm Phục Đại đô hộ, không bằng để ta hộ tống huyện chủ về phủ.”

Nàng cười: “Tốt nhất vẫn nên thôi.”

Thôi Minh Độ nhìn nụ cười trên mặt nàng, thấp giọng hỏi: “Có phải huyện chủ vẫn chưa tha thứ ta chuyện ngày trước, nên mới tránh né nhiều lần vậy?”

Đối với Tê Trì y chỉ là nửa người quen, không yêu không ghét thì càng không nói gì tới chuyện tha thứ, chuyện nàng không tha thứ chẳng qua là hầu phủ bọn họ khi đó đã khiến anh nàng tức giận, khiến anh nàng thêm đau lòng.

Còn về người này, nàng chẳng có oán hận gì cả.

Nàng nói: “Nếu thế tử cũng nhớ tới chuyện lúc trước thì phải biết ta đã là vợ người khác, nếu trước đây có dây dưa gì thì càng phải tránh nghi ngờ mới phải.”

Thôi Minh Độ chần chừ, nói: “Nếu chẳng qua là tránh nghi ngờ thì ta yên tâm rồi.”

Tê Trì không khỏi nhìn y, cảm giác lời y nói có ý khác, chợt nghĩ tới chuyện y đã viết thư cho nàng.

“Nếu thế tử cũng đến phủ đô hộ thì cứ tự nhiên, ta phải đi rồi.”

Thôi Minh Độ lập tức lùi ra sau nửa bước: “Vâng, mời huyện chủ.”

Tê Trì giẫm lên bàn đạp, giục ngựa lao đi mà không hề ngoái đầu một lần.

Thôi Minh Độ nhìn bóng nàng khuất dần, bất giác nhớ tới lúc nàng ném thẻ trên đài cao trong trại ngựa trong lần đầu gặp nhau, và cả bóng nhạn lướt qua khi theo người đàn ông đó đi ra.

Mỗi một lần thấy nàng, nàng luôn khiến y bất ngờ.

Ở trại ngựa cũng thế, mà cảnh rơi lệ trong phật đường lần này cũng vậy.

***

Trong quân doanh, La Tiểu Nghĩa bị đánh mười quân côn cố nén đau, xoa lưng lê bước tới trước lều, chỉ thấy một người một ngựa vụt qua trước mắt.

Hắn nhìn sang, người trên con ngựa ô cao to kia không phải là tam ca thì là ai.

Hắn tiện tay kéo một cận vệ tới: “Sao thế, Đại đô hộ chịu về phủ rồi à?”

Cận vệ chắp tay: “Đại đô hộ nhận được tấu báo, trong triều phái quý nhân tới nên dĩ nhiên phải về phủ.”

La Tiểu Nghĩa chậc một tiếng, hắn còn tưởng mình nhận mười quân côn đã khiến tam ca hồi tâm chuyển ý cơ chứ.

“Ai tới thế?” Hắn thuận miệng hỏi.

Cận vệ đáp: “Thế tử phủ Hà Lạc hầu ở Đông đô Lạc Dương.”

La Tiểu Nghĩa ngạc nhiên, động tới chỗ đau khiến hắn ngoác miệng hít hà: “Sao hắn ta lại tới đây.”



Phục Đình phóng nhanh quay về phủ.

Vừa xuống ngựa, binh sĩ mặc thường phục đánh ngựa tới, quỳ xuống trước mặt chàng, bẩm báo đã rút hết những người phái đi canh giữ quanh chùa, trước khi đi có thấy phu nhân ở trong chùa.

Chàng hỏi: “Vì sao nàng lại vào chùa?”

“Không rõ ạ.”

Phục Đình không nói nữa, vừa định nhấc chân vào phủ thì binh sĩ kia lại báo: quý nhân trong triều phái tới cũng vào chùa, một trước một sau ra khỏi chùa với phu nhân.

Chàng cầm roi ngựa, nhớ đến con người Thôi Minh Độ thì lạnh lùng nhìn sang: “Các ngươi không thấy gì cả.”

Binh sĩ kia vâng dạ rồi rút lui.

Phục Đình vào phủ, vừa tới thư phòng thì thấy Tê Trì.

Nàng đứng bên bàn, có vẻ như đang đợi chàng.

“Thiếp biết chàng nhất định sẽ về.” Nàng nói, nghe Thôi Minh Độ bảo đến vì công vụ nên đoán kiểu gì chàng cũng sẽ về.

Phục Đình nhìn vào mặt nàng, thấy mắt nàng hoen đỏ thì cắn răng, cố kìm nén không hỏi.

Chàng giơ tay sờ vào hông, lấy khối ngọc xanh ra đặt lên bàn: “Trả lại nàng.”

Cuối cùng vẫn là tự chàng đem trả.

Tê Trì nhìn khối ngọc rồi nhìn chàng: “Chàng còn trách thiếp nữa không?”

Chàng nói: “Nàng làm chuyện đó vì đất Bắc, ta không có lý do trách cứ.”

“Chàng biết thiếp không hỏi chuyện này.” Nàng cầm khối ngọc lên, dịu dàng hỏi: “Trả thiếp cái này, vậy phu quân ngày trước của thiếp, có thể trả lại luôn cho thiếp được không?”

Phục Đình không nói, buồn cười nhưng lại không cười nổi.

Tê Trì nhìn cằm chàng, nàng biết ngày nào chàng cũng dùng dao cẩn thận cạo râu, nhưng hôm nay có vẻ chẳng màng quan tâm, cằm lún phún râu xanh, trong mắt dường như in hằn sự mệt mỏi.

Nàng nghĩ, chắc là mình sẽ không có được câu trả lời của chàng, nắm khối ngọc trong tay, bàn tay bất giác dùng lực: “Lúc trước chàng nói sẽ làm vợ chồng êm đềm với thiếp, có phải cũng không giữ lời không?”

Phục Đình cúi đầu, rốt cuộc cũng bật cười: “Là nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm vợ chồng êm đềm với ta.”

Ngoài cửa, một người hầu gấp gáp chạy tới, bẩm báo quý nhân trong triều đã đến.

Phục Đình xoay người đi ra.

Trên đường đi, chàng gặp Thôi Minh Độ đến bái kiến.

“Phục Đại đô hộ.” Y làm lễ.

Phục Đình ôm quyền, trả quân lễ: “Thôi thế tử đi đường xa đến, vì sao không nhắn nhủ gì trước?”

Thôi Minh Độ cười nói: “Tại hạ chỉ phụ lệnh thánh nhân đến Mạt Hạt một chuyến, đi tắt ngang qua đất Bắc, thánh nhân xưa nay rất quan tâm đến người dân nơi đây nên tại hạ mới quyết tâm ở lại mấy hôm, để khi quay về còn có thể trình lên.”

Phục Đình nói: “Đó là vì Thôi thế tử có lòng.”

Đã nhiều năm thánh nhân chưa hề phái người tới đất Bắc, chỉ quan tâm mỗi Đột Quyết, nói xưa nay quan tâm đến người dân ở đây thì đúng là nói quá.

Nhưng lý do đường đường chính chính như vậy, chàng tạm thời tin.

Thôi Minh Độ nhìn ra sau lưng chàng, trong thư phòng, Tê Trì chậm rãi bước ra.

Nàng nhìn lướt qua bọn họ, nhìn từ xa chỉ thấy mỗi gương mặt trắng vô hồn.

Thôi Minh Độ nhìn kỹ mấy lần, mới chắc chắn là nàng đang nhìn người đàn ông trước mặt.

Phục Đình không ngoái đầu nhưng vẫn để ý đến ánh mắt của y, nhớ lại chuyện đã được bẩm báo trước đó.

Lý Tê Trì đối với Thôi Minh Độ thế nào, chàng đã thấy hồi ở trại ngựa, hẳn sẽ không bỗng dưng vô cớ bắt gió bắt bóng, nhưng Thôi Minh Độ có như vậy với Lý Tê Trì hay không thì chưa chắc.