Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 3




Dịch & edit: Nghilevo & Qin

Đến lúc này Lý Nghiên mới vỡ ra, lúc cô nói cậu sẽ sớm cười nhanh thôi, hoá ra ý cô là vậy.

Cậu nên sớm đoán ra, cô thương cậu như vậy sao có thể để cậu bị đánh suông được, nhất định sẽ thay cậu đòi lại cho bằng sạch.

Nhưng cũng chính vì vậy mà lúc trước cậu cố giấu chuyện bị bắt nạt, không muốn làm phiền cô thêm nữa.

Chỉ có điều, cô lợi hại hơn cậu nghĩ rất nhiều.

Chợt có hai tiếng ho vọng lại, cậu theo tiếng nhìn sang, cô đang ngồi tựa vào tường, váy dài trải trên đất, cách cánh cửa sổ quan sát cậu.

Hoá ra cô đã phát hiện chuyện cậu nhìn lén ngay từ đầu.

Cậu bối rối trốn ra sau cửa sổ, một tay vẫn vịn ở khung cửa, lộ ra nửa gương mặt, dùng khẩu hình mấp máy một câu nói.

Đầu bên kia, cô cậu nở nụ cười.

Tê Trì khum khum chén trà uống dở trong tay, thấy rất rõ câu nói mà Lý Nghiên đang cố ra dấu chính là câu nàng nói với cậu vào tối qua: Tiền đúng là thứ tốt.

Đã tốn công đòi lại công bằng cho nó, còn biết chọc cô nó nữa cơ đấy.

Nàng vừa muốn trừng cậu một cái, nhóc con kia đã nhanh chóng đóng cửa sổ lại, trốn mất dạng.

Nàng cười buông chén trà, ngẩng đầu, Tân Lộ và Thu Sương đã quay lại.

Hai cô không chỉ tiễn lão nô kia về mà còn kiểm kê lễ vật tạ tội mà Ung Vương thế tử sai lão ta mang đến, giờ đang báo lại với Tê Trì.

Với cái phong thái quèn của Ung Vương thế tử thì đồ cậu ta tặng Tê Trì cũng chả buồn liếc mắt, mang theo đoàn cũng cồng kềnh nên nàng phân phó: “Bảo chưởng quầy đổi thành bạc đem phát cho đám lưu dân bên ngoài thành, xem như làm chút việc thiện vậy.”

Thu Sương vâng lời nhưng trong lòng lại thấy bất bình, đúng là thiện nhân không có thiện báo, gia chủ và thế tử nhà mình là người tốt thế mà phải bôn ba vất vả ở chốn biên thuỳ, đứa tiểu nhân dám giương nanh múa vuốt kia bị dạy cho một bài đúng là đáng đời.

Tê Trì cử động cổ, thấy trên đầu nặng trĩu mới nhớ đang cài cây trâm nặng trình trịch kia.

Nàng giơ tay tháo xuống, đưa cho Tân Lộ: “Dùng vật này làm lễ ra mắt, cầm theo bái thiếp của ta, vào thành thỉnh thầy đồ mới cho thế tử.”

Tân Lộ đưa tay tiếp, liếc nhanh sang Thu Sương, lúc ra cửa làm việc thì trong lòng hai cô cũng rõ ràng, xem ra sắp tới gia chủ không tính rời khỏi Bắc Quốc.

*

Đợi đến khi Tê Trì được ở một mình trong phòng, một ngày đã trôi qua quá nửa.

Tuyết lại rơi ngoài cửa sổ.

Tê Trì tính toán kế hoạch vào thành, nhìn màn tuyết lông ngỗng phất phơ ngoài cửa sổ, lòng thầm đoán xem trận tuyết này khi nào thì dừng.

Tiếng gió rít gào, cành cây mỏng mảnh quắt queo ngoài cửa sổ ngả nghiêng trong gió, giống như có thể bị thổi gãy bất cứ lúc nào.

Tê Trì thầm nghĩ: Chỗ này sao có thể gọi là phủ Hãn Hải*, biển lớn bao nhiêu cũng muốn kết thành băng hết rồi, chỉ toàn tuyết trắng đầy trời, gió lớn thét gào, cỏ cây trơ trọi.

(*Hãn hải: biển lớn.)

Nàng nhớ đến non nước, gió ấm và bốn mùa rõ rệt ở Quang Châu, lòng có chút bùi ngùi.

Có câu nói thuỷ thổ phương nào dưỡng người phương nấy, người đàn ông kia và nàng đúng là không cùng một thế giới.

Nhưng đích đến chuyến này của nàng lại là Đô Hộ Phủ.

Lý Nghiên không biết, Tân Lộ và Thu Sương cũng không biết, lòng nàng đã quyết một đường tiến thẳng Đô Hộ Phủ.

Có tiếng rắc ngoài ô cửa, cành cây khô kia đã bị gió thổi gãy.

Tê Trì vươn tay đóng cửa sổ, âm thanh bên ngoài mỗi lúc một lớn, lẫn trong tiếng vật nặng bị gió thổi ngã dường như còn có tiếng động khác.

Hình như là… tiếng vó ngựa?

Nàng lắng tai nghe, bất chợt có tiếng ngựa hí dài, tiếp theo là tiếng vang của đồ vật bị va chạm mạnh.

Nếu nghe không lần thì là tiếng cửa.

Nàng quay vào trong, ngoài cửa đã ồn ã nháo nhào, nhưng trong nháy mắt lại lặng ngắt như thể âm thanh bất chợt bị vật sắc cắt đứt.

Kế đến là một tràng tiếng bước chân đều nhịp như tiếng sóng triều vang lên, mỗi lúc một gần, có vẻ đã bao vây chặt chẽ nơi này.

Sau một hồi lặng thinh, có tiếng người vọng lại…

“Ngoại viện hai mươi tám gian, nội viện mười gian.”

“Ngoại viện đã kiểm tra xong, không có gì bất thường.”

“Vào nội viện!”

Tê Trì nghe ra đám người này đang đi về phía nàng.

Nàng sợ lúc này muốn tránh cũng không còn kịp nữa, vội lấy mũ có mạng che trên hộp trang điểm mang lên, lòng chợt nhớ đến Lý Nghiên. Lúc này tiếng đá cửa ở phòng bên cạnh vang lên, đám người kia đã đến rồi.

Lý Nghiên đã sớm nghe được tiếng động bên ngoài, ban đầu cậu sợ hãi muốn chạy ra, nhưng nhớ đến lời cô thường dạy gặp nguy phải bình tĩnh, dù Thái Sơn có sập xuống trước mắt cũng không biến sắc, vậy nên cậu ngồi lại.

Trong lòng cậu như có lửa đốt, nếu biết sẽ xảy ra cớ sự này cậu đã không đùa với cô, lúc này cũng có thể ở cạnh cô, dù có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ ít nhiều.

Cửa phòng khẽ mở ra, bà vú Vương ma ma lặng lẽ tiến đến gần cậu, đang ngày đông rét mướt mà mặt bà lấm tấm mồ hôi, kéo cậu thẽ thọt: “Thế tử nhất định không được ra ngoài, là một nhóm người mang đao thương, khí thế áp đảo.”

“Cái gì?” Dù thế nào cậu cũng không lường được đám người này lại có khí thế mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ ở đất Bắc này còn có đám cướp xem trời bằng vung như vậy sao?

Lúc này tiếng đá cửa từ bên kia vọng lại, cậu hoảng sợ, đao thương không có mắt, nếu xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?

Dọc đường đi không phải lúc nào cũng bình an, bọn họ luôn gặp phải khó khăn trắc trở, nhưng nếu không phải tại cậu thì cô đâu cần gian nan vất vả dắt cậu rời xa Quang Châu.

Đám người đó mắng cậu là vận rủi, cậu xui xẻo một mình cũng không sao, nhưng quyết không thể liên luỵ người cô lúc nào cũng che chở cho cậu được.

Nghĩ đến đây thì Lý Nghiên không nhịn được nữa, cậu giãy khỏi tay Vương ma ma, tông cửa xông ra ngoài.

Cửa vừa mở, đám người kia cũng lũ lượt kéo vào.

Tê Trì đang ngồi sau bình phòng dựng ở góc phòng.

“Lục soát!”

Vừa nghe lệnh, đám lính trong phòng liền tản ra.

“Chờ đã.”

Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, đám người kia cũng khựng lại, lúc này mới phát hiện trong phòng có một cô gái.

Tê Trì vừa châm thêm trà nóng vào chén, ấp trong tay giữ ấm.

Cửa sổ vẫn chưa kịp đóng, gió tuyết cứ thế phần phật thổi vào, rét căm căm, tương tự như đám người này, muốn cản cũng không cản nổi.

“Các người là ai?”

Một gã trẻ tuổi đáp: “Đừng có hỏi nhiều, chỉ cần nghe lời để bọn ta điều tra là được.”

Tê Trì: “Nếu là quan phủ điều tra cứ đưa chứng cứ ra đây, ta tuyệt không hai lời, nhưng các ngươi vừa đến đã hành xử thô lỗ, trong nội viện của ta đều là phụ nữ trẻ em, nếu có gì sơ sót, các ngươi sẽ gánh không nổi.”

Gã kia hừ một tiếng, không kiên nhẫn đáp: “Việc gấp, không mang chứng cứ.”

“Vậy thì ra ngoài.”

Gã trẻ tuổi kia như nghẹn họng, yên lặng chốc lát rồi lầm bầm: “Bỏ đi, tranh cãi với một con đàn bà thì có ích gì…”

Nói xong hắn hô giọng quát: “Lục soát lục soát lục soát! Nhanh tay lên!”

Hai ngón tay Tê Trì phủ trên mép chén trà, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, đến khi có người sắp tiến vào bình phong thì tay nàng vung lên, chén trà ném về phía kẻ đó.

Tiếng chén vỡ vang lên bất ngờ, người nọ rụt chân lại, bị dọa lui.

Gã thanh niên bên ngoài cũng kinh ngạc to giọng: “Ái chà, cũng ghê gớm đấy phỏng?”

Gã đang muốn tự mình tiến vào kiểm tra thì có tiếng quát: “Láo xược!”

Là Lý Nghiên.

Tê Trì ngồi sau bình phong nên không thấy được Lý Nghiên tiến vào phòng như thế nào, chỉ thấy gã thanh niên kia đẩy cậu sang một bên, càng mất kiên nhẫn quát: “Ở đâu chui ra đứa con nít thế này, bọn ta không hơi đâu dây dưa với các ngươi.”

Gã nói đến đây thì dừng, âm thanh bốn phía cũng lắng lại.

Gã thanh niên kia bất ngờ thốt: “Tam ca, sao huynh lại tự mình đến đây?”

Tiếng bước chân vang lên, có người đi vào cửa.

Bóng người bên ngoài bình phong rối rít nhường đường.

Lý Nghiên tức giận hét lớn: “Càn rỡ, ai cho phép ngươi vào!” Nhưng giọng cậu lại run rẩy như bị dọa sợ. Người còn chưa cử động thì đã bị gã thanh niên kia kéo cánh tay lại.

“Trong đó chưa lục soát.” Gã thanh niên nói.

Tê Trì loáng thoáng trông thấy bóng người cao ráo đến gần, quay mặt đi chỗ khác.

Nàng đã đoán được là kiểu gì cũng không ngăn nổi bọn họ, cho nên từ sớm đã đội mũ mạng lên để che đi gương mặt.

Người kia bước xung quanh nàng một vòng, cuối cùng dừng lại ở cách nàng mấy bước.

Nàng cụp mắt, dưới tấm mạng, nàng trông thấy y đi đôi giày ống bằng da màu đen, phần ống được buộc chặt vào bắp chân.

Chợt một tia sáng lóe lên, mũi kiếm chìa ra ngay trước mặt nàng, lúc này nàng mới hiểu vì sao vừa rồi Lý Nghiên lại sợ như vậy, thì ra người này cầm kiếm đi vào.

Mũi kiếm nâng lên tấm mạng rũ xuống từ vành mũ.

Cằm đột nhiên thấ lành lạnh, thì ra mũi kiếm đã nâng cằm nàng lên.

Tê Trì không thể không đối diện với y, mắt nhìn mũi, mũi nín thở.

Kiếm được rút về.

Nhưng mất kha khá thời gian.

Một tay Tê Trì xoa cằm, một tay kéo tấm mạng xuống che mặt đi.

Cũng may người này vững tay nên kiếm không làm nàng bị thương.

Gã thanh niên bên ngoài phát giác điều không đúng, vội hỏi: “Sao vậy, chẳng lẽ chính là ả ta?”

Vừa dứt lời thì mọi người lập tức cử động, dồn đến phía bình phong.

Đuôi mắt nhác thấy người trước mặt rời đi, Tê Trì nhìn sang, chỉ thấy bên hông y treo vỏ kiếm rỗng, không có đồ trang sức.

Mấy bóng người bên ngoài cũng đã dừng lại, không tiến lên thêm nữa.

Người kia đi lại hai ba bước ở bên cạnh, lòng nàng đang có điều cố kỵ nên không nhìn y.

Rồi người kia cất bước đi ra ngoài.

Tới khi Tê Trì nhìn sang thì phát hiện, hình như y dừng lại một chốc khi đến cạnh Lý Nghiên.

“Đi.” Bỗng y nói.

Gã thanh niên kia thả Lý Nghiên ra rồi đuổi theo, mọi người cũng nối đuôi đi ra.

Lý Nghiên vội chạy ào vào sau bình phòng, nhào đến đầu gối Tê Trì: “Cô có bị thương không ạ?”

Tê Trì nắm tay cậu gỡ mũ xuống, chỉ lắc đầu  mà không nói gì.

Dù âm thầm kinh doanh nhiều năm, nhưng nàng chưa bao giờ bị người ta chĩa kiếm nâng cằm như vậy.

Nhìn thế trận này, không nói cũng biết chắc chắn là quân nhân.

Nhưng quân nhân ở đất Bắc đều là của Đô Hộ Phủ.

Chẳng lẽ…

Tê Trì nhíu mày, không biết mình có đoán đúng hay không.

***

Lúc cổng thành sắp khép lại, Tân Lộ và Thu Sương mới hoàn thanh việc gia chủ giao phó, trở về khách xá.

Tân Lộ khá thận trọng, lúc ấy nói với Thu Sương là chỉ mong không ảnh hưởng đến khách xá.

Thu Sương nói nàng ta lo lắng suông rồi, nếu mấy người đó là kẻ ác thì lúc gặp xe ngựa đã ra tay rồi, nhưng rõ ràng lại vờ như không thấy các nàng thì sao có thể có ý xông vào khách xá được?

Thế mà lúc hai người vừa về, nghe Vương ma ma kể chuyện trước đó mới hay, hèn gì khách trọ ở khách xá đột nhiên ít đi như thế, chắc chắn là bị dọa chạy hết cả rồi.

Tân Lộ quắc mắt nhìn Thu Sương, không ngờ Thu Sương cũng trừng mắt lại nàng.

Nàng chê Thu Sương vô tư, Thu Sương lại chê nàng mồm thối.

Ở phòng khách, Tê Trì đã dùng xong bữa tối.

Mấy canh giờ liền, Lý Nghiên không chịu rời đi mà cứ ở cạnh nàng.

Đến bây giờ Tê Trì cũng không biết nói gì với cậu, chuyện xảy ra hôm nay, nàng còn định mắng cậu mấy câu vì hành động mạo hiểm, nhưng nghĩ đến phần tình cảm hiếm hoi đó thì thấy cần gì phải nói cậu, thế là thôi.

Tân Lộ và Thu Sương vội đi vào xem xét tình hình, thấy hai chủ nhân đều bình an vô sự thì mới thở phào.

Nhưng chưa đứng yên được một chốc thì bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, mọi người giật mình.

“Xảy ra chuyện gì vậy, đã hạ cổng thành rồi mà, chẳng lẽ lại có người đến sao?”

Tân Lộ bước nhanh ra ngoài xem, thấy có hai toán quân cưỡi ngựa chiến xuất hiện bên ngoài cửa khách xá, không giống mấy người thấy hồi sáng lắm, bọn họ chỉ mặc binh phục tay cầm đuốc, rõ ràng là người trong quân đội.

Chính giữa hai hàng là một chiếc xe ngựa do bốn con ngựa trắng như tuyết kéo.

Một người trẻ tuổi đánh ngựa bước ra khỏi hàng, tung mình xuống khỏi lưng ngựa, đi thẳng vào khách xá.

Tân Lộ thấy hắn ta đi thẳng về phía mình thì vội quay đầu chạy về phòng Tê Trì.

“Gia chủ, hình như là đến chỗ người ạ.”

Tê Trì nghĩ ngợi: “Đừng nói là gương mặt quen thuộc kia nhé.”

Lý Nghiên nghe vậy thì đi tới cửa trông ra ngoài, thấy người nọ đã đi tới nơi đây. Bị cô của cậu đoán đúng rồi, đúng là gã thanh niên hồi sáng xông vào.

Cậu mở to hai mắt: “Tại sao lại là ngươi!”

Người kia nhìn cậu, ánh mắt có phần né tránh, im lặng giơ tay sờ mũi.

Vừa đi đến cửa, hắn ta vén vạt áo lên quỳ một chân xuống, ôm quyền hành lễ: “Mạt tướng La Tiểu Nghĩa, đặc biệt đến đây cung nghênh huyện chủ tới phủ.”

Tê Trì ở trong phòng nghe rất rõ, hỏi: “Phụng lệnh của ai?”

“Hãn Hải Phủ, Đại Đô Hộ.”

Nàng không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa, chó ngáp phải ruồi đoán đùng nữa rồi, đúng là người của phủ đô hộ An Bắc thật.

Có lẽ không chỉ mỗi thế.

“Lần này lại có chứng cứ gì à?”

La Tiểu Nghĩa ngạc nhiên, chợt nhớ đến lời nàng nói ban sáng thì cảm thấy lúng túng, ho khụ một tiếng: “Lần này thì có rồi. Người bước vào bình phong đó… chính là Đại Đô Hộ.”