Dưới Mái Hiên

Chương 44: 44: Mệt Mỏi Quá





Tiếng nói của người nọ mang thái độ qua loa, dù trên mặt treo nụ cười, nhưng mỗi chữ mỗi âm đều âm u đến tận xương cốt.
Loại người hàng năm sống chui nhủi dưới ánh mặt trời thì từng hành động cử chỉ, thậm chí ngay cả hô hấp đều khiến người ta lâm vào run sợ.
Tên đàn ông ngó đầu, tò mò liếc sau lưng anh, “Bạn gái?”
Sắc mặt Trình Tiêu đột biến, theo bản năng lùi về sau một bước, cô gái nhỏ cũng ngửa người ra sau theo, suýt chút nữa vấp chân ngã sấp xuống.
Cô có ngốc thì cũng biết hiện tại không nên nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp, giấu mình sau tấm lưng ướt đẫm của anh.
“Anh Chuột.”
Trình Tiêu thấp giọng gọi người, bình tĩnh nhìn tên đàn ông trước mặt, “Việc này không liên quan đến cô ấy, tôi nói chuyện với anh là được.”
“Hai năm không gặp, chú mày thay đổi không ít đấy.”
Người nọ cười, giọng điệu thoải mái sung sướng như đang ôn chuyện với người quen, “Hiện tại biết bảo vệ con gái rồi, trưởng thành rồi…”
Trình Tiêu nhìn chằm chằm gã, không đáp lời, cằm dưới bạnh chặt nổi gân xanh, hô hấp hơi dồn dập.
“Cũng không sao, cho chú mày một phút.”
Tên đàn ông liếc thoáng qua Trình Tiêu, nhận điếu thuốc tên đàn em đưa tới, thuận thế liếc mắt nhìn cô gái gầy như gậy trúc sau lưng anh, nhàm chán quay đầu châm thuốc.
Anh ta vốn tới vì Trình Tiêu, không có tâm tư cành mẹ đẻ cành con, huống hồ một cô nhóc gầy gầy chẳng đủ cho bọn họ nhét kẽ răng.
Chờ đám người bao vây xung quanh họ rút sang một bên, Trình Tiêu hít một hơi thật sâu, chậm rãi xoay người.
“Em đến siêu thị nhỏ ở đầu phố chờ anh, ở đấy nói chuyện với bà, anh xử lý xong thì sẽ tới tìm em.”
Anh cố gắng ổn định hơi thở để nói chuyện tự nhiên nhất.
“---Em không đi.”
Cô không ngốc, đương nhiên cô biết chờ mình đi rồi thì một mình anh sắp phải đối mặt với khốn cảnh như thế nào.
Nhóm người này rất hung dữ, nếu xét riêng từng người thì ai cũng giống phần tử xấu chuyên làm mấy chuyện bất lương, cô lo anh một mình đấu với những kẻ này.

Huống hồ, cô chưa quên từng câu từng chữ mà bà chủ cửa hàng đồ nướng nói với mình lần trước.
Thiếu niên bị đám người xấu đánh hội đồng, hấp hối co rúc trong góc, nửa sống nửa chết.
“Dao Dao, em nghe lời.”

Trình Tiêu đè thấp giọng, sắc mặt nghiêm túc đến gần như âm trầm.
Cô hơi há mồm, vội vàng muốn nói gì đó nhưng Trình Tiêu nhíu mày, ngắt lời trước một bước, “Chỉ lúc này thôi, nghe anh được không?”
Chu Thanh Dao lo lắng nhìn anh, sau khi do dự vài giây, cô cắn môi gật đầu.
“Vâng.”
-------
Căn phòng không lớn, phòng khách lộ vẻ chật chội.
Người đàn ông được gọi là “anh Chuột” kia một mình chiếm cái ghế sofa vừa nhỏ vừa rách, đặt mông ngồi xuống, suýt ngồi trúng chỗ lõm to sâu, anh ta nhanh chóng né tránh, cười hừ hừ.
“Cái sofa rách này còn chưa thay?”
Trình Tiêu không trả lời, đứng thẳng tắp đối diện với anh ta, cúi đầu nhìn anh ta, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Tên đàn ông ngả lưng dựa vào thành sofa, lười tiếp tục nói lời dư thừa, nhận cái gì đó mà đàn em đưa cho, ném một xấp giấy nợ giấy trắng mực đen lên bàn trà.
“Anh dùng thế trận lớn như này đến tìm chú mày thì chắc chú mày cũng đoán ra mục đích anh đến, chúng ta nói thẳng luôn đi, sớm giải quyết sớm xong việc.”
Ánh mắt Trình Tiêu đảo qua góc nhà, ở đó có một người đàn ông bị đánh thành đống bùn nhão, anh nhếch môi, “Anh nói đi.”
Trên thực tế, anh sớm chết lặng với loại chuyện như này rồi.
Khi ông nội còn sống, anh còn nhỏ, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do ông lo.
Ông nội đi rồi, anh một thân một mình, nhưng chuyện huyết thống tình thân muốn tránh cũng không được.
“Hai tháng này nó mượn anh 2 vạn, đến kỳ không trả, lãi thêm lãi, hiện tại tiền vốn cộng tiền lãi là 10 vạn.

Anh biết chú mày vẫn là học sinh, đập nồi bán sắt cũng chỉ có tí tiền…”
Đột nhiên gã ta nâng mắt, sắc mặt khó phân, “Nhưng anh đây nghe nói chú đánh quyền rất lợi hại.”
Ánh mắt Trình Tiêu lạnh xuống, lạnh nhạt nói, “Tôi đã không chạm vào thứ đó nữa.”
“Mọi việc đều sẽ có ngoại lệ.”
Người đàn ông mỉm cười, “Chú giúp anh đánh một lần, thắng, giấy nợ không còn giá trị, thua thì nó mất một bàn tay, thế nào?”
Gã đàn ông đáng khinh nằm bẹp trong góc phòng nghe thấy lời này, sợ tới mức gào khóc, “Trình Tiêu, cháu trai tốt của cậu, cháu hãy làm theo lời anh ta nói đi, xin cháu, cậu xin cháu…”

Anh mắt điếc tai ngơ, gằn từng tiếng lặp lại: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không chạm vào thứ đó nữa.”
Anh Chuột cũng không lằng nhằng với đề tài này, chậm rãi đứng dậy, đá một phát tàn nhẫn lên mặt gã đàn ông già khóc lóc xin tha thứ, gã ta ngất xỉu, anh ta đến trước mặt Trình Tiêu.
“Trong tình huống bình thường, tôi không chủ trương dùng bạo lực và đe dọa.”
Anh ta cúi sát tai anh, nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu thái độ của chú mày như này thì anh đây cũng chỉ có thể đi tìm cô bạn gái nhỏ của chú mày để tâm sự…”
“F*ck!”
Trình Tiêu biến sắc chỉ trong một giây, đầu óc còn suy nghĩ, thân thể đã không chịu khống chế mà nhào lên.

Tên đàn ông kia nháy mắt bị đ è xuống mặt đất, bàn tay to của anh bóp chặt cổ gã, càng bóp càng chặt.
Hai mắt Trình Tiêu đỏ như máu, tựa như một con thú hoang bị giam cầm, là cỗ máy giết người tuyệt đối.
“---Mày động vào cô ấy thử xem!”
“---Con mẹ nó mày thử động vào cô ấy xem!”
Đám đàn em của gã sửng sốt, sau khi tỉnh lại thì bao vây, nhưng cái người bị bóp cổ đến trợn trắng mắt lại nhẹ nhàng bâng quơ vẫy tay xua xua.
Hai năm trước anh ta đã từng tiếp xúc với Trình Tiêu, ấn tượng rất sâu.

Năm ấy Trình Tiêu 15 tuổi đã có sự bình tĩnh đến đáng sợ, cho nên, anh ta kết luận Trình Tiêu sẽ không dễ dàng làm chuyện ngu xuẩn.
Tiếng kêu cuồng nộ của Trình Tiêu liên tục vang vọng trong căn phòng, nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh chậm rãi buông tay, đen mặt đứng dậy, lui về sau.
Tên đàn ông được đàn em nâng dậy, ho nhẹ hai tiếng, giơ tay vuốt v e vết đỏ trên cổ mình, gật đầu, hơi có ý khen ngợi.
“Anh tán thưởng chú em, vẫn tán thưởng trước sau như một.”
Anh ta đá hai phát vào cái đống mặt mày bầm dập, lắc đầu tiếc hận, “Nhưng công là công, tư là tư.

Nếu chú em muốn trách thì trách đời này mình đầu thai lầm, có quan hệ với ‘đống rác rưởi’ này.”
Hô hấp của Trình Tiêu dồn dập, cơn giận còn chưa hoàn toàn áp chế, hung ác nhìn đối phương.

Trước khi ra cửa, anh ta tốt bụng sai người mang “đống rác rưởi” kia đi, còn nhàn nhạt để lại một câu.
“Thứ sáu cuối tuần anh sẽ liên hệ với chú, chú tới, hoặc phế nó, tự quyết định đi.”
Không đến vài giây, căn phòng nháy mắt trống rỗng.
Yên lặng như một hầm băng.
Trình Tiêu khẽ nhắm mắt, hít sâu thở nhẹ, bắt buộc bản thân thu hồi sự luống cuống và bất an trong lòng lại.
Anh cúi đầu nhìn xấp giấy nợ tán loạn trên bàn trà, chỗ ký tên đều là chữ viết xấu xí xiêu xiêu vẹo vẹo của cậu anh.
Một ngọn lửa vô danh bị đè nén từ rất lâu bùng lên mạnh mẽ từ bụng, lên đến đầu, cả người anh sắp nổ tung vì thiêu đốt.
“---- Rầm!”
Một quyền nện xuống, bàn trà lung lay sắp đổ lập tức chia năm xẻ bảy, thủy tinh bén nhọn cứa vào mu bàn tay, vẽ ra từng vết máu dài nhỏ.
Giọt máu đỏ tươi tí tách rơi xuống mặt đất, giống như trái tim anh vỡ vụn, tự chữa khỏi, bị xé rách, lại khép lại, tiếp tục bị xé rách, lặp lại nhiều lần khiến nó không thể quay về độ ấm ban đầu nữa.
Trình Tiêu trơ mắt nhìn tay phải tí tách nhỏ máu tươi, dùng cuộn giấy đơn giản quấn một vòng lại một vòng.
Máu trào ra nhanh chóng làm giấy ướt sũng, như một thuốc màu tươi đẹp nhiễm đỏ tờ giấy, đường cong quỷ dị quanh tay, tên là “Vận mệnh”.
Anh đã, rất cố gắng.
Anh cũng đã, không còn sức.
------
Trình Tiêu băng bó đơn giản xong thì nhanh chóng chạy đến siêu thị nhỏ ở đầu đường, chỉ là vừa đi qua đầu hẻm thì bước chân đột nhiên dừng lại.
Ở sạp ăn vặt ven đường, trước cửa đặt một băng ghế nhỏ, một người an tĩnh ngồi trên đó.
“Dao Dao?”
Lòng anh run lên, tiếng hít thở rất khẽ, đầu ngón tay chạm lên bả vai cô làm cô sợ tới mức thân thể run mãnh liệt, lắc lư ngẩng đầu.
Thấy mặt anh hoàn hảo, không có vết thương thì thì đầu ngón tay nãy giờ cứ bấm chặt vào lòng bàn tay chậm rãi buông ra, không có cảm giác đau đớn che lấp, giọt nước mắt kìm nén hồi lâu xuôi dòng chảy xuống, chỉ trong khoảnh khắc đó đã lệ rơi đầy mặt.
“Anh…”
Cô nói không nên lời, cô thật sự sợ hãi, tiếng khóc rất nhỏ nhưng nước mắt lại không khống chế được mà cứ chảy xuống.
Lòng Trình Tiêu như bị gai đâm, cúi người tới gần thân thể phát run của cô, dịu dàng ôm lấy cô.
“Anh không sao, đừng lo lắng.”
“Anh có bị thương không?”
Cô chợt nhớ tới vấn đề này, lùi người về sau nhìn anh, đi vòng quanh anh, tỉ mỉ kiểm tra từng tấc da thịt như khỉ nhỏ bắt rận.
“Thật sự không sao.”

Ngoài miệng anh cho cô uống viên thuốc an thần, bàn tay to giữ bàn tay nhỏ bé của cô lại, Chu Thanh Dao chạm phải dị vật, vừa cúi đầu liền thấy trên mu bàn tay còn quấn một lớp băng gạc.
“Tay còn đang đổ máu…”
Cô đau lòng sờ tay anh, trong đầu toàn hồ nhão, hoang mang lo sợ, miệng thì lải nhải: “Chúng ta phải đến bệnh viện, hiện tại đi ngay…”
“Dao Dao.”
Trình Tiêu dùng sức đè bả vai cô lại, khẽ thở dài, “Chỉ là anh bất cẩn đụng chạm nên mới bị thương, em đừng nghĩ nhiều…”
Chu Thanh Dao đột nhiên đẩy anh ra, ngửa đầu, giọng điệu bén nhọn.
“Lần trước anh cũng nói như thế! Lần nào anh cũng gạt em như vậy! em không phải trẻ con, em là bạn gái của anh, em có quyền được biết, anh không thể lúc nào cũng giấu giếm em như thế được!”
Tiếng quát bất ngờ của cô thành công hấp dẫn sự chú ý của một số người qua đường và chủ cửa hàng, Trình Tiêu hết cách, mạnh mẽ kéo cô vào một con đường nhỏ yên tĩnh.
“… Rất xin lỗi.”
Anh luôn xin lỗi, “Anh sai rồi, được chứ?”
Trong đầu anh rất loạn, cực kỳ loạn.
Chu Thanh Dao lau giọt nước mắt trong suốt, nhỏ giọng nức nở, “Em không cần lời xin lỗi của anh.”
Trình Tiêu cụp mắt, bất đắc dĩ: “Vậy em muốn gì?”
Cô cúi đầu nhìn mặt giày, cánh tay rũ hai bên người, khẽ nắm chặt tạo thành nắm đấm nho nhỏ.
“Em không biết, em chỉ muốn bảo vệ anh.”
Anh rõ ràng sửng sốt, muôn vàn suy nghĩ bay lượn trong lòng, quấn tiếng hít thở đều ngừng.
“Trình Tiêu, anh đã sống rất mệt rồi, em không thể… lại trở thành gánh nặng của anh được.”
Chu Thanh Dao cầm bàn tay bị thương của anh, từng giọt nước mắt to như hạt đậu nện lên đầu ngón tay anh, ấm áp, ướt át.
“Thích, hẳn là phải đối xử tốt với nhau.

Em không cần anh yêu thương cưng chiều em vô điều kiện, anh có điều gì phiền lòng thì có thể nói với em, em nguyện ở bên lắng nghe anh, vĩnh viễn đều đứng bên cạnh anh.”
Cô ngẩng đầu, cười chua xót, “Em chỉ còn lại một chút ấm áp, tất cả đều cho anh, chỉ cho một mình anh.”
Trình Tiêu mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, ở nơi cô không nhìn thấy, vành mắt đỏ lên.
Sau đó, anh khom lưng ôm lấy cô, dùng sức ôm thật chặt, ôm chặt đến nỗi cô hít thở khó nhọc mềm mại kêu “đau”, anh dán lên vành tai của cô, nghẹn ngào nói.
“… Anh mệt mỏi quá, Dao Dao.”
“Thật sự, mệt mỏi.”