Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 43




Ởtrong viện, Lý Nghiên tập luyện chiêu thức La Tiểu Nghĩa đã dạy.

Tập xong chiêu cuối cùng, cậu nhích sang bên nhìn, xấu hổ hỏi: “Cô thấy sao ạ?”

Hôm nay Tê Trì đặc biệt tới quan sát cậu học hành, hỏi cậu tập võ thế nào, thế là cậu lập tức luyện cho nàng xem.

Nàng khoanh tay đứng cạnh, nhìn cậu cười đáp: “Cô cũng không biết được hay không được thế nào, chỉ có thể nói cháu đã rắn rỏi hơn trước rất nhiều, âu cũng là chuyện tốt.”

Lý Nghiên lau mồ hôi trên trán, bật cười thành tiếng, cảm thấy cô nói vậy cũng đã là tán dương mình.

Lại gần nàng thì thấy Thu Sương vội vã chạy tới, cậu không khỏi lấy làm lạ: “Có chuyện gì vậy nhỉ?”

Tê Trì nhìn qua, người bên cạnh nàng luôn có phép tắc, rất ít khi như vậy.

Thu Sương chạy tới thưa: “Gia chủ, có chuyện quan trọng ạ.”

Tê Trì thấy sắc mặt nàng ta có vẻ không đúng, lập tức hỏi ngay: “Sao?”

Tê Trì thấp giọng: “Phủ đô hộ gửi văn thư đi, Đại đô hộ nói muốn gặp chủ nhân.”

Tê Trì ngẩn người, không hiểu cho lắm, còn hỏi lại: “Chủ nhân nào?”

Thu Sương vội la lên: “Là chủ nhân hiệu buôn chúng ta, đương nhiên chính là gia chủ người rồi!”

Tê Trì cứng mặt, cẩn thận suy nghĩ câu này hai lần.

Sao Phục Đình lại muốn gặp chủ nhân hiệu buôn?

“Em không nhầm đấy chứ?” Nàng không tin.

Thu Sương gật đầu liên tục: “Chắc chắn là thật ạ, La tướng quân đã gửi văn thư đến cửa tiệm, hạ lệnh phải nhanh chóng gửi tới chủ nhân, nói là Đại đô hộ đích thân hạ lệnh, không được chậm trễ một khắc.”

Tê Trì ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, suy nghĩ nói: “Có biết nguyên nhân không?”

“Không ạ.” Thu Sương đáp, “Chỉ nói muốn mời gia chủ tới gặp.”

Nàng im lặng, suy nghĩ manh mối.

Lý Nghiên nghe hết cả nhưng không hiểu mấy.

Cô cậu là chủ sở hữu hiệu buôn, dượng lại muốn gặp chủ nhân hiệu buôn, thế không phải là đi đường vòng muốn gặp cô của cậu à?

Cậu biết xưa nay thương nhân hay bị xem thường, nên chưa bao giờ nói ra chuyện cô âm thầm kinh doanh. Lúc này cậu lo lắng nhìn Tê Trì, hỏi nhỏ: “Cô ơi, có quan trọng lắm không ạ?”

Tê Trì suy nghĩ, đoạn cười với cậu: “Cháu không cần lo, cô biết phải sắp xếp việc gì nên làm.”

Lý Nghiên luôn tin tưởng cô mình tuyệt đối, ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu chỉ có thể kín miệng giúp cô được thôi.”

“Ừ, thế là đủ rồi.” Nói rồi nàng nhìn Thu Sương, sau đó đi ra khỏi viện.

Thu Sương hiểu ý đuổi theo.

Đến ngoài viện, Tê Trì mới nói: “Tạm thời vẫn chưa rõ nguyên nhân, không nên hoảng hốt quá.”

Hiện tại trong phủ đô hộ chỉ có Thu Sương và Tân Lộ, với cả Lý Nghiên là biết thân phận đó của nàng.

Vẫn chưa biết vì sao Phục Đình muốn gặp nàng, nàng không thể rối loạn được.

Nàng nghĩ: cứ đợi chàng về rồi tính tiếp.

..

Giờ Thân ba khắc buổi chiều, Tê Trì cất kỹ từng cuốn sổ một rồi khóa tủ lại.

Nàng ngồi xuống trước gương, nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.

Nàng đứng bật dậy, vừa ra ngoài thì bóng dáng đàn ông đã tiến tới, nàng bước ra khỏi cửa, suýt nữa đã va phải chàng.

Phục Đình dừng chân nhìn nàng: “Muốn ra ngoài à?”

“Không có.” Nàng lùi ra sau, để chàng tiến vào.

Phục Đình nhìn nàng rồi bước vào cửa, rút thắt lưng ra ném sang bên cùng với roi ngựa, rồi quay người đi tới bàn cầm cốc trà lên.

Tê Trì nhìn chàng, có vẻ như chàng lại bận rộn gì đấy, trên giày dính bụi bẩn.

Nàng thấy chàng xách bình nước đã nguội lên đổ ra cốc, thế là nàng đi tới, rót trà nóng vừa sắc ra cốc khác, đưa cho chàng: “Uống cốc này đi.”

Phục Đình cầm cốc nước lạnh lên, đang định đưa lên mép thì thấy nàng đưa tới, mắt nhìn nàng, cuối cùng đặt tay xuống, cầm lấy cốc của nàng nhấp một ngụm.

Tuy trà quý nhưng lại cho thêm quá nhiều đồ, thành ra không có tính giải khát.

Chàng uống xong, vẫn cầm cốc trà lạnh lên uống nữa.

Rồi lại nhìn nàng, thực ra chàng khá là hưởng thụ trước hành động đó của nàng.

Tê Trì nhìn sắc mặt chàng, hỏi: “Nghe nói chuyện mua bán của Hồ tộc tiến triển rất ổn?”

Phục Đình ừ một tiếng, nhấp thêm một hớp nước lạnh rồi đặt xuống.

“Mấy thương nhân kia, vẫn có ích ha?” Nàng hỏi.

Phục Đình tự nhiên nghĩ đến hiệu buôn hình cá nọ, “Cũng tạm.”

Rồi lại nhìn nàng hỏi: “Sao nàng lại hỏi chuyện đó?”

Tê Trì nói: “Hôm qua Thu Sương ra ngoài mua đồ, thấy Tiểu Nghĩa đi ra từ cửa tiệm của hiệu buôn hình cá, hình như truyền lệnh gì đó, nên về báo lại với thiếp, thiếp tưởng tiến triển không tốt nên mới hỏi.” Nàng nói, lại hỏi thêm về sự tình: “Thế Tiểu Nghĩa truyền lệnh gì vậy?”

Phục Đình cũng không giấu nàng, “Không có gì, chỉ là ta muốn gặp chủ nhân của hiệu buôn kia thôi.”

“Vì sao?” Rốt cuộc nàng cũng đến được câu mình muốn hỏi.

Phục Đình lại nhìn nàng.

Nàng lén nắm tay lại, nói: “Thì thiếp chỉ tò mò thôi, vì sao Đại đô hộ như chàng lại muốn gặp một thương nhân.”

Phục Đình nói: “Điều tra thực chất.”

Chàng đi ra sau bình phong thay quần áo.

Lúc trước La Tiểu Nghĩa có hỏi chàng, vì sao cứ phải gặp chủ nhân của thương hộ đó.

Chàng trả lời: Sự tình bất thường ắt có quỷ.

Không so đo thiệt lợi mà hết lòng với phủ đô hộ như vậy, nếu một lần thì chàng có thể tin đó là nhân nghĩa, nhưng hai lần thì chưa chắc.

Chủ nhân của họ còn không phải là người vùng đất Bắc, thậm chí cũng chưa từng tới đây, thế mà có thể bỏ đi bản tính trục lợi của thương nhân, mấy lần ra tay giúp đỡ phủ đô hộ và đất Bắc, chuyện này kỳ lạ quá rồi.

Mấy năm trước cũng từng có mấy phủ Đại đô hộ ra mặt, nói muốn góp lời trước mặt thánh nhân thay chàng, nói rõ sự vất vả của đất Bắc để triều đình coi trọng hơn.

Chàng có để ý nhưng không nói nhiều.

Kết quả cũng chỉ là muốn trao đuổi ngựa tốt tinh binh từ chỗ chàng mà thôi.

Không được như ý, cuối cùng những phủ Đại đô hộ kia chỉ toàn nói những lời có lợi cho mình mà chẳng nói thay phủ đô hộ An Bắc của chàng nửa câu, còn vào triều tranh nhau đòi tiền.

Bước tới ngày hôm nay, chàng không tin trên đời này lại có chuyện tốt vô duyên vô cớ.

Trong triều còn nói lợi ích thì huống hồ là thương nhân chỉ toàn vụ lợi.

Một hiệu buôn có tài lực vượt trội, bây giờ lại đang phát triển mạnh ở khắp đất Bắc, còn chưa tìm hiểu kỹ càng mà đã có quá nhiều liên quan tới phủ đô hộ, xen vào khớp mấu chốt trong cuộc sống người dân.

Đất Bắc đã lâm vào cảnh khó khăn nhiều năm, nay chỉ mới vừa khởi sắc, chàng không thể không cẩn thận được.

Tê Trì đứng bên bàn nhỏ, suy nghĩ về câu nói kia của chàng.

Nàng không tiện hỏi kỹ, dĩ nhiên cũng không biết chàng muốn thăm dò thực chất gì, nên càng không hiểu rõ ngọn nguồn.

Nàng nhìn ra sau bình phong, Phục Đình không đi vào hẳn mà chỉ bị che nửa người, quân phục cởi ra vắt lên, chàng cúi đầu tháo tay áo.

Có vẻ đã nhận ra ánh mắt của nàng, chàng ngoái đầu lại, tay cũng chẳng dừng mà nhìn thẳng nàng hỏi: “Muốn hỏi gì nữa hả?”

Tê Trì không dám hỏi thêm vì sợ lộ ý đồ, thế là nàng hỏi chuyện khác: “Ở phủ Hãn Hải có nơi nào đáng đi tham quan một lần không?”

Phục Đình thấy nàng hỏi thế thì quét mắt nhìn nàng một lượt, tự hỏi không biết hôm nay nàng sao vậy, toàn hỏi những chuyện không liên quan gì nhau.

Nhưng vẫn trả lời: “Nơi có thể đi thì nhiều lắm, nhưng nếu thuận tiện thì cũng chỉ có chùa chiền.”

“Chùa chiền gì?” Nàng hỏi.

Chàng nói: “Đợt trước nàng có đến rồi đấy.”

Tê Trì nhớ lại, nàng chỉ đi chùa một lần, chính là ngôi chùa ở ngoại thành. Trầm ngâm một chớp mắt, nàng đề nghị: “Hay là đến ở lại ngồi chùa kia một vài hôm đi?”

Phục Đình đảo mắt nhìn: “Vì sao?”

Tê Trì nhẹ giọng đáp: “Ở trong phủ không cảm được cảnh xuân, thiếp nghĩ bên ngoài sẽ khá hơn.”

Nàng chỉ buột miệng tìm lý do mà thôi, không biết chàng có đồng ý không.

Phục Đình mím môi, vừa cởi quân phục vừa nghĩ, hình như đây là lần đầu nàng đưa ra yêu cầu thì phải.

Tê Trì nhìn chàng, chờ chàng trả lời.

Chàng nhìn vào mặt nàng, đoạn gật đầu: “Để ta bảo Tiểu Nghĩa sắp xếp.”

“Được.” Tê Trì đáp rồi chậm rãi ngồi xuống bên bàn, không ngờ chàng lại đồng ý nhanh như vậy, thế là lặng lẽ nhìn chàng.

Nghĩ bụng: cứ bảo chàng là mãng phu, nhưng thời điểm mãng phu của người đàn ông này cũng chỉ khi ở trên giường, còn tâm tư thực sự rất kín đáo, nếu không thì sao có thể xảy ra chuyện đột ngột này.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, La Tiểu Nghĩa nhận được lệnh của tam ca nhà hắn, vừa thu xếp xong thì chạy tới phủ đô hộ.

Nhóm người hầu đã chuẩn bị xe ngựa đâu vào đấy.

Hắn đứng chờ ở cửa ra vào, thấy tam ca đi ra thì bước tới đón: “Tam ca, trong chùa đã chuẩn bị rồi.” La Tiểu Nghĩa nói.

Nói chuẩn bị tức là chọn ra hai toán binh sĩ mặc y phục ngày ngày bảo vệ ngoài chùa, đây là phân phó của Phục Đình, vừa không làm trở ngại người khác dâng hương mà vẫn có thể đảm bảo an toàn.

Hắn nói xong thì hỏi: “Sao tẩu tẩu lại muốn vào chùa ở vậy?”

Phục Đình nói: “Nàng muốn đi thì đi thôi.”

La Tiểu Nghĩa người rộ lên: “Quả nhiên tam ca vẫn thương tẩu tẩu.”

Chàng liếc xéo: “Dẫn đường đi.”

La Tiểu Nghĩa cười hì hì lên ngựa đi trước.

Tê Trì đi ra khỏi cửa phủ, khoác áo choàng lụa trên người, nhìn Phục Đình: “Thiếp xong rồi.”

Phục Đình gật đầu, giơ tay giật cương ngựa, xoay người đi lên.

Tân Lộ và Thu Sương một người vén rèm, một người đặt bục, Tê Trì dẫm bục trèo lên xe.



Lần trước trong sân chùa không có nhiều người dâng hương nên khá vắng vẻ.

Cửa chùa mở rộng, các hòa thượng đã đứng chờ.

Trụ trì nghe nói Đại đô hộ và phu nhân muốn đến ở lại trong chùa, nên đã dẫn theo các tăng lữ đứng đón ở cửa từ sớm.

Đợi khoảng nửa canh giờ mới thấy một nhóm người lên núi, trụ trì vội đi ra đón.

“Đại đô hộ, phu nhân, xin mời ——“

Phục Đình đi trước còn Tê Trì đi sau, theo trụ trì vào chùa.

Nàng nhìn chàng, hôm nay chàng đã đổi sang bộ quân phục thuần màu đen, kiếm treo trên người, trông lạnh lẽo hơn thường ngày, trước khi vào chùa, nàng không kìm được kéo tay áo của chàng.

Phục Đình ngoái đầu lại, thấy nàng nhìn xuống hông mình thì hiểu ra.

Nàng đang nhắc chàng chớ dọa hòa thượng trong chùa.

Chàng tháo kiếm ra đưa cho cận vệ, rồi mới theo trụ trì đi vào.

Trụ trì mời một đường, dẫn hai người tới trước phòng thiền ở hậu viện, niệm phật một tiếng rồi dừng chân nói: “Biết Đại đô hộ và phu nhân muốn tới, bần tăng đã đặc biệt dành ra hai phòng thiền tốt nhất trong chùa, vì chùa là chốn thanh tu nên xin mạo phạm mời Đại đô hộ và phu nhân chia phòng ở.”

Tê Trì nghe thế thì xấu hổ, vô thức nhìn thoáng qua Phục Đình.

Ánh mắt chàng vẫn kiên định như bình thường: “Biết rồi.”

Sư thầy trụ trì đa tạ rồi lui ra.

Lúc này chàng mới ngoái đầu nhìn nàng: “Nhìn gì thế?”

Thì ra là đã phát hiện rồi.

Tê Trì chớp mắt, nhìn xem nơi khác: “Chẳng nhìn gì cả.”

Chàng cũng đoán được ít nhiều, cố nén cười, quay đầu nhìn căn phòng thiền kia, hai gian liền kề không khác nhau mấy, chỉ là gian bên trái hướng về phía Nam nên sáng sủa hơn.

Chàng đi vào căn phòng ở hướng Bắc.

Tê Trì thấy chàng đã vào thì cũng đi vào căn phòng hướng Nam.

Tân Lộ và Thu Sương đi theo, nhanh chóng sửa soạn đồ đạc trong phòng cho nàng.

Một lúc sau, Thu Sương lặng lẽ tới gần: “Gia chủ cố ý vào chùa ở ạ?”

Tê Trì gật đầu.

Chỗ nào mà chả có cảnh xuân, chỉ là thấy Phục Đình có hành động, mà ở trong phủ đô hộ có lẽ sẽ không tiện sắp xếp, ra ngoài có khi dễ hơn.

Thu Sương lại thấp giọng hỏi: “Gia chủ có tính toán gì cho chuyện kia không?”

Nàng nhướn mày, khẽ lắc đầu: “Muốn gửi văn thư có lẽ cũng mất thời gian, đi một bước nhìn một bước thôi.”

Thu Sương ngoái đầu cùng Tân Lộ nhìn nhau, cả hai không cần nói nhiều nữa, chỉ coi như tới đây du xuân.



Tê Trì ngồi trong phòng thiền một lúc rồi đi ra, lúc này mặt trời chỉ vừa nhô cao.

Ở sân sau trồng vài loại hoa, chỉ có điều mùa xuân ở đất Bắc đến muộn nên sắc xuân còn không bằng trong phủ đô hộ, một dãy đào cành gốc trụi lủi, hoa chỉ vừa đơm nụ.

Nàng đứng dưới gốc cây mà chẳng có tâm trạng ngắm nhìn, chỉ đang suy nghĩ phải giải quyết chuyện khó khăn này thế nào.

Phục Đình đang tính ra khỏi chùa, đi ngang qua đây thì bỗng dừng bước.

Tê Trì đứng dưới gốc cây, mặt bên xoay về phía chàng có lẽ vì phải đến chùa nên hôm nay nàng búi kiểu tóc trang trọng, không đeo đồ trang sức quý báu, mặt mộc trắng nõn tựa bông tuyết.

Chẳng hay nàng đang nghĩ gì mà không hề để ý chàng ở ngay bên.

Chàng cũng không lên tiếng, thấy một cành đào quét qua tóc nàng thì nhìn nàng, nàng vẫn còn xuất thần.

Chàng giơ tay bẻ cành đào, lại nhìn xuống mặt nàng, bàn tay nắm lại, đặt cành đào lên tóc nàng, so sánh như vậy càng làm nổi bật mái tóc đen của nàng, và cành đào như trở thành món đồ trang sức.

Nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng vẫn lấy xuống.

Bởi chàng không định trêu nàng, nghĩ đến việc mình là Đại đô hộ mà không có nổi tiền dư, cũng không thể chỉ cho phu nhân nhà mình một cành đào cài trâm được.

Tê Trì phát giác có thứ gì đó chạm vào tóc mình, cuối cùng cũng hoàn hồn, ngoái đầu lại mới phát hiện chàng đang đứng ở đây, tay cầm roi ngựa, còn tay kia lại cầm một cành đào, bèn hỏi: “Gì thế?”

Chàng tiện tay ném đi: “Vừa bẻ xuống thôi.”

Nói rồi đi thẳng ra ngoài.

“Chàng đến quân doanh hả?” Nàng hỏi.

“Ừ.” Chàng đã đi về phía trước.

Tê Trì nghĩ may mà là đến trong quân. Thấy chàng đi rồi, bỗng cảm thấy hình như có gì đó mắc trên tóc, nàng bèn đưa tay sờ lên đầu, sờ được một nụ hoa.

Nàng vân vê trong tay nhìn, không biết vì sao nó lại vướng trên đầu.