Lịch Thành còn chưa vào đêm mà mây đen đã bất chợt kéo đến nuốt chửng cả ban ngày, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại.
Cho đến khi một tia chớp bất ngờ rạch ngang phòng ngủ tối tăm, như thắp lên một ngọn nến hình hoa hồng bên cạnh cửa sổ.
Ánh sáng trong nhà toát lên vẻ xa hoa mờ ảo.
Người đàn ông đẹp trai đứng bên rèm cửa sổ, ngón tay với khớp xương đều đặn của anh chậm rãi tháo cà vạt. Đuôi cà vạt lụa màu xanh đậm giống như thấm nước, quấn quanh ngón tay rồi trượt xuống.
Tạ Âm Lâu nằm trên ghế sofa nhung màu xanh biếc, yên lặng nhìn theo hướng trượt xuống của cà vạt.
Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh của người đàn ông đã bị nước thấm ướt từ lâu, gần như dán sát vào nguc để lộ đường cong cơ bắp sạch sẽ đẹp mắt, ngay cả dưới ánh sáng ảm đạm cũng vô cùng bỏng mắt.
Nhận thấy ánh mắt chăm chú của cô, người đàn ông đột nhiên cúi xuống, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô rồi kéo lại gần, giọng nói lành lạnh mang theo sự mê hoặc: “Đẹp không?”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi lại khiến Tạ Âm Lâu kinh ngạc trong chốc lát. Cô hơi quay mặt đi, bỗng nhìn thấy chỗ cổ tay áo của người đàn ông đó lộ ra một đoạn xương cổ tay thon dài.
Trên làn da trắng lạnh có hình xăm chữ Phạn màu đen, giống như dây leo quấn quanh và cắm sâu vào trong xương tủy, như ẩn như hiện dưới ống tay áo bị ướt, lộ ra vẻ mê hoặc thần bí.
Tạ Âm Lâu có chút hốt hoảng, cô vô thức tiến lại gần để nhìn kỹ hơn, hơi thở vô tình phả vào vị trí hình xăm của người đàn ông đó.
Giây tiếp theo, cô cảm thấy bàn tay mình đang bị nắm chặt, sau đó, giọng nói đầy cảm xúc của người đàn ông trượt qua vành tai cô: “Âm Âm …”
“Tôi.” Đuôi mắt của cô đỏ hoe giống như thoa son.
Vừa muốn mở miệng thì đột nhiên im bặt, cô bất ngờ nắm lấy cổ tay anh rồi sờ vào hình xăm chữ Phạn kia.
Hình xăm có nhiệt độ cực cao, khiến cô như phải bỏng.
——
Lông mi cong vút đang nhắm nghiền của Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng run rẩy. Vài giây sau, cô bỗng bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Cô hít thở dồn dập mấy lần rồi mới dần chậm lại. Thân thể gầy gò chậm rãi ngồi dậy từ ghế sofa nhung màu xanh thẫm, đôi mắt mờ mịt nhìn xung quanh.
Cửa sổ được che kín bởi một tấm rèm mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã gần chạng vạng.
Bên trong căn phòng chỉ còn lại ánh nến kiều diễm mà tối tăm, xuyên qua lớp lụa trắng mềm mại nhẹ nhàng chiếu lên thảm, trong không khí thoang thoảng một mùi hương hoa hồng, nhưng không có một bóng người.
Chờ đến khi hoàn toàn phục hồi tinh thần, Tạ Âm Lâu mới cảm giác đầu ngón tay có chút nóng như bị thiêu đốt, mí mắt rũ xuống, chợt nhìn thấy ngọn nến hoa hồng vô tình bị đổ trên thảm, chỉ còn sót lại mảnh nến vỡ vụn.
Hóa ra cái nóng như thiêu như đốt trong giấc mơ đến từ đây.
Đã nhiều ngày liên tục Tạ Âm Lâu bị giấc mộng ướt át này quấn lấy.
Khi tỉnh lại, cô không thể nhớ được hình ảnh hỗn loạn và mơ hồ trong giấc mơ. Chỉ có hình xăm chữ Phạn màu đen khắc trên cổ tay trắng lạnh lại đặc biệt in rõ trong đầu.
“Ù… Ù…”
Phòng ngủ đang yên tĩnh thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Mạch suy nghĩ trôi dạt của Tạ Âm Lâu được kéo về lại, cô ngẩng đầu tìm kiếm vị trí của chiếc di động, vươn bàn tay trắng nõn s0 soạng tìm dưới gối ôm.
Trên màn hình hiển thị ID người gọi:
Dư Oanh.
“Alo?”
Lúc nhận máy, giọng của cô vô cùng nhẹ nhàng, đồng thời lười biếng rời khỏi ghế sô pha. Áo choàng ngủ satin mềm mại rủ xuống, để lộ ra mu bàn chân cong cong trắng như tuyết, nhẹ nhàng giẫm lên chiếc thảm mềm mại. Làn da của cô mịn như ngọc, dáng người nhỏ nhắn, hoàn hảo đến mức không một chút tỳ vết.
Khi bước vào phòng tắm, Dư Oanh ở trong điện thoại hỏi: “Tiểu Tiên Nữ, cuộc phỏng vấn nghề thêu di sản văn hóa phi vật thể mà lần trước tớ nói với cậu đấy, cậu nghĩ sao? Hẹn không?”
Phỏng vấn?
Tạ Âm Lâu ngẫm nghĩ vài giây mới nhớ tới chuyện này.
Cô hiếm khi trả lời phỏng vấn trên các phương tiện truyền thông, nên cũng không hứng thú lắm mà từ chối: “Không hẹn, cảm ơn..,”
Sau đó đầu ngón tay chạm vào màn hình để bật chế độ rảnh tay, thuận tiện đặt điện thoại di động lên bồn rửa tay, rồi tháo dây đai mềm mại đang buộc chặt áo choàng ngủ.
Dư Oanh là phóng viên báo chí, gần đây đang phụ trách các bài phỏng vấn có liên quan đến nghề thêu di sản văn hóa phi vật thể cho đài, năn nỉ Tạ Âm Lâu đã được một thời gian nhưng đến nay vẫn chưa hết hy vọng, bèn đổi cách khuyên nhủ:
“Đừng từ chối như thế sẽ khiến người ta đau lòng đấy, chẳng lẽ cậu định đóng cửa hàng không kinh doanh nữa? Nói thật nhé, bây giờ bầu không khí của fan hâm mộ rất hỗn loạn, nếu cậu không bác bỏ tin đồn với Ôn Chước thì sau thời gian dài sẽ trở thành sự thật đấy.”
Tạ Âm Lâu xuất thân từ gia đình dòng dõi thư hương, sống như một mỹ nhân cổ điển bước ra từ trong tranh, trong xương cốt thiếu đi chút thất tình lục dục, khiêm tốn mở một cửa hàng sườn xám sống qua ngày, theo lý thì không đến mức bị tấn công mạng.
Trùng hợp là năm ngoái Tạ Âm Lâu có quay cho đài một đoạn video về điệu múa Lạc Thần dưới nước, sau đó bất ngờ nổi tiếng trên mạng, được giới truyền thông công khai ca ngợi là đệ nhất mỹ nhân cổ điển, thu hút vô số fan hâm mộ và công ty quản lý trong giới đến ký hợp đồng với cô.
Tuy Tạ Âm Lâu không ra mắt nhưng sức nóng vẫn ở mức cao.
Có không ít ngôi sao mới nổi trong giới muốn cọ nhiệt, trong số đó Ôn Chước đã công khai là có scandal tình ái với Tạ Âm Lâu hơn nửa năm, chờ có lưu lượng lại quay đầu tuyên bố đang yêu đương với nữ chính của bộ phim mới.
Cứ như vậy, Tạ Âm Lâu bị buộc phải rơi vào vòng xoáy dư luận với mối tình tay ba, tiếp đó blog chính thức của cửa hàng sườn xám cũng bị fan CP của bộ phim công kích.
Tạ Âm Lâu nhíu mày, bị nhắc đến chuyện dư luận bịa đặt trên mạng quả thực có chút khó thở.
Suy nghĩ một lúc cô mới lên tiếng: “Cậu nói cũng hợp lý.”
Dư Oanh cảm thấy có chút hy vọng, vội vàng thương lượng: “Cho nên, nhân dịp quảng bá văn hóa sườn xám truyền thống của nước ta lần này, trong cuộc phỏng vấn tớ cũng sẽ sắp xếp cho cậu một buổi nói chuyện riêng, để cậu làm rõ vụ bê bối này…”
Tạ Âm Lâu cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn cầm điện thoại lên, kéo dài giọng: “Ồ, vậy để tớ nghĩ xem.”
Đúng lúc có một tin nhắn wechat gửi đến, tầm mắt của cô rơi trên màn hình nửa giây, sau đó không tiếp tục nghe Dư Oanh nói chuyện nữa mà chỉ nói: “Tớ phải đến cửa hàng đây.”
Ý là muốn cúp máy với Dư Oanh.
Trước khi bị cúp máy, Dư Oanh không quên dặn dò: “Tiểu Tiên Nữ, buổi tối tớ chờ tin của cậu!”
Qua vài giây.
Tạ Âm Lâu buông điện thoại xuống, giơ tay c0i áo ngủ ra rồi xoay người tìm một chiếc sườn xám bằng sa bào mỏng màu xanh đậm từ trong tủ quần áo thủy tinh.
Sau khi thay xong, cô nhẹ chân bước vào bàn trang điểm, cầm lấy chiếc vòng tay bằng ngọc trắng đang đặt trên đó lên, chậm rãi đeo vào. Ngọc bích tinh khiết và bóng bẩy như mỡ, dưới cổ tay là đôi chuông đang rủ xuống, làm nổi bật lên bàn tay gầy nhỏ và xinh đẹp của cô.
–
Bên ngoài vừa có mưa, cả thành phố diễm lệ phồn hoa như đang ngâm mình trong sương mù, nhìn từ xa chỉ còn lại bóng tối.
Tạ Âm Lâu bắt một chiếc taxi bên đường. Nửa giờ sau, cô đi tới trước một khoảng sân cổ kính ở ngõ Thanh Thạch Vũ.
Trước cổng sân treo tấm bảng gỗ “Biệt Chi Phường” viết bằng mực dày đặc, bên trong là một đình viện nhỏ được chăm sóc cẩn thận, lớp tường màu trắng bên ngoài lại được tầng tầng lớp lớp hoa tường vi bao phủ, làm sáng lên kết cấu ố vàng bị quên lãng của khu phố cổ.
So với trước đây, cửa đình bây giờ rất vắng vẻ.
Tạ Âm Lâu đẩy cánh cửa bước vào, đập vào mắt cô là vòng hoa cúc trắng bày ở trong đình viện, bên cạnh là trợ lý Thang Nguyễn đang ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay đỡ mặt, mí mắt rủ xuống như nửa ngày vẫn chưa động đậy.
Thấy cô đến.
Thang Nguyễn mở đôi mắt to tròn, nhanh chóng đứng lên khoa tay múa chân.
Con ngươi trong suốt của Tạ Âm Lâu im lặng nhìn Thang Nguyễn. Bởi vì sớm chiều tiếp xúc nên trong lòng vô thức phiên dịch cử động tay của cậu ấy thành giọng nói: ⌈Dọa ch3t em rồi… Có người xông vào đặt vòng hoa này xuống đất rồi bỏ chạy, em đuổi theo ba con phố cũng không đuổi kịp!⌋
Im lặng nửa ngày.
Tạ Âm Lâu khẽ gật đầu, cũng không bị vòng hoa này chọc giận, ngón tay trắng nõn cầm lấy câu đối phúng điếu trên hoa cúc trắng rồi cẩn thận quan sát. Vòng ngọc trên cổ tay vang lên tiếng thanh thúy, cô lập tức cong môi, nở một nụ cười rất nhẹ: “Sao lại viết tên chị thành Tạ Âm Lâu*… Xem ra người tặng vòng hoa này chưa được thành tâm lắm.”
(*Chữ Lâu trong tên nữ chính là 楼 (bộ mộc), còn chữ Lâu trên câu đối phúng điếu là 搂 (bộ thủ).)
Đặt câu đối về lại vị trí cũ, Tạ Âm Lâu xoay người hỏi Thang Nguyễn: “Ngoại trừ cái này, em gọi chị đến cửa hàng còn có chuyện gì khác không?”
Thang Nguyễn lại khoa tay múa chân: ⌈Sắp đến ngày chủ nhà thu tiền thuê nhà rồi, tháng này làm ăn thảm hại quá, cửa hàng bên cạnh cướp hết khách của chúng ta… Không còn tiền để trả tiền thuê nhà nữa.⌋
Nhắc đến tiền thuê nhà.
Số dư trên tài khoản của Tạ Âm Lâu hiện tại đã nghèo túng đến mức không còn lại mấy đồng.
Cô nhẹ nhàng thở dài: “Lần đầu tiên chị phát hiện ra sự thật rằng mình không có khả năng kiếm sống.”
Mọi người xung quanh đều nói cô là viên ngọc mà nhà họ Tạ trân quý, tên của cô mang đến cho người khác cảm giác thanh khiết và đẹp đẽ.
Nhưng Tạ Âm Lâu cũng biết rõ, mình chỉ là một người rất bình thường.
Cho dù thoạt nhìn có bao nhiêu nề nếp khuôn phép thì thỉnh thoảng cô vẫn nảy sinh một số suy nghĩ chống đối, giống như việc vì để được độc lập, cô đã từ chối nhận phí sinh hoạt hàng tháng mà gia đình chu cấp.
Hiện giờ cho dù Tạ Âm Lâu không trả nổi tiền thuê cửa hàng thì cũng phải giữ lại mặt mũi, không thể chạy về nhà tìm ba vòi tiền tiêu vặt.
Thang Nguyễn lặng lẽ đưa điện thoại vào tầm mắt cô, là giao diện weibo.
Bình thường Tạ Âm Lâu không thích lướt Weibo, cửa hàng trực tuyến đều là do trợ lý Thang Nguyễn quản lý, bây giờ nhìn lướt qua một cái, chợt thấy đã có hơn một ngàn bình luận thổi phồng chuyện của cô.
Đôi mắt hơi to tròn của Thang Nguyễn nhìn chằm chằm Tạ Âm Lâu ở khoảng cách gần.
Chiếc sườn xám bằng lụa mỏng màu xanh đậm mà Tạ Âm Lâu mặc tối nay rất mịn màng và ôm sát cơ thể, giống như bạch ngọc lan trong bình, đẹp đến mức như được nhuộm một tầng ánh sáng dịu nhẹ. Vòng eo thon thả mảnh mai dường như không nên giấu vào trong chiếc váy bình thường, mà nên được phô bày bởi sự tinh xảo của chiếc sườn xám.
Tạ Âm Lâu chính là bảng hiệu sống của ⌈Biệt Chi⌋, bây giờ bảng hiệu lại bị dính bùn.
Ý tưởng của Thang Nguyễn rất đơn giản, chỉ cần làm rõ scandal thì mọi vấn đề khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng.
Cậu ấy tiếp tục khoa tay múa chân: ⌈Chuyện scandal của chị và ngôi sao nam đó, ba chị có thể lên báo làm rõ giúp chị.⌋
Tầm mắt Tạ Âm Lâu hơi khựng lại, nghiêng mặt nhưng không nhìn: “Bình thường đã nói mấy lần rồi, chị không hiểu ngôn ngữ ký hiệu…”
Vừa nhắc đến là không thích nghe, giả vờ không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc.
Thang Nguyễn thả tay xuống, thở hắt một hơi rồi bứt một đóa cúc trắng mong manh từ vòng hoa, không chút thương tiếc tàn phá cánh hoa.
Tạ Âm Lâu tìm một bậc thang sạch sẽ ngồi xuống, lẳng lặng suy nghĩ đến chuyện rửa sạch lời đồn, hàng mi cong vút mềm mại rũ xuống.
Đột nhiên cô quyết định, quay đầu lại muốn nói: “Bánh Trôi, đưa điện thoại cho chị…”
Lời còn chưa dứt đã thấy Thang Nguyễn đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhét cánh hoa cúc trắng vào miệng rồi nhai vô cùng dữ tợn.
“…”
Bỏ đi, giống cúc trắng này vừa nhìn cũng biết không có độc tính.
Tạ Âm Lâu để cô ấy tự chơi một mình, cầm di động ra mở wechat, trả lời Dư Oanh: “Gặp mặt nói chuyện chi tiết.”
*
Dư Oanh chọn địa điểm gặp mặt là ở một quán trà mới mở gần đó, lúc đến nơi đã thấy cô chờ từ lâu. Không gian quán trà yên tĩnh, nghe Dư Oanh nhỏ giọng nói: “Nơi này bình thường còn có kinh kịch, nhưng tối nay trong cửa hàng nói trên lầu có khách quý đang bàn chuyện làm ăn, nên không để dưới lầu có tiếng động quá lớn.”
Tạ Âm Lâu đi theo vào trong, tầm mắt xoay chuyển nửa vòng. Cách trang trí của phòng trà mang đậm nét cổ xưa, trước sân khấu nhỏ dựng ở trung tâm còn treo những ngọn đèn lồng hết sức tao nhã, rất ít người đi lại… là cực kỳ yên tĩnh.
Sau khi ngồi xuống, Dư Oanh đưa bản thảo phỏng vấn tới, tận dụng thời gian nói:
“Tối nay chỉ cần đối chiếu trước một phần, phần nói chuyện riêng của cậu sẽ đặt ở cuối cùng, có chủ đề đặt câu hỏi cho scandal của cậu và Ôn Chước.”
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu chậm rãi lật xem nội dung bản thảo phỏng vấn, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Ừ.”
Dư Oanh lấy một thìa trà đổ vào ấm rồi chờ đến khi nước sôi.
Sau đó lại mang theo tâm trạng vui vẻ nhìn về phía Tạ Âm Lâu. Có lẽ từ nhỏ đã học múa nên tư thế ngồi của cô rất cân đối, tấm lưng thon thẳng tự nhiên, hòa với bức bình phong thủy mặc phía sau tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Chờ Tạ Âm Lâu đọc xong bản thảo phỏng vấn, Dư Oanh mới thuận thế nói chuyện: “Người như Ôn Chước cũng chỉ dựa vào gương mặt để lừa gạt các cô bé trong giới giải trí. Trước đây mấy ông chú của cậu giới thiệu cho cậu biết bao nhiêu là công tử thế gia, vậy mà không có người nào được cậu coi trọng, huống chi là anh ta? Còn dám công khai hai người từng có một thời gian qua lại, thật là buồn cười mà.”
Đôi mắt Tạ Âm Lâu hiện lên vẻ nghi hoặc, cô cất tiếng hỏi: “Anh ta dựa vào gương mặt?”
Mặt mũi anh ta trông thế nào?
Dư Oanh vừa nhìn vẻ mặt của cô là biết ngay cả gương mặt của Ôn Chước cô cũng không nhớ rõ.
Cho nên cô ấy lại nói: “Cậu chướng mắt với gương mặt của các ngôi sao nam, vậy cuối cùng người thế nào mới có thể lọt vào mắt cậu?”
Ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu đang cầm tờ giấy thoáng khựng lại, phần đuôi mắt hơi hếch lên có một nốt ruồi son, khi cười lại rủ xuống, cảm giác quyến rũ đáng yêu không tả được: “Tớ th0 tục, chỉ thích những người có gương mặt đẹp.”
Dư Oanh bị nụ cười của cô làm chói mắt, đột nhiên nghĩ đến lá bài Tarot mới đổi trong túi, vươn tay lật ngược lại rồi bày lên bàn trà: “Được rồi, vậy để tớ tính xem khi nào Tiểu Tiên Nữ mới gặp được người bạn đời có giá trị nhan sắc nghịch thiên.”
“Lấy tớ ra để giải sầu đúng không…” Ngón tay Tạ Âm Lâu bưng ấm trà rót cho mình một chén, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ, nhìn thấy dáng vẻ xoa xoa nắm tay của Dư Oanh thì rút một lá bài.
Bình thường Dư Oanh rất thích mấy cái bói toán này, cầm lên xem thử thì lập tức bàng hoàng, thế mà lại là một lá bài đào hoa: “Tin tức lớn nha, một người hướng nội không bao giờ chủ động như cậu mà cũng có thể rút được lá bài này. Có điều trên lá bài hình như không nói vận hoa đào là nam hay nữ…”
Buột miệng quá nhanh, Dư Oanh không phanh xe kịp thời.
Trong cuộc sống riêng tư, cô ấy và Tạ Âm Lâu là bạn bè rất thân thiết, có nghe qua chuyện khuynh hướng t1nh dục của Tạ Âm Lâu là một bí ẩn trong giới nhà giàu, bình thường đều ăn ý tránh nói về đề tài này.
Bây giờ cô ấy lại vô tình đề cập đến nó.
Nhưng rất ít khi Tạ Âm Lâu thể hiện cảm xúc ra mặt, bởi vì cô cũng sắp quên mất bắt đầu từ lúc nào bị đồn về khuynh hướng t1nh dục trong việc lựa chọn bạn đời, bên tai nghe quen rồi nên cũng có một chút hoài nghi bản thân… Cô thực sự không có hứng thú với đàn ông sao?
Bỗng nhiên trong đầu cô lại nghĩ đến những giấc mơ thường xuyên xuất hiện gần đây, ngón tay cầm cốc thoáng khựng lại một giây.
Dư Oanh bên cạnh hắng giọng nói: “Lá trước chắc tớ bói không chuẩn, hay là cậu rút thêm một lá nữa đi.”
Những lá bài Tarot được cẩn thận đưa đến trước mắt, Tạ Âm Lâu đành phải rút lại.
Lần này Dư Oanh bói rất dè dặt, thậm chí còn dùng cả baidu trên điện thoại di động để giải bài.
Khóe môi Tạ Âm Lâu cong lên nụ cười nhạt, chậm rãi thưởng thức cách trang trí tinh xảo bốn phía, không lên tiếng quấy rầy vị thầy bói này, khóe mắt chợt nhìn thấy bóng người bên cầu thang.
Tạ Âm Lâu theo tiếng nói nhìn lên cầu thang, đầu tiên là nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đẹp trai bị mọi người vây quanh.
Chắc hẳn đó chính là vị khách quý của quán trà này.
Tạ Âm Lâu rất hiếm khi kinh ngạc bởi một người đàn ông, mà người này dù chỉ mặc một bộ âu phục màu xám nhạt đơn giản, nhưng thân hình lại cao ráo thẳng tắp, đang thả từng bước đi xuống cầu thang. Vầng sáng của đèn lồng bên cạnh xuyên qua vách ngăn chạm khắc, trên khuôn mặt tuấn tú của anh như được mạ một lớp men trắng lạnh, các đường nét trên gương mặt góc cạnh rõ ràng càng thêm tinh tế.
Cho đến khi bàn tay gầy gò sạch sẽ của anh từ từ cài lại khuy măng sét trên áo sơ mi, Tạ Âm Lâu bỗng xuất thần, từ khớp xương ngón tay đến đường cổ tay thon dài, trên làn da trắng lạnh đó có một hình xăm thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt của cô bỗng sững sờ giây lát.
Là anh, người đàn ông trong giấc mơ đó.
Tạ Âm Lâu bất ngờ nhận ra, nhanh chóng rũ mắt xuống, cô không muốn giống như một kẻ rình mò nhìn chằm chằm người khác không buông, đầu ngón tay mảnh khảnh chậm rãi xoay chén trà sứ trắng.
Lúc này Dư Oanh đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, chấn động đến mức chén trà cũng lung lay.
“Tiểu Tiên Nữ, lá bài Tarot này rốt cuộc cũng bói ra rồi!”
“Bài nói gần đây cậu sẽ gặp một người tình vừa mạnh mẽ lại dịu dàng——”
Tạ Âm Lâu thoáng giật mình, đột ngột nghe thấy lời này của Dư Oanh, cô bất cẩn làm đổ chén trà sứ trắng, đôi chuông trên vòng tay khẽ lay động tạo ra âm thanh thanh thúy.
Lúc đoàn người đi thẳng qua bàn trà, cô đột nhiên tỉnh lại, yên tĩnh như một bức tượng ngọc tinh xảo, chỉ mơ hồ ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng bí ẩn lướt qua, giống như mùi thơm tràn ngập trong không khí sau khi đốt gỗ hương, rất độc đáo.
Người đàn ông dẫn đầu bước vào phòng trà bỗng dừng bước, đứng thẳng lưng như không chú ý tới những vị khách uống trà khác, theo sát phía sau là mấy thư ký đang xách cặp, còn có thể nghe thấy thư ký đang thấp giọng nói: “Phó tổng… Xe đậu bên ngoài.”
Người đàn ông không trả lời, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt diễm lệ như hoa đào của Tạ Âm Lâu xuống ngón tay cô.
Dưới ánh sáng, đầu ngón tay trắng nõn của cô có một giọt nước đang nhỏ xuống.
Anh chầm chậm lấy chiếc khăn tay màu xanh lam từ trong túi áo vest rồi đưa qua, giọng nói trong trẻo êm tai: “Lau đi.”
Chỉ hai từ đơn giản lại khiến bầu không khí của quán trà đột nhiên yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy.
- -----oOo------