Dưới Mái Hiên

Chương 52: 52: Yêu Thầm





Về chuyện xưa Chu Thanh Dao yêu thầm, không tính là chuyện kinh thiên động địa cỡ nào, nhiều lắm chỉ có thể tính là ngây ngô, ngây thơ.
Trước khi phát hiện Trình Tiêu là đàn anh cùng trường thì cô từng gặp anh hai lần, trong hai tình huống khác nhau.
Lần đầu tiên là nghỉ hè từ THCS lên THPT, cô từ thư viện về, đi đường vòng đến phố ăn vặt phía Tây để mua miếng khoai tây chiên.
Người Giang Châu thích phủ một lớp bột mì sền sệt bên ngoài miếng khoai tây, sau đó cho vào nồi dầu nóng chiên đến vàng cam, giòn xốp chấm thêm tương ớt, cắn một miếng vỏ bên ngoài, ‘rộp rộp’, càng nhai càng thơm, tuyệt đối đủ sức làm món ngon chữa lành tâm trạng.
Vóc dáng của cô thấp bé, đeo cặp sách đứng phơi dưới ánh mặt trời, gương mặt đỏ bừng, giống như học sinh tiểu học.
“Hu hu, hu hu!”
Cách đó không xa truyền tới tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ, người qua đường đều bị thu hút nhìn sang, Chu Thanh Dao ôm tâm tư xem náo nhiệt, cũng chậm rãi bước tới.
Thì ra là mấy cậu bé chơi đánh cầu lông, đánh mạnh quá nên cầu bay lên cây, muốn dùng vợt cầu lông khều xuống, kết quả cầu không xuống, vợt cũng bị mắc ở nhánh cây.
Cây hạnh già trải qua nhiều năm tháng phơi gió phơi nắng nên cành cây chắc khỏe vươn dài, cây cao hơn 5m, là độ cao mà bọn trẻ không thể với tới.
Chu Thanh Dao vui vẻ ăn xong một xiên khoai tây, vừa định xoay người về nhà thì nghe thấy một tiếng kinh hô, cô nhìn lướt qua nơi phát ra tiếng hô đó thì thấy một người cao lớn nhanh nhẹn trèo lên cây, càng leo lên cành cao thì xung quanh lại vang lên hết tiếng la hoảng sợ, hết đợt này đến đợt khác.
Cô tò mò lại gần gốc cây, cành lá xum xuê che kín gương mặt của người nọ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ di chuyển giữa các cành cây.
“Bộp.”
Vợt bóng rơi xuống.
Cầu lông cũng rơi xuống đất ngay sau đó.
Một lát sau, người nọ vững vàng leo xuống cây, vừa khéo đứng trước mặt cô.

Anh mặc một chiếc áo ba lỗ, hơi vén lên, tạo thành một cái túi vải tự nhiên, bên trong là một đống quả hạnh tươi mới, vàng pha hồng, thơm nức mũi.
Tầm mắt của Chu Thanh Dao dịch lên cơ bụng lộ ra của anh, dừng lại trước gương mặt khí khái bức người của anh, ngũ quan lập thể, mắt một mí, tóc cắt rất ngắn.
Thật sự…rất đẹp trai.
Cô kìm lòng không đậu mà đỏ mặt, kích động nhìn đi chỗ khác, lại nhịn không được ngắm hai nhiều thêm mấy lần.
“Anh ơi! Anh ơi!”

Bọn trẻ gây chuyện đột nhiên nhào tới, bao vây lấy anh, cô gái nhỏ cũng bị đẩy ra khỏi vòng vây.
Chàng trai không lên tiếng, mặt không có biểu cảm dư thừa, bình tĩnh chia quả hạnh chín cho từng đứa.
Trong lúc đang ngây người thì có người nhét quả hạnh vào tay cô, cô ngẩng đầu, mắt chạm mắt với chàng trai đó.
Anh nhíu mày, “Không đủ sao?”
Tiếng nói trầm thấp, chất giọng rất đặc biệt, làm người nghe chỉ cảm thấy tai mơ hồ run lên.
Thấy cô ngẩn người không đáp, anh lại nhét một quả nữa cho cô.
“Trẻ con ăn nhiều một chút.”
Sau đó, anh đi vòng qua cô, Chu Thanh Dao khẩn trương đến nín thở, chờ đột nhiên bừng tình, xoay người đi xem thì bóng dáng của anh đã biến mất ở hẻm nhỏ.
Sau giữa trưa mùa hè, thứ khô nóng không chỉ là không khí.
Còn có, một trái tim thiếu nữ ngo ngoe rục rịch.
------
Hai quả hạnh chính được cô bày trên bàn học mấy ngày, cô không nỡ ăn, cũng không cho phép Chu Thanh Tiện ăn, dù để thối nát thì cô cũng không chịu vứt.
Khoảng nửa tháng sau, bố Chu với Lý Tuệ đồng thời tăng ca.
Đêm hè nóng nực khiến người phiền lòng, cô hoàn toàn không có tâm trạng xuống bếp, vì thế mang theo em trai đi ra ngoài ăn ngon một bữa.
Quảng trường ven sông là đoạn đường phố gần nhà được mọi người thích đi dạo nhất, thường xuyên được lấp kín, chật như nêm cối.
Thực ra Chu Thanh Dao không thích tới nơi ầm ĩ như này, cô càng thích yên lặng ở nhà học tập hơn.

Nhưng không thắng nổi nhóc em trai la lối khóc lóc lăn lộn nên sau khi hai chị em ăn uống no đủ thì cô không tình nguyện đưa cậu nhóc đến đây ngồi ngựa gỗ xoay tròn loại nhỏ.
Quảng trường có một mảnh đất trống rất lớn, bọn trẻ con vui đùa, ầm ĩ chạy như điên, Chu Thanh Tiện cũng hứng thú, chạy tới cùng các bạn chơi trò đuổi bắt.
Nửa ngày sau, cậu nhóc chạy mệt, mồ hôi đầy đầu tới chỗ cô, “Chị, em muốn ăn kem.”
Bên trái quảng trường có cửa hàng bán trà sữa và kém, ngoài cửa có một nhân viên công tác mặc trang phục Mèo Máy thú bông, trong tay cầm bóng bay và tờ rơi, có trẻ con nhận tờ rơi thì thuận tay đưa cho quả bóng bay.

Chu Thanh Tiện vừa cầm được quả bóng bay thì lập tức ném tờ rơi xuống đất trước mặt Mèo Máy thú bông.

Chu Thanh Dao tức giận, kéo cổ áo của cậu nhóc đến trước mặt mình.
“Nhặt lên.” Cô nghiêm mặt.
Cậu nhóc không phục, “Vì sao?”
“Không tôn trọng người khác là sai, em có thể đưa tờ rơi cho anh ấy nhưng không thể ném xuống đất.”
Khi đó Chu Thanh Dao cũng chỉ là thiếu nữ 15 tuổi ngây thơ nhưng dạy em đã có nề có nếp, chỉ là giọng cô mềm mại, lại còn con nít, “Em mà nói như vậy thì Mèo Máy sẽ rất khổ sở…”
“---Xì.”
Không chờ Chu Thanh Tiện cãi lại, thú bông bên cạnh bật cười trước.
Cô hoang mang nhìn lại, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo ở giữa quảng trường, mọi người vây ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Quảng trường to như thế, mơ hồ nghe thấy tiếng phụ nữ trung niên gào khóc, tiếng trẻ con khóc thảm thiết, tê tâm liệt phế.
Lúc này, Mèo Máy thú bông đột nhiên tháo cái mũ to xuống, để lộ gương mặt tuấn tú bên trong đổ mồ hôi như mưa.

Chu Thanh Dao liếc mắt một cái đã nhận ra anh, buột miệng thốt lên, “Anh không phải…”
Còn chưa nói hết câu, chàng trai đã dùng tốc độ nhanh nhất cởi bộ đồ thú bông cồng kềnh trên người mình ra, chạy như điên đến nơi xảy ra chuyện.
Chu Thanh Dao nhìn thoáng qua tấm lưng ướt đẫm của anh, lồ ng ngực buồn buồn khó chịu.
Bị vây trong hoàn cảnh hoàn toàn kín gió như thế đúng là tra tấn người hơn hơi nóng mùa hè.
Rất nhanh, anh ôm lấy đứa nhỏ bị nghi là ngã gãy tay lên, xông ra tầng tầng lớp lớp người bao vây.

Mẹ đứa nhỏ thì luống cuống bám theo bước chân của anh, biến mất dưới cái nhìn của đám người vây xem.
“Chị ơi, chị ơi.”

Chu Thanh Tiện giật giật quần áo của cô, “Anh Mèo Máy đang làm gì thế?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ rồi khẽ đáp, “Học Lôi Phong, làm việc thiện.”
“Oa, anh ấy giỏi quá!”
“Đương nhiên.”
Chu Thanh Dao mím môi cười, “Bởi vì anh ấy là Mèo Máy, anh ấy có chiếc túi thần kỳ, có thể biến ra bất cứ thứ gì em muốn.

Không có việc gì anh ấy không làm được, anh ấy tựa như kỵ sĩ trong truyện cổ tích vậy.”
Cậu bé cái hiểu cái không gật đầu, “Sau này thần tượng của em là Mèo Máy.”
Tầm mắt của cô nhìn về hướng anh biến mất, khuôn mặt nhỏ hơi nóng lên.
“Chị…chị cũng thế.”
------
Tư vị của yêu thầm, tựa như một chồi non vừa mới nảy mầm, nỗi nhớ nhung và mong chờ của bạn sẽ biến thành nước đầy đủ chất dinh dưỡng, tưới nước và bảo vệ cây, cho đến khi nó nở hoa kết quả.
Tuần thứ ba sau khi trường THPT khai giảng, Chu Thanh Dao bị xếp đến cổng trường làm trực nhật.
Trước giờ vào lớp, cổng trưởng rỉ sét loang lổ kiểu cũ khép lại, cô vội vàng đi học, cất bước chạy tới khu dạy học, một bạn nam cùng lớp trực nhật cùng cô đang làm ghi chép.
“Aiz, nào có ai càn quấy như cậu?”
Chú bảo vệ hét to hết nấc, Chu Thanh Dao nghe tiếng bèn dừng lại, khi quay đầu, cô thấy một người dùng ba động tác đã leo qua cổng trường, xoay người vào trong.
Bạn nam cùng lớp nhìn ngây người, nửa ngày cũng không khép miệng được.
Người nọ không mặc đồng phục, trên chiếc áo phông màu đen in một chữ T to tướng, quần rộng thùng thình, nhìn cái khí thế đó kiểu gì cũng không giống một học sinh đi học.
Đầu tiên anh đi lướt qua bạn nam cùng lớp cô, sau đó anh dừng lại, quay về đường cũ.
“Đăng kí muộn thật không?”
Bạn nam cùng lớp dại ra, ngửa đầu nhìn anh.
Anh mất kiên nhẫn nhíu nhíu mày, gọn gàng dứt khoát báo tên, “Lớp 11-6, Trình Tiêu.”
Cách đó không xa, Chu Thanh Dao kinh ngạc trừng to mắt, khoảnh khắc đó, trái tim đập cuồng loạn như không thuộc về cô.
Cô khiếp sợ vô cùng, rồi lại mừng rỡ như điên.
Khiếp sợ chính là vậy mà anh lại là học sinh, hơn nữa còn là đàn anh hơn mình một lớp.

Vui mừng chính là sau này không cần thường xuyên chạy tới con phố kia để “vô tình gặp mặt” nữa, nếu may mắn thì cô có thể nhìn thấy anh ở trường mỗi ngày.
Cô chậm rãi xoay người, hai tay cứng nhắc sờ sờ hai má nóng bừng.
Trình Tiêu.
Tên cũng dễ nghe.
A, cô muốn điên rồi!
------
Sau nửa đêm, gió lạnh ngoài phòng mang theo rét buốt thấu xương len lỏi qua khe hở cửa sổ mà bay vào, tiếng gió như tiếng quỷ khóc sói gào, thê thảm bi thương.
“Cho nên, chính là như vậy…”
Chu Thanh Dao thoải mái dựa vào lòng anh, dịu dàng kể lại câu chuyện yêu thầm năm xưa của mình.
Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngập nước trong trẻo thấy đáy, giọng nói có chút ấm ức nho nhỏ, “Em bắt đầu thời gian yêu thầm đau khổ lại chua xót, mỗi ngày chỉ có thể giống kẻ cuồng rình coi, trốn trong bóng tối nhìn lén anh.”
Trình Tiêu cong môi cười, cúi đầu khẽ chạm lên đôi môi chu lên của cô, “Nói thật đi, có phải ở trong mơ em thường đẩy ngã anh không?”
“…Mới không có.”
Cô xấu hổ đẩy anh, chột dạ hừ nhẹ, “Cũng chỉ…vài lần mà thôi.”
Chàng trai nhướng mày trêu tức, “Vài lần?”
“Không nói cho anh…người xấu!”
Giọng nói của cô mềm mại, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt cháy bỏng lại quyến rũ của anh, xấu hổ giấu đầu vào chăn bông.
Trình Tiêu nhìn cái đống hình cung bên cạnh, sung sướng bật cười, cô gái nhỏ giả chết bắt đầu giở trò xâm phạm, biến đổi nhiều cách ăn đậu hủ của anh.
Thực có có chuyện Trình Tiêu vẫn luôn giấu trong lòng, chưa từng kể với ai.
Ngay cái đêm mưa to quyết định thu lưu cô, anh nhìn thấy cô gái nhỏ bé như được vớt từ trong nước ra, cặp mắt khóc đến đỏ hồng rót đầy sự bất lực và tan nát cõi lòng, thân thể gầy yếu ngồi xổm một góc, giống như chú mèo bị người vứt bỏ, lang thang đầu đường.
Trong nháy mắt đó, hình như có một giọng nói không ngừng lặp lại ở tai anh.
Thừa nhận đi Trình Tiêu, cô ấy đặc biệt với mày.
Cô ấy cần mày bảo vệ.
Mà mày, càng cần cô ấy hơn.