Dù trông Tê Trì có vẻ mỏng manh nhưng căn cơ rất tốt, chẳng mấy ngày đã khỏe hẳn.
Nàng ngồi trong phòng uống hết bát thuốc cuối cùng, vừa đặt bát xuống thì đúng lúc Thu Sương ở bên ngoài về.
“Gia chủ, La tướng quân dẫn người tuần đêm trăm dặm, hành sự rất nhanh, đã một đội quay về rồi.” Nàng đến gần, thấp giọng bẩm báo: “Nô tỳ vừa đi nghe ngóng, thấy bảo không gặp lại thổ phỉ.”
Tê Trì vừa dùng khăn lau tay vừa lắng nghe.
Thu Sương lại nói: “Chính miệng La tướng quân nói, ngày trước vì tiêu diệt mà Đại đô hộ không về phủ những ba tháng, mấy tên gặp hôm đó có lẽ là cá lọt lưới, đoán chừng là hết thật rồi.”
Sau khi từ Cao Lan Châu về, Tê Trì cũng cực để tâm nghe ngóng tình hình của đất Bắc ngày trước.
Trận ôn dịch đầu tiên bùng phát ở đất Bắc là từ trong du mục, sau đó lan ra toàn bộ, có người nói là thiên tai, cũng có người bảo là do Đột Quyết cố ý gây ra, nhưng dù là gì cũng không thể kiểm chứng được.
Về sau có quá nhiều kẻ lâm vào đường cùng, không tránh khỏi xuất hiện trộm cướp giết người cướp của.
Phục Đình xuất quân sát phạt tiêu trừ, rồi ngay lập tức dấn thân ngăn cản Đột Quyết xâm lăng.
Đoán chừng mấy kẻ sót lại đó cũng chính là những kẻ sống sót nhờ chiến tranh.
Nay xem ra tuyến đường kinh doanh đã an toàn lại rồi.
Nàng đặt khăn xuống, nói: “Đưa bản đồ tới đây.”
Thu Sương quay người đi lấy, trải ra đặt trước mặt nàng.
Ở bên trên, nàng đã dùng mực đỏ đánh dấu đường đi, tất cả đều là những nơi được Phục Đình chỉ cho nàng xem.
Thu Sương nhìn bản đồ, hỏi: “Gia chủ muốn mở rộng kinh doanh ở đất Bắc, vậy còn tiếp tục kinh doanh sinh kế trước đó không ạ?”
Tê Trì gật đầu: “Dĩ nhiên kinh doanh trước đó vẫn phải làm, hơn nữa phải dùng hàng tốt. Cuộc sống của người dân ở đây khó khăn, thứ cần nhất là những món đồ có thể sử dụng lâu dài, em hãy bảo những cửa hàng bên dưới sau này hạ lợi tức xuống một phần, chỉ bán đồ chất lượng tốt. Đồ tốt giá rẻ, tuy trước mắt tạm thu lời ít nhưng rồi không quá nửa năm, tất bách tính sẽ dùng đồ của hiệu buôn chúng ta mà không xem đồ của nhà khác.”
Thu Sương đáp chí phải, thầm ghi nhớ trong lòng.
Đây là suy nghĩ lâu dài, dĩ nhiên sau này sẽ kiếm lời về.
Tê Trì lên kế hoạch một cách tỉ mỉ, sau đó ngoắc tay bảo nàng ta kề tai tới.
Thu Sương đi vòng tới gần bản đồ, nghiêm túc lắng nghe, sau đó giật mình hô lên: “Gia chủ còn muốn mở rộng kinh doanh ra ngoài biên giới sao?”
Tê Trì đưa ngón trỏ lên che môi: “Nay ở trong phủ đô hộ thì phải hết sức cẩn thận, không được tiết lộ một chút tin tức nào cả, biết chưa?”
Thu Sương liên tục gật đầu, lúc vào phòng nàng đã đóng cửa lại rồi: “Gia chủ yên tâm, xưa nay thương nhân có địa vị thấp, nô tỳ tuyệt đối sẽ không để Đại đô hộ biết chuyện.”
Lúc này Tê Trì mới mỉm cười, trấn an nàng ta: “Không sao, cứ bắt tay làm như ta nói đi.”
Ngày trước nàng kinh doanh là do tình hình cấp bách không biết phải làm gì, nhưng vì nhờ xuất thân nên có đủ tiền vốn, có thể nhanh chóng đứng vững, lại giỏi quan sát phân tích theo nhiều chiều hướng, chộp được thời cơ nên mới có thể phát triển như ngày nay.
Nhưng bất luận thế nào đi chăng nữa, nếu con người không có lá gan thì cuối cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Nếu ban đầu không đặt chân đi bước đó, thì phủ Quang vương của hôm nay đã không phải là phủ Quang vương.
Giờ đây cũng phải dám bước tiếp một bước.
Thu Sương nhận lệnh rời đi.
“À đúng rồi,” Tê Trì nhìn ra bên ngoài, “Chàng đã về chưa?”
Thu Sương tất biết nàng đang hỏi ai, trả lời: “Trời đã không còn sớm, đoán chắc Đại đô hộ cũng sắp về.”
Tê Trì không lên tiếng, trong lòng nghĩ, không biết lần này chàng có đến thẳng đây nữa không.
Tuy mấy ngày qua Phục Đình bận rộn chuyện trong quân, nhưng đúng là lúc nào cũng tranh thủ tới đây.
Mới hôm qua thôi, chàng còn đến dùng bữa cùng nàng.
Lúc ấy hai chiếc bàn thấp được đặt cạnh nhau, hai người ngồi chung với nhau.
Nàng ngồi bên cạnh chàng, hỏi: Ngày trước lúc thiếp không ở đây, chàng ăn uống thế nào?
Chàng chỉ đáp đơn giản: Không khác gì người thường.
Nàng hiểu, tức là không ra gì.
Một Đại đô hộ sao lại có thể ăn giống người thường chứ.
Dường như chàng cũng nhận ra mình nói hớ, cầm đũa lên không nói gì thêm.
Nàng bật cười, muốn để chàng nói nhiều chuyện cũ nhưng chàng lại không chịu nói, cuối cùng nàng chỉ nhìn nàng mà bảo: Lần sau.
Lần sau thì lần sau, dẫu sao tương lai vẫn còn dài.
Tê Trì cất bản đồ đi, khép sổ sách mình hay xem lại, để Thu Sương thu dọn tránh bị chàng tới đây lại bắt gặp.
***
Ở trong quân đội, sau khi nghe xong báo cáo điều tra thổ phỉ, Phục Đình cưỡi ngựa về phủ.
Chàng giao cương ngựa cho người làm, đang định đi vào thì La Tiểu Nghĩa đánh ngựa tới.
“Tam ca, trong quân có thư của huynh!”
Phục Đình dừng bước: “Thư từ đâu tới?”
La Tiểu Nghĩa xuống ngựa, bước nhanh đi đến: “Nói ra sợ huynh không tin, nhưng là của Ung vương đấy.”
Vừa nói vừa mò lấy phong thư ở trong ngực ra.
Phục Đình nhìn lướt qua, không nhận.
Chàng và Ung vương không qua lại với nhau, chỉ mới giáp mặt một lần là khi mua ngựa ở Cao Lan Châu lần trước.
Tuy cách biệt hai nơi, nhưng chàng vẫn có hiểu biết về hoàng thân quý tộc trong triều.
Ung vương là cháu ruột của đương kim thánh nhân, ỷ có máu mủ với thiên gia mà kiêu căng xấc xược, tính tình nhỏ nhen, thư gửi tới thì có lời lẽ gì hay, chắc chắn là oán hận chuyện mua ngựa thôi.
“Không đọc, đệ đọc đi.” Chàng nói.
La Tiểu Nghĩa cũng chẳng khách khí, vội mở ra đọc lướt, chợt ớ lên: “Ung vương muốn tới xin lỗi?”
Phục Đình vốn đã bước chân vào cửa nhưng bỗng xoay người lại.
La Tiểu Nghĩa thấy chàng nhìn mình thì lại đọc kỹ hai lần, lập tức hiểu ra: “Đệ còn thắc mắc, thì ra là ngầm trào phúng, ngoài mặt nói tiểu tử nhà ông ta từng bắt nạt tiểu thế tử, tới nói xin lỗi, nhưng thực sự là muốn nói tẩu tẩu mua ngựa là trả thù ông ta, đúng là có mặt…”
Lời bị ngắt giữa chừng, vì Phục Đình đã giật lấy bức thư.
Chàng cầm trong tay tự đọc.
Ở trong thư, Ung vương nói ông ta dạy con không nghiêm, khiến con trai ăn hiếp Quang vương thế tử, dồn huyện chủ Thanh Lưu và thế tử trốn đến đất Bắc.
Nhưng chẳng qua là trẻ nhỏ vô tội đùa giỡn với nhau mà thôi, cớ gì huyện chủ Thanh Lưu lại nhớ dai như vậy? Ngay đến chuyện kho cầm đồ dân gian ông ta cũng im lặng vì nàng, sau đó lại nói ông ta mất sạch mặt mũi trước rất nhiều quyền quý.
Nay viết thư gửi Đại đô hộ là muốn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết. Có An Bắc Đại đô hộ che chở, còn ai dám vô lễ với Quang vương thế tử nữa? Suy cho cùng đều là tông thất họ Lý, sao phải oán giận nhau để người ngoài nhìn vào lại thấy nhỏ nhen.
La Tiểu Nghĩa nói không sai, ngoài mặt thì xin lỗi thay con trai, nhưng câu chữ không chút áy náy, trái lại còn chỉ trích Tê Trì hẹp hòi.
Nhưng Phục Đình lại nhìn ra điểm khác.
Lý Nghiên từng bị Ung vương thế tử ăn hiếp.
Chàng lại nghĩ đến hôm mua ngựa, Tê Trì có nói Ung vương hà hiếp phủ Quang vương.
Chẳng lẽ là chỉ chuyện này?
Chàng ném bức thư cho La Tiểu Nghĩa, xoay người vào cửa.
“Tam ca?” La Tiểu Nghĩa mù mờ, nhìn bóng lưng chàng rẽ ngoặt vào sân.
Ở khoảng sân phía Tây, Lý Nghiên vừa tan học.
Cậu đứng trong sân, cầm dao găm trong tay, cẩn thận mở ra dùng thử nhưng lại không hiểu rõ cách sử dụng.
Đang còn nghĩ không biết có nên tìm người thỉnh giáo hay không, thì thấy Phục Đình từ ngoài viện đi vào.
“Cháu chào dượng,” Hiếm khi Lý Nghiên gặp chàng, thế là lấy hết dũng khí đưa con dao găm tới: “Có thể xin dượng dạy cháu dùng thứ này được không ạ?”
Phục Đình nhận lấy, nhớ lại chuyện dạy cậu cưỡi ngựa.
Đồng thời cũng nhớ lại lời Tê Trì nói lúc ấy, chàng nhớ nàng rất coi trọng đứa cháu này.
Chàng đặt dao găm vào tay Lý Nghiên, nắm lại rồi xoay hai cổ tay, đâm một cái sau đó thu về, cuối cùng buông tay ra.
Lý Nghiên rất thông minh, bừng hiểu: “Cháu hiểu rồi ạ, là để sử dụng những lúc bất ngờ.” Vừa nói vừa cẩn thận tra dao găm vào lại vỏ, đeo lên hông.
Cậu mặc áo khoác bằng gấm, đeo thêm con dao găm rất có khí chất thiếu niên.
Phục Đình nhìn hai lần, mở miệng hỏi: “Cháu từng bị Ung vương thế tử bắt nạt à?”
Lý Nghiên nghe thế thì không khỏi ngẩng dầu nhìn chàng, lấy làm kinh ngạc sao dượng lại biết, rõ ràng mình có nói gì đâu.
Cậu lắc đầu, không muốn bàn chuyện thị phi mà cũng không muốn tăng thêm phiền toái cho dượng.
Phục Đình nói thẳng: “Ung vương đã gửi thư tới xin lỗi chuyện đó.”
Lý Nghiên ngẩn ra: “Thật ạ?”
Ung vương thế tử luôn rêu rao là mình và thánh nhân có máu mủ với nhau nên không đặt ai vào trong mắt, hung hăng quen rồi, phụ vương hắn sao lại bỗng tốt bụng xin lỗi vậy? Cậu thật sự không tin nổi.
Phục Đình thấy cậu phản ứng như thế thì cũng biết là có chuyện như vậy, sau một thoáng trầm mặc thì hỏi lại: “Vì thế nên cô cháu hai người mới đến đất Bắc?”
Lý Nghiên không đáp, cậu nhớ cô đã từng nói, sau khi đến đây thì hãy quên những chuyện không vui trước đây đi, học tập cho tốt rồi sau này sẽ có ngày hãnh diện.
Cậu nhìn dượng, cảm thấy dượng thay đổi sắc mặt nhưng không biết vì sao, mà cũng không thể im lặng mãi được, chỉ biết nói một câu tránh nặng tìm nhẹ: “Chuyện cũng đã qua rồi.”
Nhưng Phục Đình cũng không cần câu trả lời.
Do chuyện ở đất Bắc nhiều quá nên khiến chàng suýt thì đã quên, Quang vương qua đời mấy năm, vậy mà thế tử mãi vẫn chưa được nối tước vị Quang vương.
Chàng gật đầu, một lúc sau lại gật đầu tiếp, đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Đã hiểu rõ những khoản tiền tiền củng cố quân đội và ổn định dân sinh “vì chàng”, nghĩ về cô gái nọ, trong lòng cười lạnh.
Thì ra vì chàng là chỗ dựa vững chãi.
…
Trời đã sắp tối.
Tê Trì tính toán sổ sách xong, đi ra cửa phòng đứng dưới hành lang, nhìn cửa hậu viện ở đằng xa.
Mãi lâu sau mới nhìn thấy bóng người đi đến.
Nàng đứng chờ, quả nhiên chàng đi thẳng về đây.
Bước chân Phục Đình rất gấp, đi tới bên cạnh mới dừng bước.
Tê Trì nhìn chàng, hỏi: “Hôm nay về trễ thế?”
Chàng đứng đấy, không nói không rằng.
Một lúc sau lại vượt qua nàng, đi thẳng về phía trước.
Tê Trì nhìn chằm chằm bóng lưng chàng, cau mày nghĩ: sao người đàn ông này lại biến thành kẻ nửa câm như bình thường rồi.
Trong lòng nàng lấy làm lạ, không khỏi đi theo, chàng không vào nhà chính mà là đến thư phòng.
Đi thẳng tới ngoài thư phòng, Phục Đình đẩy cửa bước vào.
Vẫn như bình thường, chàng cởi thắt lưng và dây buộc tay áo ra, trông thấy cô gái đứng ở cửa thì dừng tay.
Sau đó chàng giang rộng hai tay, mắt nhìn nàng, dáng vẻ như chờ người đến thay áo.
Tê Trì thân là vợ, không thể đùn trách nhiệm cho người khác được, thế là đi tới giơ tay ra, cởi quân phục cho chàng.
Chợt chàng vòng tay lại, ôm chầm nàng vào lòng.
Nàng run lên, ngẩng đầu nhìn chàng.
Phục Đình ôm nàng, cúi đầu xuống nói bên tai nàng: “Nàng còn thủ đoạn lấy lòng gì nữa thì dùng hết đi.”
Tê Trì nghe thấy thế thì con tim chợt nảy lên, tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”
Miệng chàng dán vào tai nàng, lặp lại từng chữ một: “Lấy lòng ta.”
Từ bao giờ người đàn ông này lại biết chơi tình thú khuê phòng vậy, huống hồ giọng điệu này cũng không giống như muốn chơi.
Tê Trì nghĩ không ra, nàng xoay mặt lại nhìn vào má chàng, cuối cùng nhón chân lên, hôn một cái lên mặt chàng.
Tiếp đó là lùi ra sau, hỏi nhỏ: “Như thế nào?”
Cánh tay ôm nàng càng siết chặt, chàng quay mặt lại nhìn nàng, trong phòng không thắp đèn nên không thấy rõ vẻ mặt chàng, chỉ nghe thấy chàng nói: “Tốt lắm.”
Tốt lắm? Tê Trì càng cảm thấy lạ lùng.
Cứ như chàng đang đánh đố mình vậy.
Nàng không nhúc nhích để mặc chàng ôm, bụng nghĩ, có phải chàng đang giấu chuyện gì không.
Rốt cuộc Phục Đình cũng buông tay, chàng giơ tay sờ lên mặt, xoay người lại nói: “Hôm nay ta mệt, nàng về trước đi.”
Tê Trì ngẫm nghĩ, hỏi một câu thăm dò: “Vậy mai thiếp vẫn đợi chàng nhé?”
Phục Đình đứng xoay lưng, không trả lời.
Chà ngón tay của mình bằng một tay, bên trên dính lớp son mà nàng hôn lên má chàng.
Chàng cứ chà xát cho đến khi vết son biến mất, rốt cuộc trong này đong bao nhiêu sự dịu dàng của cô gái ấy đây.