Đoàn người của Lâm Huy Thành vừa hay tin của giáo sư liền tức tốc rẽ bánh chạy ra ngoại ô thành phố A để đến viện nghiên cứu Trung Ương, dựa trên đơn đặt hàng mật của anh nhiều năm trước thì cũng đã đến lúc cần kết thúc sự chờ đợi.
Không khí trên xe im lặng và khá ngột ngạt.
"Còn nhớ hồi chúng ta bị định phải ngồi vào ngôi vị gia chủ, bị ép đến viện nghiên cứu để cải tạo, xác suất thành công cao vì chúng ta là nam giới, thể chất phù hợp với bảng phân tích cải tổ cấu túc gien của viện nghiên cứu. Nhưng ở cơ thể nữ thì khác, trước giờ chưa từng có tiền lệ thành công vì vậy ngôi vị gia chủ không được xem trọng ở nữ. Huy Thành, nhận được kết quả lần này anh thấy thế nào?"
Lâm Huy Thành cầm bảng điện tử trên tay, chăm chú đọc bản báo cáo viện nghiên cứu vừa gửi đến, nghe thấy Cổ Nghiên Hy ngồi bên cạnh đột nhiên hứng chí hỏi một câu không đầu không đuôi như thế thì ậm ừ không nói.
Cổ Nghiên Hy chống cằm uể oải sửa lại tư thế ngồi, cảm thấy vô vị trước sự thờ ơ của người ngồi kế bên. Bao năm qua anh kiêng dè nhất chính là tính khí trầm ổn của Lâm Huy Thành, nhìn vào thật sự chẳng thể đoán nổi bậc đàn anh này đang nghĩ cái gì trong đầu.
"Kế hoạch đặt cược của anh bắt đầu từ hơn mười năm trước giờ có kết quả rồi, anh thật sự không có ý kiến gì thật à?" Cổ Nghiên Hy đá cặp mắt yêu dị nhìn Lâm Huy Thành đầy thâm ý.
Anh cho rằng kế hoạch của Lâm Huy Thành là hoàn toàn bất khả thi ngay từ lúc đầu rồi, dám đặt cược điều mà khoa học còn chưa dám làm, nhưng kết quả còn khó tin hơn mới làm anh quan tâm hơn cả. Dưới sự quyết tâm và tái đầu tư đầy mạo hiểm của Lâm Huy Thành, đã chứng minh không có gì là không thể, quả nhiên không thể coi thường những con người ngồi vững trên ngôi vị gia chủ ở tuổi đời con quá trẻ như thế này.
Tạo ra một cá thể nữ được cải tạo thể chất để phục vụ cho quyết định trọng đại của mình, quả nhiên người không có tham vọng gì mới dám mạo hiểm vận mệnh cũng như tính mạng nhiều người như vậy.
"Mới đi được bước đầu tiên mà cậu đã muốn biết phần kết như vậy rồi sao? Vui mừng giờ liệu có quá sớm không?" Lâm Huy Thành lạnh nhạt hỏi ngược lại với khí thế oai nghiêm bức người, anh để bảng điện tử sang một bên, ngả người ra sau ghế và nhắm mắt dưỡng thần. Rõ ràng không có hứng thú muốn trả lời.
"Ô, tò mò tí cũng không được sao?" Cổ Nghiên Hy ngáp dài.
"Cổ gia chủ tương lai lại nhàn đến vậy sao? Nếu nhàn vậy thì sao không giúp tôi quản lý một ít gia vụ của nhà họ Lâm đi?" Lâm Huy Thành điềm tĩnh nói: "Tôi là một thương nhân, làm gì cũng phải tính đến lợi ích. Hơn nữa, cậu không cảm thấy ở trọ mà không tiêu tốn một đồng là một chuyện quá mất mặt hay sao?"
Cổ Nghiên Hy im lặng, rầu rĩ trong bụng, cãi không lại thì nên im thì tốt hơn.
"Nhưng anh không cảm thấy tò mò thật sao?" Cổ Nghiên Hy nghịch nghịch chiếc nhẫn trên tay: "Chỉ số của đợt cải tạo lần này cao hơn hẳn những lần trước đó, nếu chúng ta thật sự sở hữu một vũ khí tốt như vậy, ngộ nhỡ sau này không kiểm soát được để cô gái nhỏ trở thành một mối đe dọa, thì anh sẽ làm thế nào?"Nghe đến đó, Lâm Huy Thành từ từ mở mắt, ánh mắt sắc bén bừng sáng trong đêm đen mịt mùng.
"Vậy cũng phải xem có đủ bản lĩnh để lật đổ tôi không mới biết được."
Cổ Nghiên Hy nhún nhún vai, từ chối không cho ý kiến.
Ngày tháng vô vị của họ cuối cùng cũng có chút thay đổi rồi nhỉ?
Vừa bước xuống xe, những tên cận vệ mặc vest đen liền xoay xung quanh bảo vệ ông chủ của họ một cách bài bản. Cả viện nghiên cứu to lớn sừng sững hiện ra trước mắt bọn họ
Đi được vài bước, Cổ Nghiên Hy bất chợt vỗ vai Lâm Huy Thành, đôi mắt phượng yêu dị của anh gợi lên một sự hứng thú quá rõ ràng khiến Huy Thành bất giác nhìn theo.
Vừa đưa mắt nhìn, Lâm Huy Thành bất giác nín thở, đôi mày kiếm khẽ nhướng lên biểu lộ một cảm giác khó tin điều anh đang được chứng kiến. Sau này mỗi lần nghĩ lại, Lâm Huy Thành anh chỉ biết bật cười cho giây phút ngô nghê của mình lúc đó, bởi vì trên đời duy nhất một người là có thể mang lại cho anh cảm xúc khác thường ấy.
Một cảm giác thân thuộc khó diễn tả thành lời xen kẽ trong luồng ký ức mờ nhạt của thuở mới còn là một cậu thiếu niên không rõ sự đời. Cảnh tượng ấy qúa đỗi quen thuộc bởi vì nó xuất hiện gần như là trong giấc mơ mỗi đêm của anh, một đoạn ký ức ngọt ngào phai nhạt theo tháng năm.
Đó là một đêm trăng rằm, đêm của những con sói.
Người con gái không biết từ đâu xuất hiện đáp xuống trước mặt cậu thiếu niên, mái tóc đen dài của cô nhẹ bay trong gió đêm se lạnh để lộ dung nhan thanh tú ưa nhìn, nụ cười nửa miệng của cô như cười nhạo cho sự khờ khạo của những lời cậu vừa hét lên với đất trời. Cậu thiếu niên trẻ người non dạ, không biết cách che giấu cảm xúc trong lòng như bị lạc vào đôi mắt dịu dàng mang chút u buồn của người con gái ấy, người con gái mà cả đời cậu ngưỡng mộ và không thể nào quên được.
"Chị là ai?" Cậu ngờ nghệch hỏi, không che giấu sự kinh ngạc lẫn tán thưởng cho cú đáp đất nhẹ nhàng điệu nghệ của người trước mặt.
"Cậu bé, nửa đêm hét lên như vậy, lũ sói nghe thấy thì phải làm thế nào đây?"
Nụ cười của cô biến thành cái nhếch môi, rõ ràng là đang bất mãn với sự xâm nhập bất ngờ của cậu.
"Rốt cục chị là ai?" Cậu thiếu niên lùi về sau một bước, ánh mắt chuyển sang cảnh giác.
Một người con gái đêm hôm xuất hiện ở trên núi, như thế nào cũng không khỏi cảm thấy quá mức quỷ dị.
Người con gái đưa tay lên mỗi, khẽ suỵt một cái, chỉ xuống dưới mặt đất kế bên chân cậu.
Cậu thiếu niên nhìn xuống, hiển nhiên là hiểu ý cô muốn ám chỉ điều gì.
Thứ cô vừa chỉ, chính là cái bóng của cậu.
Cô muốn nói, cô chính là một cái bóng.
Từ trên tầng lầu cao cao của viện nghiên cứu, một cái bóng trắng bay xuống nhẹ nhàng đáp đất trước tất cả những đôi mắt đang dõi nhìn ở phía dưới, mái tóc bạch kim bay lất phất trong gió toát lên một vẻ đẹp thánh khiết bất khả xâm phạm. Trong chiếm đầm giản đơn màu trắng, cô tựa như một con bướm đêm xinh đẹp bay lạc xuống dương gian u tối, mang đến ánh sáng không thể khước từ, cũng làm người ta mê luyến.
Nhìn thấy tất cả bọn họ đang hướng mắt về phía mình, đôi mắt ấy không biểu lộ chút gì hoảng loạn khi đối diện với cả Lâm Huy Thành và Cổ Nghiên Hy, thậm chí còn dám nghênh ngang trực diện xem xét tình hình.
Vẻ lạnh lùng của Thu Dung, chẳng khác nào một lời thách thức đối với Lâm Huy Thành và Cổ Nghiên Hy.
Một đứa trẻ không biết trời cao đất dày.