Tần Thâm cách lớp quần mò tới cái lều nhô cao của cậu, Nhan Húc phát ra giọng mũi hừ hừ, ngón tay hắn chạm đến nơi đang cương cứng, hôn vành tai cậu: “Em muốn sờ chỗ nào?”
Nhan Húc hổn hển trả lời: “….chỗ nào cũng được mà anh.”
Tần Thâm nắm cái mông cậu, cởi thắt lưng quần đằng trước ra, vói tay vào: “Em không nói cụ thể nơi nào thì sao anh biết, sờ mông, hay sờ chỗ này hả cưng?”
Nhan Húc bị kích thích không chịu nổi, bàn tay bấu chặt cạnh bàn, lỗ tai đỏ bừng vì xấu hổ, “Đều sờ cả hai ạ.”
Tần Thâm cũng bị cậu kích thích đến da đầu tê rần, hắn cảm giác cặp mông của cậu đã bị hắn bóp ra dấu, nhưng dương v*t đằng trước lại được hắn cẩn thận xoa nắn, còn có thể bình tĩnh đánh giá: “Của em so với hồ đó lớn hơn một chút rồi này.”
Cái kiểu đánh giá này rất khiến người ta cao hứng, nhưng nghe vào tai vẫn quá mắc cỡ nha.
Lần cuối cùng Tần Thâm chạm vào nơi ấy của cậu là cách đây hai năm trước, khi đó ngón tay của hắn chưa có nhiều vết chai như bây giờ, nên hiện tại chỉ cần sờ một chút thôi mà đã làm cậu sung sướng run rẩy không ngừng.
Khoái cảm vuốt ve mà Tần Thâm mang lại rõ ràng hơn bao giờ hết, sự thoải mái từ những vết chai cùng cường độ phù hợp vọt thẳng lên đại não cậu, kích thích đến từng lỗ chân lông.
Không bao lâu, Nhan Húc lập tức bắn trên tay Tần Thâm, còn vươn vãi xuống mặt bàn, rất nhiều.
“Em…” Vầng trán trắng nõn của Nhan Húc đổ một tầng mồ hôi mỏng, muốn mở miệng nói gì đó để lấy lại mặt mũi, chợt Tần Thâm xoay cậu qua, giơ ngón cái ấn môi dưới của cậu, luồn đầu lưỡi vào khuấy đảo khiến cậu không còn đoái hoài gì đến chuyện mất mặt của mình nữa.
Khi Tần Thâm chạm tới nơi bí ẩn kia, thì ngón tay cậu bấu chặt lấy áo hắn.
Tần Thâm cởi áo len, bên trong chỉ mặc một cái áo ngắn tay, lộ ra nửa thân trên với đường cong cơ bắp cuồn cuộn cân xứng đẹp mắt.
Nhan Húc thấy thế cũng cởi áo ngoài ra, còn lại áo tay ống lửng rộng rãi, tương phản với làn da màu lúa mạch của Tần Thân, thì Nhan Húc cứ như mới được đào ra từ đống tuyết trắng, theo đường viền cổ áo ta có thể thấy xương quai xanh xinh xắn cùng với cánh tay đầy đặn nhỏ gầy.
Tần Thâm vòng tay vây cậu trong lòng, nhéo má cậu nói: “Vậy mà kêu lạnh, lạnh mà em chỉ mặc có hai lớp áo thế này đây.”
Nhan Húc tựa vào ngực hắn, nhiệt độ cơ thể của hai người giao hòa qua tầng vải mỏng mùa hạ, “Em sợ xấu mà anh.”
Tần Thâm vuốt ve Nhan Húc: “Em mặc sao cũng đều đẹp, nên ngày mai em mặc đồ mùa thu vào cho anh nghe chưa.”
Nhan Húc “Dạ vâng” gật đầu, lần mò hôn hầu kết của Tần Thâm, xong lại có cảm giác trái cổ của hắn hơi chuyển động.
Tần Thâm bắt lấy tay Nhan Nhúc rồi tiện thế ẳm cậu lên giường, trong lúc đang hôn, tay hắn không tự chủ mà trượt xuống bờ mông cậu nắn bóp, Nhan Húc nhấc eo, phối hợp để hắn cởi quần cậu ra.
Ngón tay Tần Thâm tùy ý xoa mông cậu, gò bồng trắng nõn mềm mại đầy một bàn tay, khiến người ta chỉ muốn nắm mãi không buông, Nhan Húc mẫn cảm rên rỉ, cái mông vừa nhúc nhích, thì đã bị hắn ngậm lấy đầu lười mút mát.
Nhan Húc vươn tay đụng đến dây lưng quần của hắn.
Tần Thâm ngừng mọi hành động trong tích tắc.
Trên phương diện này hắn đã được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, dục vọng đương nhiên là sẽ có, và mỗi khi nó trỗi dậy thì chỉ cần nhịn một chút là sẽ qua.
Nhưng đêm nay lại khác.
Tại thời khác ngón chân Nhan Húc giẫm lên trêu đùa, hắn đã có phản ứng, vừa nãy lúc hắn giúp cậu giải quyết, thì hắn đã lập tức cương cứng đến khó chịu.
…..
Tần Thâm xoay đầu liền thấy Nhan Húc đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt cậu tựa như cánh hoa đào đọng sương, ướt nhẹp mà toát lên sự ái muội cùng xấu hổ.
Khi Tần Thâm quay lại, cậu kéo chăn che nửa khuôn mặt, thật trông giống như nàng dâu đang thẹn thùng.
Tần Thâm ôm lấy Nhan Húc đang quấn trong chăn dày: “Em muốn tắm không?”
Nhan Húc lắc đầu, trườn tới gần Tần Thâm, tựa đầu lên vai hắn.
“Em lạnh không?”
Nhan Húc lại lắc đầu.
Tần Thâm ngắm bộ dạng xấu hổ của cậu, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu, xấu xa chọc ghẹo: “Sao trông em có vẻ mệt vậy?”
Nhan Húc không rõ mình có mệt hay không, tuy bây giờ cậu không muốn cử động, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, chỉ cần ngửi thấy mùi vị trên người Tần Thâm thì cậu đã liên tưởng đến những chuyện khó miêu tả thành lời rồi.
Cậu phát ra giọng nói khàn khàn trả lời: “Chắc do anh Thâm mạnh quá thôi.”
Tần Thâm trầm mặc hai giây, sờ lỗ tai vẫn còn nòng cháy của cậu, hỏi: “Mông em còn đau không?”
Nhan Húc lắc đầu tiếp.
Tần Thâm thò lòng bàn tay hơi lạnh vào trong chăn nắm tay Nhan Húc, Nhan Húc: “Sẽ phát ra tiếng đó anh.”
Vừa rồi âm thanh chân giường ma sát mặt đất vang vọng khiến cậu hoảng hồn vô cùng.
Tần Thâm bế cậu, đóng cửa sổ lại, trải cái mền xuống sàn, vịn eo Nhan Húc, “Em đứng ở đây sẽ không phát ra tiếng nữa.”
Nhan Húc trần truồng đứng quay lưng về phía máy điều hòa đang phà phà thổi khí, giẫm chân trên sàn, Tần Thâm từ phía sau ôm chầm lấy cậu, ngón tay cậu áp lên của sổ bằng kính lạnh buốt, thở ra hơi nóng, đồng tử rung động nhìn nhưng đóa hoa bên ngoài
Rạng sáng ngày hôm sau, bà nội nấu xong chè trôi nước, chỉ có mình Tần Thâm ăn sáng.
Nhan Húc giãy giụa định ngồi dậy thì bị Tần Thâm ấn xuống lại.
“Bà nội sẽ nghĩ em lười biếng mất.”
“Không đâu em, em cứ ngủ đi, cho dù em có nằm lì trên giường bà nội cũng sẽ thấy em là ngoan nhất.”
Rốt cuộc Nhan Húc có tâm nhưng không đủ lực, toàn thân nhức mỏi mà thiếp đi.
Tần Thâm sợ cậu ngã bệnh, thỉnh thoảng lại đi tới sờ trán cậu kiểm tra, sau đó thì dứt khoát ngồi trên giường luôn, nắm tay Nhan Húc xem máy tính để ngay đùi.
Nhúc Húc ngủ đến khi tự tỉnh, Tần Thâm khép máy tính, tháo tai nghe, nâng tay cậu lên hôn cái chụt, nhìn dáng vẻ mơ màng của cậu, nói: “Vợ à, em dậy rồi.”
Nhan Húc lập tức tỉnh táo, trợn tròn mắt trừng Tần Thâm vài giây, xong lại tính nằm tiếp.
Cậu chưa muốn rời giường, đợi đến lúc bà nội gọi cậu ra ăn cơm, thì cậu mới rề rà đỡ tường cố gắng đi đứng một cách tự nhiên nhất.
Tri kỷ của nhau tốt thì tốt thật, nhưng cái giá phải trả hơi cao.
Tần Thâm thấy cậu cẩn thận từng li từng tí bước đi, hắn nắm tay thành nấm đấm ho khan một tiếng, sau lại không kìm nổi mà nở nụ cười rất chi là lưu manh.
Khi bà nội có việc phải đi, trong nhà chỉ còn hai người họ, Nhan Húc ôm bảo bảo giữ ấm đứng đấy, ngồi không được mà đứng cũng không xong, nên càng không muốn ra khỏi nhà, vẻ mặt xoắn xuýt xem TV, dựa sát Tân Thâm nói mình muốn coi một bộ phim phóng sự mình đã tải trong máy tính.
« Du hành trong cơ thể con người », là một bộ phim phóng sự về y học, trong máy tính Nhan Húc tải không ít những bộ phim có chủ đề tương tự.
Tần Thâm giúp cậu lấy máy tính, cứ như cánh tay của cậu không thể cử động, sai hắn nhập mật khẩu mở máy lên.
Tần Thâm đứng bên cạnh, vai lưng thẳng tắp, tư thế đoan chính, nâng máy tính theo một góc chín mươi độ.
Nhan Húc hỏi: “Anh Thâm, anh còn phụ trách về kỹ thuật công nghệ nữa sao?”
Cậu hỏi một cách đầy ẩn ý và cẩn trọng, khiến Tần Thâm cong miệng mỉm cười, vừa nhấp chuột vào thư mục “Tư liệu học tập” trong ổ C, vừa trả lời: “Không em, nhưng vẫn phải biết đôi chút, để tránh khi có chuyện xảy ra lại trở tay không kịp.”
Nhan Húc định hỏi thêm vài câu, nhưng bỗng thấy thu mục được mở ra thì sốc nặng.
Trong đó toàn là phim tiếng Anh, có cả tiếng Nhật, và xen kẽ số đó có một bộ tiếng Trung “Mị nam mê tình hệ liệt” chình ình trước mắt.
Tần Thâm nghiêng đầu ngó Nhan Húc.
“Em chưa từng xem đâu anh.” Nhan Húc lập tức giải thích, “Là tứ ca bắn qua cho em, em chưa xem thật đó.”
Tần Thâm: “Thế thì anh với em cùng xem thử đi.”
Nói xong nhấp đại một bộ có tên “Thư viện Hatten”, trên màn hình xuất hiện vòng tròn của trình phát video ở chế độ đang tải, rồi sau đó hiện lên dòng chữ “Bạn có muốn tiếp tục xem đoạn đã dừng….”
Hơi thở như bị tắc nghẽn.
Nhan Húc cúi đầu nhìn mũi dép, qua vài giây, tiếng rên rỉ làm người ta mặt đỏ tim đập văng văng bên tai, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Tần Thâm đang xem máy tính, “Em chỉ xem có chút thôi à, với lại giọng điệu không dễ nghe gì hết.”
Tần Thâm gật đầu, nghe rất giả tạo, không hay, lúc Nhan Húc gọi giường hoàn toàn không phải kiểu như vậy.
Nhan Húc thấy hắn vẫn còn xem, cậu nóng nảy nói: “Loại phim này không chân thật chút nào. Em không xem đâu, anh xóa cho em đi. Sau này em sẽ không bao giờ đụng vào nữa.”
Tần Thâm nghe theo cậu xóa đi, cho nó vô thùng rác, rồi tìm giúp cậu thư mục tư liệu học tập chân chính, cùng Nhan Húc xem hơn nữa giờ.
Nhan Húc đứng lâu mềm giọng kêu mình đau thắt lưng, Tần Thâm nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu, xong cõng cậu đi ra sân.
Khi Nhan Húc nằm trên lưng Tần Thâm thiu thiu buồn ngủ, thì chợt cửa ngoài sân bật mở, cả đoàn người vừa mới đẩy cửa lập tức thấy hai người đang xếp chồng lên nhau đứng trong sân.
Nhan Húc cùng vài đôi mắt ngoài ấy đối diện, cậu muốn trượt xuống, nhưng lại bị Tần Thâm giữ chặt đùi không cho động, thế là đành phải duy trì tư thế như vậy, gọi: “Sư phó, sư huynh.”
“Nhan Húc đau bụng, con cõng em ấy đi tản bộ.”
Lời Tần Thâm nói rất nhẹ nhàng tự nhiên, mặc dù hành động lúc này của hắn và Nhan Húc đều toát ra sự ngây thơ trẻ con.
Sư phó nhìn cả hai người.
Những sư huynh khác đều đồng thời nghe được âm thanh nuốt nước bọt của chính mình.
Sư phó: “Có còn nhỏ nhắn gì nữa đâu, phải cõng mới chịu, hai đứa dính nhau thật đấy.”
Mấy người khác im ắng thở hắt một hơi.
Tần Thâm không chút hoang mang thả Nhan Húc xuống, khoác tay lên vai cậu, “Em ấy không nặng mà thầy.”
Sư phó nhất thời không tìm được lý do để phản bác, mà cũng chả thèm để ý: “Hai con tranh thủ thay đồ đi, thầy dẫn mấy đứa ra ngoài ăn bữa cơm.”
Buổi tối khi đưa mọi người về, tinh thần Nhan Húc đã tốt hơn hồi chiều rất nhiều, hào hứng muốn cùng Tần Thâm đi dạo.
Lúc sư phó thấy cảnh Nhan Húc kề sát cánh tay Tần Thâm, thì hơi nhăn mày.
Ông hỏi bà nội Tần Thâm: “Sao thập hai cứ như mãi không lớn thế bác? Hồi nhỏ suốt ngày kè kè bên Tần Thâm, mà bây giờ cũng vậy không thay đổi.”
Bà nội tủm tỉm cười nhìn bóng lưng hai người dần xa, “Chỗ nào chưa trưởng thành chứ? Húc Húc đã lên đại học rồi, chỉ đơn giản là tình cảm của hai đứa nó chưa bao giờ thay đổi mà thôi.”
Từ đó tới giờ sư phó cũng đã quen thấy cảnh cả hai luôn dính lấy nhau, cảm thấy lời của bà nội rất có lý, nên không thèm bận tâm tới nữa.
Trong dịp năm mới, Nhan Húc nhận được phong bì màu đỏ lớn với con số một vạn lẻ một.
Bé heo (làm bộ) sau khi quan hệ: Anh Thâm, em ngủ dữ quá trời luôn.