Dưới Đầu Ngón Tay - Nhất Khả Trần Diêm

Chương 1: 1: Biếu Quà





Cả người Kiều Niên được một tấm chăn bông bao chặt từ trên xuống dưới nhưng vẫn hắt hơi mấy cái.
Cậu ngồi xếp bằng, dáng vẻ chăm chú chơi game như một nắm cơm hình tam giác bị đông lạnh, dính trên ghế sô pha, cực kỳ vô vị.
Mùa đông vào buổi chiều, ánh sáng ngoài cửa sổ run rẩy rơi xuống, không khí lạnh len vào khe nhỏ như hàng ngàn sợi tơ mảnh quấn quanh các hộ gia đình.

Đột nhiên Kiều Niên thấy lạnh hơn, không thèm ngẩng đầu nói ra bốn chữ: “Mẹ, cửa sổ, lạnh.”
Mẹ Kiều chịu lạnh đứng ở chỗ đầu gió, ở bên bệ cửa sổ, chăm sóc từng chậu dạ lan hương màu sắc sặc sỡ.

so với con trai, bà quan tâm đến tình trạng những cây hoa của mình hơn, dứt khoát không để ý đến cậu, coi lời nói như gió thoảng bên tai.
Tầm mười năm trước, bà từng đưa Kiều Niên đi miếu làm “khai quang hộ pháp” là một nghi thức mê tín, cầu cho con trai bình an mà thôi.

Trước khi đi mẹ Kiều còn thuận miệng hỏi một ông “thần thổ địa” làm thế nào để nhan sắc bị phai tàn, bà thường sợ bị thành bà lão già nua.


Nếu tham gia cuộc tụ hội nào đó mà bị so bì với các phu nhân trẻ đẹp hơn bà sẽ không can tâm.
Phương pháp gìn giữ nhan sắc chính là trồng hoa.

Chỉ đơn giản vậy thôi.
“Haiz, chẳng trách người ta nói xinh đẹp như hoa.” Lúc ấy, mẹ Kiều tin điều đó, cười nói.
Cho nên, bắt đầu từ hôm đó, căn nhà biến thành một chậu hoa lớn, trong phòng khách, trên ban công, trong viện nhỏ cắm đầy các loại hoa sặc sỡ tươi mơn mởn, theo đó hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, linh khí của đất trời.
Phương pháp kia hình như có tác dụng, không chỉ mẹ Kiều càng ngày càng trẻ mà con trai nhà mình cũng có vẻ ngoài thanh tú, từ nhỏ đến là một cậu nhóc xinh đẹp rõ như ban ngày, được mọi người yêu thích.

Nhưng trong lòng mẹ Kiều âm thầm kiên trì cho rằng đây là ảnh hưởng từ bộ gen ưu tú của mình, trời sinh đã có vẻ ngoài đẹp đẽ, mấy đóa hoa không có chút công lao nào.
Sau một lúc, Kiều Niên chơi game thua, chân trần nhanh chóng dẫm lên đôi dép bông vứt bừa dưới mặt đất, ngón tay run rẩy, nhanh chóng đi đóng cửa sổ.
Trong phòng bếp, mẹ Kiều mở tủ lạnh ram bỗng nhiên quay người gọi con trai lại.
“Kiều Niên, đi, đem hộp tổ yến đưa cho mẹ Tiểu Nguyên bồi bổ thân thể.”
Kiều Niên ngẩn người, nhất thời không nói được gì, đầu co vào trong chăn, sắc mặt khó xử: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả?”
“Gọi thím Trương là được mà.” Kiều Niên thuận miệng nói.
“Con tự đi đi, nhìn con rảnh đến mọc lông rồi kia kìa, bài tập cũng không làm, đừng làm phiền thím Trương nữa.

Trời lạnh rồi, chân của dì ấy không tốt, dễ bị thấp khớp.” Nói xong, mẹ Kiều vuốt vuốt tóc, làm bộ như không liên quan tới mình.
Kiều Niên đáp: “Con cũng già rồi, đi lại cũng không tiện, hơn nữa…”
Mẹ Kiều ngắt lời ba hoa của cậu: “Mẹ nói này, con với Tiểu Nguyên tuyệt giao lâu như thế rồi, vẫn chưa làm lành anh?”
“Đâu có… Bọn con bận việc riêng của mình thôi,… tuyệt giao cái gì chứ.” Kiều Niên sờ sờ mũi, giọng nói yếu ớt.
Kiều Niên ghét cái từ tuyệt giao này, bởi vì đây là từ dành cho lũ nhóc con, người trẻ tuổi không được dùng từ này.

Mẹ Kiều cười nói: “Ồ, con xem con lớn rồi nhưng trong mắt mẹ con vẫn là trẻ con.

Lúc con còn bé không phải thường xuyên cãi nhau rồi kêu muốn tuyệt giao với Tiểu Nguyên sao hả? Con cứ giận dỗi là y như cô bé con vậy.”
Kiều Niên trầm mặc, đỏ mặt.
Mẹ Kiều bỗng nhớ lại con trai trước kia cũng đỏ bừng mặt vì tức giận, chân nhỏ dẫm mạnh, cục thịt phúng phính trên má cũng nảy lên nảy xuống theo, miệng cứ lẩm bẩm câu ngày mồng một tháng mười, hai giờ mười lăm phút, con muốn tuyệt giao với Nguyên Thỉnh Trình! Mẹ nhớ giúp con! Con không bao giờ để ý tới cậu ấy nữa!”
Mẹ Kiều nghe xong nói: “Được thôi, mẹ nhớ rồi.

Vậy con mà chơi với cậu ấy nữa con sẽ là con cún nhé.”
Từ trước tới nay các bạn nhỏ lúc tuyệt giao thì làm loạn lên nhưng thiếu niên có tâm sự thì lại im lặng không một tiếng động.
Kỳ nghỉ hè lúc thi đại học xong, hai người chính thức cắt đứt liên lạc, không chút điềm báo nào, tình bạn cứ thế đột tử.
Trong lòng mẹ Kiều vừa hiểu vừa không hiểu, dù sao cũng là người từng trải.

Lúc trẻ quan hệ giữa người với người lúc thân thiết, lúc xa cách, lúc qua loa đại khái, lúc vô tình hiểu nhầm, cảm giác bất lực, muốn mà không có được đó, bà đã từng trải qua ít nhiều.

bây giờ lớn tuổi rồi, chỉ thích nói hai chữ “tùy duyên”.
Mẹ Kiều nhét quà tặng vào tay Kiều Niên, không cho phản đối: “Ông già ạ, ra ngoài hoạt động gân cốt một chút đi, tập thể dục một chút.”

“Biết rồi ạ, con đi đây.” Kiều Niên không thể làm gì hơn ngoài đồng ý, ủ rũ cúi đầu.
Theo hương hoa thoang thoảng dẫn đường, Kiều Niên leo lên trên lầu, leo lên trên giường do dự hồi lâu.
Sau khi cắt đứt liên lạc với Nguyên Thỉnh Trình, lúc ở trong khuôn viên trường đại học có tình cờ gặp nhau thì duy trì thái độ hời hợt, gật đầu chào hỏi, mỉm cười đi qua.
Nếu chạm mặt ở khoảng cách gần thì không thể đối phó qua loa thế được.
Rốt cuộc có nên đi không?
Lúc xoắn xuýt cậu cũng đồng thời mặc xong quần áo, thay áo ngủ nhung màu san hô, tùy tiện lấy xỏ tất vào chân, dùng ngón trỏ móc một sợi dây đỏ buộc ở mắt cá chân.

Bỗng cậu cảm nhận được ngón tay bị Nguyên Thỉnh Trình cắn nhẹ, theo bản năng rụt lại.
Tất trắng che mắt cá chân hồng hào để chống gió lạnh.

Phần vải nhô cao ở mắt cá chân như giấu bí mật gì đó..