Dưới Đầu Ngón Tay - Nhất Khả Trần Diêm

Chương 24: 24: Dòng Nước Đổ Mạnh Vào Biển Hoa





Bắt đầu từ cuối tháng tư trời mưa liên tục mấy tháng liền, liên miên không dứt gột sạch mọi thứ.

Mỗi ngày trôi qua trời mưa ấm ướt khiến hơi thở dây dưa nóng bỏng giữa hai chàng trai cũng trở nên ướt át dầm dề, nụ hôn môi răng giao hòa dễ làm bắn ra những tia nước.

Ngày xuân, tình yêu tinh khiết cũng như hơi nước bị dồn nén đủ giờ mà mạnh mẽ tiết ra, vắt kiệt đến một giọt cũng không còn, mùa hè nóng bỏng dần thay thế, chế ngự cơn khát vô biên.
Kiều Niên cùng Nguyên Thỉnh Trình ở bên nhau đã được mấy tháng, cơ thể Nguyên Thỉnh Trình không gây rắc rồi gì cho Kiều Niên, cũng không tạo phúc gì cho cậu, chỉ như một chiếc gối ôm mang lại hơi ấm vừa vững chắc vừa thoải mái, yêu đương với anh chàng trúc mã ngây thơ là bước vào Lôi Trì ôm nhau, chỉ nhìn nhau dịu dàng dài lâu nhưng vì ngầm hiểu nên thường muốn nói lại thôi, không đụng chạm nhau thêm nữa.
Studio nhỏ của Nguyên Ngữ nằm trong hành lang của trung tâm thương mại, giữa trưa, Kiều Niên hết tiết học vũ đạo thì nhận được tin của Nguyên Ngữ, liền đến tình nguyện làm người mẫu miễn phí.

Trước kia cậu tiếp cận Nguyên Ngữ vì tìm hiểu Nguyên Thỉnh Trình.

Sau khi kết thúc Kiều Niên ôm chặt một đống bí mật nhỏ trong lòng, cực kỳ vui vẻ, ngọt ngào gọi cô ấy là chị.

Bọn họ dần dần thành bạn, rồi cuối cùng thì chị gái ruột của Nguyên Thỉnh Trình cũng chính là chị gái của cậu.
Kiều Niên bước vào cửa phòng làm việc liền như rơi vào hố băng, không khí xung quanh lạnh lẽo làm cậu rùng mình, điều hòa mở nhiệt độ thấp quá.

Chủ đề thời trang mùa hè năm nay là “Sinh ra vì những ngày tươi sáng”.

Khái niệm này khá mâu thuẫn.
Nguyên Ngữ và trợ lý đang nói chuyện, thấy Kiều Niên đã đến cô cười rạng rỡ mở túi ni lông đưa cho cậu một lon nước cam, Kiều Niên cảm ơn rồi uống một hớp, lạnh càng thêm lạnh, cậu liền đặt lon nước lên bàn.
Kiều Niên điều chỉnh trạng thái rồi bắt đầu làm việc.


Trên móc treo có cả đồ nam và đồ nữ.

Cậu bước vào khung chụp, đứng ở trung tâm, cố sức tạo tư thế, thử hết tư thế này sang tư thế khác.
Thử xong đồ nam Kiều Niên lại nghe lời đi thay thêm cả đồ nữ, một bộ váy liền thân màu hồng nhạt, đơn giản phóng khoáng.

Đứng ở góc độ đàn ông Nguyên Thỉnh Trình cũng rất thích như thế này, rất hưởng thụ.

Nguyên Ngữ kéo trái kéo phải cái bóng đèn, thợ chụp ảnh hạ thân máy xuống, chỉ chụp từ phần cổ trở xuống.

Trước ánh đèn biểu cảm Kiều Niên tự nhiên, phóng khoáng, vì cậu đã sớm quen với công việc này.
Nhưng khi buổi chụp hình kết thúc cậu đi ra khỏi phông nền trắng liền nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của nhân viên mới, thoáng nhìn qua ánh mắt khác thường của họ, tuy ác ý không rõ nhưng chỉ trong tích tắc đã làm dựng đứng lông tơ trong người cậu.

Nỗi sợ từ trong tiềm thức trở thành sự thật.

Cậu ngồi trước gương trang điểm mà không dám nhìn chính mình trong đó.

Cậu còn chưa cởi váy ra, hai tay không kiềm được mà bấu chặt vào tà váy ngắn cũn, cúi đầu ngơ ngẩn, bóng lưng u tối.
Là sợ hãi.

Từ khi ở bên Nguyên Thỉnh Trình thì cậu cũng phải cùng gánh vác điều đó.
Giá mình là còn gái thì thật tốt.

Một góc váy bị nắm trong lòng bàn tay hơi nhăn nhúm.

Là váy mới mà lại trông như cũ.
“Tôi biết tôi mời đến cậu em này rất dễ nhìn nhưng ai cho mấy người nhìn chằm chằm em ấy như vậy? Nhìn hỏng rồi mấy người bồi thường nhé.” Nguyên Ngữ nghiêm khắc nói: “Phải làm gì thì đi làm đi.

Đúng rồi, Tiểu Trương, mau chỉnh sửa ảnh đi nhé, buổi tối cần đấy.”
“Tuân lệnh, bà chủ Nguyên!”
Nói xong ánh mắt liền dời đi, nhìn phóng qua các góc trong phòng.
“Niên Niên, em thích bộ này không?”
“Thích ạ.” Kiều Niên gật đầu.
Nguyên Ngữ cười: “Chị đã nói rồi mà, thằng nhóc Nguyên Thỉnh Trình kia chắc chắn cũng thích con gái mặc loại váy đáng yêu nhỏ nhắn như này.”
Lông mi Kiều Niên lông mi run rẩy, hỏi bâng quơ: “Cậu ấy nói với chị là cậu ấy thích dạng con gái gì à?”
“Không có, nó làm sao mà nói với chị được.

Nhưng chị từng dò hỏi rồi, nó liền trực tiếp xua chị đi luôn.” Nguyên Ngữ hồi tưởng lại, lộ ra ý cười hiểu rõ: “Nói xem, con trai các em không phải ngẫu nhiên cũng nói đến mấy chuyện này sao.”
“À thì…ít khi lắm.”
Nguyên Ngữ ngoắc ngón tay, như muốn nói bí mật gì đó, đè thấp giọng: “Haizz, Tiểu Niên, chị nghi ngờ Thỉnh Trình không thích con gái đâu.”
Kiều Niên không yên lòng cắn ống hút, hút phải ngụm nước chanh lạnh thì đột nhiên cậu có phản ứng, bị sặc nước, liên tục khụ khụ vài tiếng, miệng vẫn còn nói mơ hồ: “Thật vậy ạ, em…em không biết.”
Nguyên Ngữ dừng một lát, lát sau lại dịu dàng nói: “A, chị hay nói giỡn thôi, ai mà biết được, chị cũng chẳng quan tâm thằng em ngốc thích cái gì.


Dù thế nào chị cũng có thể chấp nhận, bố mẹ chị cũng có thể.

Không thương thiên hại lí là được.”
Kiều Niên thở ra một hơi toàn hương cam mát lạnh.
Buổi tối, Kiều Niên rủ Nguyên Thỉnh Trình đi chơi, hẹn đến Pubs uống rượu nghe nhạc, tiêu phí chút thời gian đi lả lướt, thêm hương vị, màu sắc cho cuộc sống bớt buồn tẻ.
Đứng cách nhà Kiều Niên mấy mét Nguyên Thỉnh Trình tránh trong một con hẻm nhỏ hơi tối vuốt lại tóc, chỉnh trang quần áo rồi hít sâu vài cái.
Một cô gái mặc váy kiểu đồng phục đeo khẩu trang đen đi về phía Nguyên Thỉnh Trình, cô đứng sau lưng cậu rồi bất chợt choàng hai tay lên thắt lưng cậu, tay đặt lên rất thuận lợi như là hai người đã quen thuộc từ lâu.

Nguyên Thỉnh Trình giật mình phát khiếp, tưởng là Kiều Niên, vừa quay người lại thì phát hiện ra là một cô gái.

Cậu khiếp sợ quay mặt đi không nhìn nữa, đồng thời lịch sự tách khỏi người cô gái, cố gắng giữ thái độ lịch sự: “Này, chị gái ơi, chị nhận nhầm người rồi.

Bạn trai chị chắc là người kia kìa.” Cậu vội vàng tiện tay chỉ vào anh chàng đeo mắt kính đang đứng ăn súp lơ ở quán đồ nướng trước mặt, đúng bộ dạng chỉ loạn người yêu.
Đối phương không nói lời nào cũng không buông tay, còn dính hơn bã kẹo cao su dính vào vào đế giày, nhân cơ hội còn hôn Nguyên Thỉnh Trình một cái.

Nguyên Thỉnh Trình lập tức vừa hoảng lại vừa phẫn nộ, không có cách nào khác đành phải dùng lực đẩy cô ta ra, cau mày: “Đồng chí nữ này, nếu cô không biết đường đến đồn cảnh sát đi như thế nào thì tôi có thể báo cho họ mang cô đến đó ăn bữa khuya đấy.”
Cậu lại dùng lời hay khuyên bảo: “Chị gái à, chị đừng làm việc này nữa, không cần biết là nam hay là nữ, sống trên đời này chúng ta phải có lòng tự trọng của bản thân, nghèo túng nhưng chí phải kiên cường, không thể đánh mất chí hướng cao xa đúng không?”
“Cậu nói đúng.”
Giọng con trai trong trẻo truyền tới.
“Đm! Cậu là Kiều Niên?” Nguyên Thỉnh Trình giờ mới dám nhìn trực tiếp vào người trước mặt.
Kiều Niên kéo khẩu trang xuống, mặt mũi rõ ràng lộ ra ngoài sáng: “Ngu ngốc.”
“Đang yên lành lại nam giả nữ làm gì, cosplay làm công chúa chạy trốn của Disney à?”
“Thực hiện mong ước của tôi, chọc cậu chơi vậy thôi.” Kiều Niên cười thản nhiên: “Còn nữa, tôi là tên biến thái đó.


Từ từ rồi cậu sẽ biết.”
“Đã sớm biết rồi.” Nguyên Thỉnh Trình lôi ra dây đeo cổ: “Chứng cứ cho sự biến thái của cậu.”
“Vậy là thật sự giống bác gái già lắm sao?” Kiều Niên ra vẻ mất mát.
“Thúi lắm, tôi nói hươu nói vượn đấy, đừng coi là thật! Đẹp…đẹp lắm.” Nguyên Thỉnh Trình liếc nhìn cặp chân dài lộ ra ngoài.
“Đi uống rượu đi.”
“Được, chị gái.”
Trong quán pubs, ánh sáng màu lam lạnh lẽo, thân thể chìm đắm trong đó, đến cả trong không khí cũng như đang nhìn thấy ánh sáng xanh chớp lóe.

Nguyên Thỉnh Trình giơ tay ra chạm vào mặt Kiều Niên, bắt được ánh sáng xanh đang di chuyển trên má, lồng vào lòng bàn tay cậu rồi tỏa ra một ngọn lửa màu xanh lam.

Cậu dán người vào chỗ ngồi của Kiều Niên, ôm chặt eo cậu ấy, đôi mắt đỏ si mê còn ngọt hơn rượu.
Kiều Niên như một người uống rượu giải sầu, chống cằm.

Hai người trầm mặc không nói gì, tai nghe âm thanh kéo dài rung động của dây đàn ghi ta, giọng ca trong trẻo của nữ ca sĩ, kéo dài cơn buồn ngủ mộng mị.

Kiều Niên không hề phát hiện tầm mắt lúc sáng lúc tối của Nguyên Thỉnh Trình, chỉ chăm chú nhìn bọt rượu nhẹ như mây, giày cao gót chậm rãi đung đưa theo ngón chân, như rơi ra mà lại không phải rơi, lắc lư quyến rũ.
Hồi lâu sau.
“Anh Kiều Niên, cậu say sao?” Nguyên Thỉnh Trình hỏi Kiều Niên.
“Không có, tôi sẽ không mượn rượu làm càn.”
Thanh âm trầm thấp của Nguyên Thỉnh Trình trở nên đẫm men say và ướt át, cuối cùng lại vớt lên vô số lời nói tắc nghẹn bị nhấn chìm trong hơi rượu: “Chúng ta về nhà đi, uống rượu không tốt.

Phải nghĩ cho mình.”
Kiều Niên khịt mũi một tiếng, khóe miệng nhếch lên giả bộ như đang cười, tới gần mặt Nguyên Thỉnh Trình: “Nguyên Thỉnh Trình, tôi chán ghét cậu.”.