Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 90




Đầu bếp trưởng, đang nhào bột làm bánh mì trước bàn dài, thì bỗng nghe thấy có tiếng ai đó mở cửa. Ông tròn cả mắt, kinh ngạc khi biết người vào nhà bếp không ai khác chính là Phu nhân Max.
Max cười ngượng với đầu bếp, nàng xoa lòng bàn tay lên hai vai, tiến đến lò sưởi.
“Phu nhân, có chuyện gì mà mới sáng sớm người đã đến nhà bếp thế?” Đầu bếp hỏi Max, vẻ mặt đầy lo lắng. Max khẽ lắc đầu, đáp lại:
“À, không có chuyện gì đâu. Chỉ là hôm nay tôi đột nhiên dậy sớm. Tôi không muốn làm phiền khi lãnh chúa đang ngủ, nên lặng lẽ xuống đây… tôi có thể ở đây một lúc được chứ? Liệu có sao không?”
Người đầu bếp ngạc nhiên khi phu nhân lại đi xin phép ông được ở lại nhà bếp.
Ông liền gật mạnh đầu. Hành động quá đỗi đột ngột và mạnh mẽ, đến nỗi ông tưởng sọ ông vừa nứt ra một kẽ.
“Tất…tất nhiên rồi! Tôi vừa làm xong súp thịt thỏ và chuẩn bị nướng bánh mì. Người có muốn thử chút không?”
Max mỉm cười đáp lại:
“Ôi, ch-chỉ một ch-chút thôi nhé. Tôi sẽ ăn thử. Nhưng…tôi muốn đi rửa mặt tr-trước đã….Ông có thể lấy giùm tôi chút nước cùng một chiếc khăn mặt được không?”
“Dạ, được ạ! Phu nhân, xin người đợi một chút.”
Ông đầu bếp ngay lập tức với tay lên, lấy một cái chậu sạch trên kệ rồi đổ ít nước nóng cùng chút nước lạnh, hòa cho nhiệt độ thích hợp với phu nhân. Xong việc, ông liền nhanh chóng đưa cho Max một chiếc khăn khô ráo, sạch sẽ cùng chậu nước ấm.
Max biết ơn cầm lấy rồi từ từ ngồi xuống cái bàn trước lò sưởi để rửa mặt dễ dàng hơn.
Nàng cẩn thận nhúng ngón tay vào nước rồi vuốt lòng bàn tay ướt qua những lọn tóc rối. Nàng vừa làm xong thì có người hầu bước vào, bắt đầu giúp đầu bếp chuẩn bị bàn. Sau đó, cô hầu lại mang cho nàng một bát súp đầy, cùng ít bánh mì trắng mới ra lò.
Max đặt chậu sang một bên, rồi lấy ổ bánh mì còn ấm lên, xẻ làm đôi.  Lớp vỏ vàng ruộm1 được tách ra, hơi nước từ ruột bánh mềm mại cũng bốc lên, trắng như kem, mang một mùi thơm ấm áp.
Sau đó, Max tiếp tục phết một miếng bơ nhỏ lên bánh rồi cắn miếng. Hương vị ngọt ngào từ chiếc bánh mới ra lò tan chảy trong miệng nàng, hơi nóng của nó cũng làm tê tái cả lưỡi nàng. Bánh mì kết hợp với súp thỏ đậm đà ăn ngon hết sẩy, trong khi cốc sữa dê pha chút mật ong lại giúp hạ nhiệt cho vòm họng của nàng.
Max thích thú ngồi trước ngọn lửa bập bùng, cảm nhận những món ăn ngon đang trôi xuống bụng mình, khiến nàng thấy khá mãn nguyện. Ăn xong, chuẩn bị rời nhà bếp thì nàng lại thấy buồn ngủ.
“Sáng nay sao thế nhỉ?” Max tự đấu tranh, xem mình có nên bò lại về giường hay bắt đầu một ngày mới thật sớm khi mà nàng đã thức giấc.
Tuy nhiên, trước khi quyết định được thì nàng đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên nàng từ phía sau. Max thấy Ruth đang đi từ hành lang về phía nhà bếp; khuôn mặt anh tràn ngập vẻ thất vọng.
Anh nhanh chóng tiến đến, chặn đường, than phiền với nàng với chất giọng mỉa mai:
“Phu nhân chắc đang nhâm nhi bữa sáng. Thư thái quà ha. Bất hạnh thay, vì phải thực hiện công việc quan trọng cho lãnh chúa, mà từ hôm kia đến giờ, tôi vẫn chưa được ăn sáng.”
Max cứng họng.
“H-hôm qua, tôi b-bận quá…”
Nàng định giải thích với anh, nhưng chưa kịp nói xong thì Ruth đã cất lời, giọng cay nghiến:
“Thì đúng rồi. Tôi nghe nói Lãnh chúa Calypse đã mua cả núi quà cho người mà. Nên chắc hẳn cả ngày qua người bận rộn mở quà lắm, đúng hông?”
“Không phải! Các công việc trong l-lâu đài khiến tôi b-bận bịu….chúng nh-nhiều hơn tôi tưởng!”
Đúng là hôm qua nàng dành khá nhiều thời gian để mở quà, nhưng Max cố chấp, không nhắc đến điều đó.
Tuy nhiên, Ruth vẫn không thôi nhìn chằm chằm nàng với đôi mắt trũng sâu, đầy vẻ khó chịu. Max không muốn thể hiện ra trước mặt người hầu việc nàng, vì người đàn ông này, mà phải bối rối, thảm thương đến thế nào. Với thái độ trịnh thượng của mình, anh luôn khiến nàng tự thấy bản thân như một đứa trẻ hư, bị giáo viên trách phạt.
Ruth nói khẽ với nàng:
“Tất nhiên, người hẳn nhiều việc để làm lắm. Nhưng, với tư cách là nữ chủ nhân, thì người phải ưu tiên sự an toàn của lãnh địa lên trên hết chứ. Còn điều gì quan trọng hơn việc thiết lập một hệ thống ma thuật phòng thủ xung quanh các bức tường của lâu đài, để ngăn chặn những kẻ xâm nhập? Người duy nhất có thể giúp tôi chỉ có người, Phu nhân Calypse vì người làm toán rất giỏi.”
Max nheo mắt trước những ẩn ý trong lời nói của anh. Nàng đánh cược bằng cả mạng sống, rằng vị pháp sư này vốn không nghĩ nàng giỏi toán, chỉ là đang trêu chọc nàng mà thôi.
“Tất nhiên, an toàn là trên hết. Nhưng, việc dự trữ cho mùa đông cũng quan trọng không kém. Ngay khi làm xong công việc của mình…”
Max định nói lý thì Ruth lại cất lời với chất giọng cáu kỉnh.
“Với lãnh chúa Calypse, việc người dân của ngài ấy được an toàn là điều quan trọng hơn tất thảy. Là vợ ngài ấy, nếu phu nhân giúp tôi hoàn thành công việc nhanh chóng, thì lãnh chúa cũng sẽ thấy an tâm hơn phần nào.”
Lời Ruth nói không chỉ thử thách lòng kiên nhẫn mà còn kích thích cả sự quan tâm của nàng.
“Th-thật ư? Cậu th-thật sự nghĩ thế à?” Max nhìn lên pháp sư với vẻ mặt hiếu kỳ.
Ruth đáp lại, giọng điệu tràn ngập sự tự tin: “Tất nhiên.”
Max mải đắm chìm trong suy nghĩ, rằng Riftan sẽ coi nàng như một người có năng lực nếu nàng có thể bảo vệ được dân chúng, đến nỗi nàng không phát hiện ra cách nói đầy thúc ép của pháp sư.
Nàng lén nhìn người hầu, họ đang giả vờ làm việc, thích thú hóng hớt cuộc nói chuyện của cả hai. Rồi nàng thở dài thườn thượt:
“Thôi đ-được rồi. Tôi sẽ coi việc giúp đỡ cậu là ưu tiên hàng đầu. H-hài lòng chưa?”
“Sẽ còn hài lòng hơn nữa nếu người có thể đến giúp tôi ngay bây giờ.”
Max thấy được sự mệt mỏi vì phải làm việc quá sức, đang hiện hữu khuôn mặt gầy gò của anh.
“Cần phải sắp xếp lại cả một núi công thức. Tôi ban đầu còn định tìm thêm hai ba người làm phụ tá nữa cơ, vì làm một mình thì quá sức lắm.” Ruth nói khi hai người cùng bước vào nhà bếp lần nữa.
“Đ-được, tôi h-hiểu rồi. Thế giờ, cậu đi ăn đi.”
Nói xong, Max dẫn anh đến bàn, và dặn người hầu mang đồ ăn lên.
“Thế này là được rồi.”
Ruth miễn cưỡng nói, vẫy tay với người hầu trong nhà bếp, ngụ ý rằng không cần phải mang thêm. Thay vào đó, anh cầm lấy miếng bánh mì mới ra lò đang đặt ở trên bàn, rồi ngoạm lấy một miếng thật to.
Rồi anh lại bước đến chỗ bao tải trong góc bếp, lấy ra một quả táo, cho vào túi áo mình. Anh, miệng vẫn nhai bánh mì, quay người lại phía Max, ý bảo nàng hãy đi theo mình. Max gật đầu đáp lại.
Thấy Ruth rời đi, Max liền dặn người hầu, nếu có việc gì gấp thì cứ đến thư viện tìm nàng. Sau đó, nàng theo bước chân Ruth rời khu nhà bếp.