Lúc tới cạnh Tê Trì thì Lý Nghiên đã bình thường trở lại.
Cậu đứng trước cửa sổ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hình như binh lính thu dọn chỗ núi lở đã quay về, có tiếng bước chân cả đoàn đi qua.
“Yên tâm đi, có lẽ mọi chuyện đã được xử lý xong rồi.” Tê Trì đứng bên nói.
Lý Nghiên quay đầu nhìn cô rồi ngồi xuống trước mặt cô, chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu mở miệng hỏi: “Gần đây cô và dượng vẫn ổn chứ ạ?”
Tê Trì đang ngồi trên ghế xem sổ sách, ngước mắt lên nhìn cậu: “Rất ổn, không phải cũng cùng đi tìm cháu đấy sao?”
Lý Nghiên do dự, đoạn bảo: “Nhưng dạo này cháu không thấy cô dượng gặp nhau.”
Ngoài lúc đi tìm cậu.
Tê Trì vẫn tiếp tục giở sổ, thậm chí còn cười: “Không có chuyện gì hết, mà dù có chuyện cũng không liên quan tới cháu.”
Câu nói này đã chặn lại dòng suy nghĩ lung tung của cậu.
Lý Nghiên đặt hai tay trên đầu gối, nhìn thẳng vào nàng.
Tê Trì cảm nhận được, nhìn sang hỏi: “Còn có việc gì à?”
Cậu vâng dạ: “Cháu muốn đưa vú về Quang Châu.”
“Tại sao?”
Vương ma ma là bà vú của cậu, vẫn luôn ở cạnh chăm sóc cậu, nếu đưa bà ấy về Quang Châu thì sẽ không còn ai hầu hạ cậu nữa.
“Từ khi vú đến đất Bắc thì người cứ đau hoài, mà đúng lúc cháu cũng không cần ai chăm sóc nữa.” Lý Nghiên nghiêm túc trả lời.
Cậu nghĩ, dượng cậu và chú Tiểu Nghĩa, một người là Đại đô hộ một người là tướng quân, cũng chẳng thấy có nô tỳ đi theo hầu hạ, cậu không muốn như thế để rồi sau này bị người ta kháo là đồ vô năng.
Tê Trì biết cháu mình muốn độc lập, dù gì đây cũng là chuyện tốt, đoạn gật đầu bảo: “Được, cô sẽ để Tân Lộ sắp xếp đưa Vương ma ma về Quang Châu.”
Bàn tay đặt trên đầu gối siết nhẹ, Lý Nghiên nói tiếp: “Cháu còn muốn học võ nữa.”
Tê Trì nhìn con dao găm bên hông cậu, nghe nói là Phục Đình cho cậu, thế là hỏi: “Cháu quyết định rồi?”
“Vâng ạ.” Lý Nghiên đáp gãy gọn, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn ban nãy.
Nàng suy nghĩ rồi đáp: “Cũng tốt, nhưng đây là con đường cháu tự chọn và tự bước đi, nếu có gặp khó khăn thì cô cũng không giúp cháu được.”
Học võ không như học cưỡi ngựa, nàng cần nhắc nhở một câu.
“Vâng ạ, cháu đã nhớ rồi.” Lý Nghiên đã cân nhắc rất kỹ lưỡng mới đến thưa chuyện với nàng, nói xong bèn đứng lên: “Cô bận tiếp đi ạ, cháu đi đây.”
Tê Trì nhìn cậu đi ra cửa, không biết có phải là ảo giác không mà cứ cảm thấy, có vẻ như cháu mình đã trưởng thành hơn sau chuyện lần này, gương mặt ấy càng lúc càng giống anh trai nàng.
Rồi lại nghĩ đến câu hỏi của cậu: Gần đây cô và dượng vẫn ổn chứ?
Nàng gấp sổ lại, nhớ tới tình cảnh sau khi quay về, bụng nhủ có ổn hay không thì có lẽ chỉ có người đàn ông kia biết.
Tân Lộ từ ngoài đi vào cất tiếng gọi gia chủ, hai tay nâng xiêm áo đặt lên bàn.
Tê Trì nhìn bộ xiêm áo kia, mắt đảo một vòng, nói: “Ra ngoài chờ đi.”
Tân Lộ vâng dạ rồi lui ra.
Trong phòng không có người, nàng cất sổ sách, đứng dậy đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Trong gương phản chiếu gương mặt nàng, ngón tay nàng vân vê lọn tóc mai, nghĩ về những chuyện gần đây rồi tự nói với bản thân mình trong gương: thử một lần nữa xem sao.
Sau đó nhấc bút, soi gương điểm trang.
…
Khi trời sẩm tối, Phục Đình buộc ngựa trong chuồng rồi đi ra, La Tiểu Nghĩa đi theo đằng sau.
Hai người vừa quay về sau khi xử lý xong chuyện khai hoang, trên người bám đầy bụi đất.
“Mọi thứ đã xử lý xong rồi tam ca, giờ còn cần xem lại sổ sách ruộng đất không?”
Phục Đình nhớ lại mấy cuốn sổ thấy lúc chiều, đến nửa là do Tê Trì ghi chép, rất rõ ràng đâu ra đất, thì còn gì để xem nữa.
“Không cần.”
La Tiểu Nghĩa cảm khái, chỗ bị núi sập giờ phải đo đạc lại rồi, có điều cũng chẳng phải chuyện lớn, thế là lại nói: “Nội việc hôm nay khai hoang được nhiều đất như thế này, sau khi thu hoạch ắt phải thu thuế, chắc chắn sẽ hơn trước nhiều lắm cho xem.”
“Làm xong chuyện đã rồi hẵng tính.”
Chưa xong chuyện trước mắt thì Phục Đình sẽ không bao giờ nghĩ xa xôi, bởi lẽ đó là nằm mộng giữa ban ngày.
Nhưng La Tiểu Nghĩa lại nghĩ rất đẹp, đang cười thì thấy Lý Nghiên ở đối diện đi tới.
“Chú Tiểu Nghĩa, cháu có thể mời chú dạy võ cho cháu được không?”
La Tiểu Nghĩa ngạc nhiên, theo bản năng nhìn sang tam ca.
Phục Đình nhìn Lý Nghiên, gương mặt trắng bóc không có vẻ rụt rè sợ hãi, không giống nói chơi.
Tiểu tử này có vẻ muốn thật.
Chàng giơ chân đá La Tiểu Nghĩa: “Hỏi đệ đấy, không nghe thấy hả?”
La Tiểu Nghĩa nghe vậy thì cũng biết tam ca đã cho phép, thế là cười bảo: “Chuyện này thì có gì, chỉ cần thế tử có thể chịu khổ thì ta thế nào cũng được.”
Hắn vừa nói vừa đi tới, cũng chẳng ngại thân phận mà giơ tay khoác vai Lý Nghiên: “Không phải ta nói quá đâu, chứ theo ta học thì ta sẽ khiến cậu trở thành đệ nhị đất Bắc luôn.”
Lý Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Đệ nhị?”
“Đúng thế, và dĩ nhiên đệ nhất chính là dượng của cậu.” La Tiểu Nghĩa vỗ đôm đốp vào vai cậu, “Đi thôi, để ta dạy cậu mấy chiêu khua tay khua chân trước.”
Phục Đình nhìn hai người đi xa, lúc này mới vào hậu viện.
Bước lên hành lang, dưới mái hiên có thị nữ xuôi tay đứng thẳng đầy kính cẩn.
Tân Lộ làm lễ với chàng: “Gia chủ đã dặn, mời Đại đô hộ lúc về thì đến nhà chính một chuyến.”
Phục Đình dừng bước, im lặng nhìn về hướng nhà chính.
Tân Lộ cúi thấp đầu không dám nói nhiều.
Đã lâu lắm rồi Đại đô hộ không tới nhà chính, nàng ta đang lo lần này ngài ấy cũng không đến.
Đang sợ không làm tròn được mệnh lệnh của gia chủ, thì chợt thấy Đại đô hộ nhấc chân, tiến về phía trước.
Nàng ta vội đuổi theo, phát hiện hướng ngài ấy đi là hướng nhà chính thì thở phào.
Phục Đình giơ tay vén rèm, bước vào nhà chính.
Tháo kiếm dỡ roi rồi tiện tay ném chúng vào cạnh cửa, tiếng cửa khép lại vang lên, cánh cửa được khép từ bên ngoài.
Chàng thấy thế thì có vẻ như hiểu được điều gì đó, vừa quay đầu lại đã lập tức thấy bóng hình người con gái sau bình phong đặt ở trong phòng.
Tê Trì bước ra từ sau bình phong, nhìn chàng nói: “Suýt nữa đã tưởng chàng không đến.”
Khi vừa thấy nàng, khóe môi Phục Đình nhếch lên.
Nàng mặc một chiếc váy liền, cạp váy chỉ cao đến khuôn ngực, khoác một chiếc áo lụa mỏng như cánh chuồn để lộ bầu ngực trắng như tuyết, đôi tay thấp thoáng như ẩn như hiện, đường cổ thanh mảnh tựa nét vẽ.
Chàng nghiêng đầu, cố ý làm như không thấy, hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Thấy quân phục của chàng bị rách nên thiếp đã làm đồ mới cho chàng.” Nàng chỉ bộ đồ mới đặt trên bàn, sau đó bước tới, tháo thắt lưng và dây buộc trên tay áo của chàng.
Thắt lưng bình thường rất chặt nhưng lần này nàng cởi lại rất thuận lợi, kéo ra một cái, vén cổ áo chàng lên rồi cởi ra.
Phục Đình cứ để mặc nàng cởi quân phục của mình, rồi nhìn nàng lấy bộ độ mới đưa tới.
“Thử xem thế nào nhé?” Nàng xòe ra, sau đó đi ra sau lưng chàng.
Chàng lập tức duỗi tay mặc vào.
Tê Trì đi vòng tới trước, sửa lại vạt áo cho chàng, buộc nút, tay áng chừng trên vai chàng, nói: “Thiếp thấy rất được, vừa lắm.”
Trang phục Hồ tộc bằng gấm thêu mãng xà đen, rất giống ấn tượng ban đầu về chàng, do chính nàng tự chọn.
Ngày nào cũng nhìn chàng mặc trang phục người Hồ, thế mà lại đoán đúng kích cỡ của chàng.
Phục Đình kéo cổ áo, cúi đầu nói: “Thử xong rồi.”
Thử xong rồi thì còn gì nữa đây?
Chàng biết nàng gọi mình đến không phải chỉ vì thử đồ.
Huống hồ thời tiết vẫn chưa tới mức lạnh để mà phải ăn mặc như vậy.
Ngón tay Tê Trì từ từ du di trên vai chàng, chân nhón lên, hai cánh tay vịn lấy vai chàng, nói nhỏ: “Thiếp còn chuẩn bị cả rượu nữa.”
Nàng đánh mắt sang bên cạnh.
Phục Đình nhìn theo, trông thấy rượu và thức ăn ở trên bàn.
Nàng lại nói: “Rượu hợp cẩn.”
Từ lúc thành thân cho tới nay, bọn họ vẫn chưa làm lễ hợp cẩn giao bôi.
Nói đến mức này, ý tứ đã quá rõ rồi.
Phục Đình xoay mắt nhìn nàng.
Nàng đã trang điểm cẩn thận, mày đen môi đỏ, sáng tựa trăng thu.
Mảnh lụa trên đôi tay đang ôm chàng trượt xuống, để lộ cánh tay như ngó sen.
Chàng nhìn đôi tai đỏ ửng của nàng, cặp mắt dao động, hầu kết dịch chuyển, môi mím chặt.
Tê Trì thấy thế, lập tức giơ tay vuốt nhẹ.
Vết thương trên cổ chàng đã lành, để lại vết sẹo mờ mờ, nàng giơ tay lướt nhẹ lên trên.
Chàng cụp mắt nhìn thẳng vào nàng, chẳng hề cử động.
Như đang nhìn xem nàng kiên trì tới đâu.
Tê Trì bị chàng nhìn nhưng lại không thấy chàng có động tĩnh nào, vẻ mặt dần nhạt đi, lòng chìm xuống đáy.
Hôm nay nàng đã quyết tới cùng đến thế, vậy mà chàng chỉ đứng nhìn.
Nàng không khỏi nản chỉ, buông tay ra, cắn môi lẩm bẩm: “Đồ cục đá.”
Phục Đình nhướn mày, trầm giọng: “Cái gì?”
Cũng chẳng ngại bị chàng nghe thấy, hai mắt giật giật, nghĩ tới mấy ngày liên tục phải thận trọng trước mắt chàng, lúc này cảm xúc bùng nổ, liếc xéo bảo: “Sao, bộ thiếp nói sai hả? Phục Đình chàng chính là cục đá có ủ cũng không nóng.”
Không, không phải thế, dù là đá thì cũng sẽ mòn dần.
Chỉ có chàng, ủ không nóng mà cũng không nạy nổi.
Còn muốn nàng như thế nào nữa?
Bỗng cánh tay bị túm lấy.
Phục Đình bắt lấy nàng kéo tới gần mình.
Tê Trì va vào ngực chàng, cau mày, đưa tay đẩy chàng ra, quay mặt đi.
Chàng lạnh lùng nhìn nàng rồi bất chợt ôm ngang eo, bế nàng lên.
Chàng đã định bình tĩnh bỏ qua rồi, là nàng tự tìm đến.
“Nàng xem ta có nóng không.” Rồi chàng sải bước đi tới mép giường.
Tê Trì giật mình, cơ thể bị chàng đè trên giường.
Chàng kéo tay nàng đặt lên hông mình, cúi người xuống, dán vào bên tai nàng nói nhỏ một câu ——
Vừa nãy mặc thế nào, thì giờ cởi ra thế đó cho ta.
Tim nàng đập liên hồi, vừa như đã thỏa ý nàng, mà đồng thời lại khiến nàng trở tay không kịp.
Tay bám vào thắt lưng chàng rồi lại không khỏi luống cuống vì điều đó, trong chớp mắt hai má đỏ bừng, tay làm gì cũng không gỡ ra được.
Phục Đình nhìn nàng, cuối cùng chàng dùng một tay kéo ra, tay còn lại cởi áo váy nàng xuống.
Nàng vô thức co chân lại, song bị chàng bắt lấy.
Tiếng vải bị xé rách vang lên, trên người có cảm giác lành lạnh, trái ngược hẳn với bản thân.
Tê Trì bị chàng đè dưới thân, làn mi cụp xuống mắt khép hờ, hơi thở trở nên gấp gáp.
Phục Đình nâng cằm nàng lên: “Nhìn ta.”
Con tim Tê Trì thắt lại, siết chặt lòng bàn tay, nhủ thầm: gấp gì chứ, không có được chàng thì làm sao thâu trọn được tim chàng.
Vậy là nàng nghe lời chàng, mở mắt nhìn chàng.
Người con gái trong mắt Phục Đình tựa như ngọc trắng, chàng nhìn kỹ gương mặt nàng, hàm răng cắn chặt, bàn tay không hề dừng lại.
Cơ thể nàng run lên, ráng hồng trên mặt lan rộng, đôi lông mày khi thì nhíu lúc lại giãn ra.
Chợt nàng nhíu chặt một cái, làn mi rung lên liên hồi, cắn chặt môi, tiếng rên thốt ra đã bị chặn lại.
Cơ thể nàng tựa như chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh trên ngọn sóng cả là chàng.
Dường như đàn ông luôn có quyền kiểm soát tuyệt đối đối trong loại chuyện này, nàng chỉ biết để mặc chàng định đoạt, tay không biết đặt vào đâu, thế là duỗi ra nắm lấy thảm lông trải dưới người.
Bỗng Phục Đình bắt lấy tay nàng gác lên người mình.
Tay nàng cứ như sờ phải que hàn, ra sức véo mạnh để trút giận.
Chàng khẽ bật cười, rồi lại càng thêm dữ dội.
Có trong một chớp mắt, Tê Trì cảm thấy hối hận vô cùng.
Thì ra nam và nữ có thể cận kề đến vậy, gần đến nỗi xâm nhập vào nhau, dính chặt lấy nhau chẳng thể tách rời.
Nàng ngẩng đầu lên vội vã hít thở, trên người không còn thấy lạnh nữa mà trái lại, một lớp mồ hôi mỏng phủ toàn thân.
“Lần sau còn dám nữa không?” Qua một hồi sau, nàng nghe thấy chàng hỏi bên tai.
Nàng gắng gượng quay đầu sang, dán lên tai chàng, thở khẽ đáp lời: “Thiếp cũng không biết.”
Lại trả lời như thế, Phục Đình cũng chẳng bất ngờ.
Chàng bật cười, nghiến răng tự nhủ, phải chế ngự cô gái này cho bằng được.
Không biết đã bao lâu trôi qua, rốt cuộc Tê Trì cũng cảm thấy được chàng buông lỏng.
Nàng nhẹ nhàng cựa quậy, nhưng lại bị chàng túm lấy chân.
Phục Đình giữ lấy nàng, đôi mắt đen láy sâu hoắm như sói lại như ưng: Đi đâu?
Vẫn còn chưa xong, chàng chưa nói dừng thì vẫn chưa đến lúc dừng.
***
Tới khi ánh sáng rọi vào mắt, Tê Trì mới mơ màng thức giấc.
Vừa mở mắt ra thì nàng lập tức nhớ đến chuyện tối qua, gương mặt đỏ bừng chỉ trong tích tắc.
Lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, song chẳng có ai ở đó cả.
Nàng thở phào, một tay áp má, tay kia giữ lấy tấm chăn dày trên người, từ từ ngồi dậy.
Mặt trời đã lên cao lắm rồi.
Váy nàng vắt vẻo trên mép giường, bị rách một đường lên tới tận hông.
Nàng nhớ tối qua nó bị ném xuống đất, có lẽ là chàng nhặt lên trước khi rời đi.
Mà cũng chẳng mặc được, nàng nghĩ, chàng cố ý để đó cũng không được gì, trái lại còn khiến nàng thêm xấu hổ.
Nghĩ đến hành động tối qua, nàng thực sự bội phục sự can đảm của bản thân, bất giác hắng giọng, chẳng ngờ lại không thể thốt ra tiếng.
Cửa đẩy ra, Tân Lộ và Thu Sương đi vào. Bọn họ khép cửa lại rồi nhìn nàng, che miệng cười: “Gia chủ đã dậy rồi đấy à, chúng nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng cho người tắm rửa rồi ạ.”
Tê Trì kéo chăn lên, ho một tiếng, hai người họ lập tức thôi cười.
Nàng nhìn quanh, hỏi: “Chàng đâu rồi?”
Tân Lộ đáp: “Đại đô hộ đã dậy sớm đến doanh trại rồi, canh giờ như bình thường.”
Nàng hờ hững gật đầu nhưng trên mặt lại càng nóng hơn, tự nhủ, chẳng lẽ người đàn ông này không biết mệt ư, tối hôm qua giày vò nàng như thế mà hôm nay vẫn có thể dậy sớm.
Thu Sương và Thu Sương không nán lại lâu, quay người đi chuẩn bị đồ tắm cho nàng.
Tê Trì dùng lụa quấn quanh người, bước vào sau bình phong rồi ngồi xuống thùng tắm, đau nhức ê ẩm khắp mình mẩy.
Không ngờ chuyện đó lại đau đến thế.
Nàng vắt tay lên thành gỗ, uể oải dựa nghiêng vào vách thùng, vẫn chưa hồi sức được.
Tân Lộ dùng khăn mềm lau vai lưng cho nàng, vô tình lau đến lưng nàng thì giật mình nói: “Lưng gia chủ bầm một mảng lớn luôn đấy ạ.”
Tê Trì đưa tay sờ, nhíu mày nói nhỏ: “Ra ngoài đi.”
Nàng không muốn để bọn họ trông thấy sự thân mật ấy.
Tân Lộ vừa muốn cười lại xót xa, cố nín nhịn đi ra khỏi bình phong.
Tê Trì vỗ vào eo, lại nghĩ đến người đàn ông trên thân mình tối qua.
Nàng muốn chịu đựng nên cứ cắn chặt môi, về sau chàng giơ tay cạy môi nàng ra, nói vào tai nàng: muốn kêu thì cứ kêu đi, chỉ sợ nàng sẽ khóc thôi.
Nàng ngồi lặn xuống khiến nước dâng lên tận cổ, để làn nước ngập qua con tim đang đập mạnh.
Nhìn gương mặt phiếm đỏ phản chiếu trong làn nước, một lúc lâu sau, nàng mới lẩm bẩm thốt ra một câu: đồ mãng phu.