Thấy chàng cau mày, Max vội lắc đầu.
Kể cả có được tặng châu báu ngọc ngà thì người em kế của nàng cũng chẳng thể hiện chút hạnh phúc nào trên mặt cả. Sẽ thật lạ lùng nếu Riftan và mọi người nhìn thấy cô con gái cưng của Ngài công tước run rẩy trước những món quà này. Vì vậy, Max kìm chế cảm xúc của mình, nhớ lại phong thái kiêu kỳ của Rosetta.
“Kh-không. Em- em thích lắm.” Max nói. Riftan thấy nhẹ nhõm trước câu trả lời của nàng, chàng ra lệnh cho một người hầu mở các thùng quà gần họ.
Max cố làm ra vẻ dè dặt như những nàng công chúa giàu có trong truyện. Tuy nhiên, cứ mỗi lần mở một hộp quà là miệng nàng lại không khép lại được, như một kẻ ngốc vậy.
Khi một thùng quà khác được mở ra, Riftan liền tiến đến, lấy ra từ trong hộp trang sức một chiếc kẹp tóc đính ngọc lục bảo, rồi cẩn thận kẹp nó lên tóc nàng. Sau đó, chàng lại đeo cho Max một chiếc vòng cổ làm bằng kim cương, sáng lấp lánh, chăm chút cho vẻ ngoài của nàng.
Max không thốt nên lời khi nhìn xuống món trang sức lộng lẫy, đang nằm trên xương quai xanh của mình. Riftan hôn lên má nàng với vẻ mặt hài lòng, dường như chàng khá thích thú trước khung cảnh trước mắt mình.
“Đúng như ta nghĩ, bộ trang sức này cực hợp với nàng.” Chàng tự hào nói với Max.
“C-cảm ơn chàng…” Max đáp lời.
Nàng lẩm bẩm những lời này với khuôn mặt đỏ bừng. Rồi ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt lên tóc, cảm nhận chiếc kẹp đang ẩn hiện giữa những lọn tóc của mình. Nàng khẽ liếc sang chiếc gương treo tường trong góc phòng, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân. Nàng thấy thật bối rối, khi có quá nhiều đồ trang sức đeo trên người.
Riftan đang đối xử với Max như thể nàng là một công chúa hoàng tộc cao quý nhất thế gian. Sao lại thấy vừa sung sướng lẫn khó chịu thế nhỉ? Thành thật mà nói, Max thấy mình như một chú hề đang đeo một chiếc mặt nạ không phù hợp với bản thân.
“Sao thế? Nàng không thích à?” Riftan hỏi lại khi thấy nàng ủ dột.
Max liền ra vẻ bình thản.
“Kh-không phải mà. Bộ trang sức này đẹp thật đấy. Ch-chàng lúc đó hẳn bận rộn lắm…chàng tranh thủ mua h-hết mấy đống quà này khi nào vậy?” nàng hỏi Riftan. Chàng lắc đầu nguầy nguậy trước sự lo lắng của nàng.
“Nàng đã để lại tất cả trang sức, váy áo của mình ở lâu đài Croix để theo ta. Vậy thì, theo lẽ đương nhiên, ta phải dành thì giờ của mình để mua lại đồ cho nàng chứ.” Chàng cười nói, làm Max vội che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Nhưng, tận sâu trong lòng, nàng lại thấy rất đau đớn, như bị gai đâm vào.
“C-cảm ơn chàng đã quan tâm.” Nàng nói lời chân thành với Riftan.
Chàng có vẻ vui vẻ trước phản ứng của nàng, liền bảo người hầu sắp xếp lại các món quà mà nàng đã xem qua.
Trong khi Riftan đang bận rộn phân phó người hầu, Max đứng ở phía sau, cố xua tan đi cảm giác tội lỗi kỳ lạ đang hiện hữu trong tâm trí. Đặc biệt, khi nàng vốn không nói dối chàng, nhưng, kể cả có nghĩ thế thì nàng cũng chẳng tài nào xóa đi được cảm giác bứt rứt ở trong lòng.
Riftan, sau khi giám sát xong công việc sắp xếp các món quà, liền nhanh chóng rời phòng, đi kiểm tra các tù nhân.
Sau khi chàng rời đi, Max bắt đầu điền nốt đơn hàng đặt mua vải mà nàng vẫn chưa thể hoàn thành do sự cố ngày hôm qua. Cẩn thận tham khảo ý kiến từ người hầu, rồi nàng xuống nhà bếp, kiểm tra việc bảo quản thực phẩm cho mùa đông có được diễn ra tốt đẹp hay không.
Từ cuối mùa thu đến đầu mùa đông chắc chắn là khoảng thời gian mà bất cứ lâu đài nào cũng cực kỳ bận rộn. Vì đây là thời điểm nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, khi đó, việc mua bán rau tươi sẽ trở nên khó khăn hơn.
Vào lúc đó, giá thịt chắc chắn cũng sẽ tăng gấp đôi hoặc có khi hơn thế, vậy nên, những người hầu bếp phải làm việc không ngừng nghỉ, để chuẩn bị các loại thịt khô, hoa quả ngâm, xúc xích hun khói, lượng bột mì lớn từ cối xay, cùng nhiều nguồn dự trữ khác để chế biến thức ăn cho đàn gia súc.
Max đi tìm Rudis, xem xét công việc dự trữ. Sau đó, cả hai cùng thảo luận về những gì mọi người đang chuẩn bị.
“Vào mùa đông, tìm cỏ dại khá là khó, nên đàn gia súc gần như được mang đi giết mổ hết, chỉ giữ lại vài con mà mọi người cho là khỏe mạnh. Sau đó, chúng tôi sẽ mang những con bò và lợn đã bị giết đến cửa hàng bán thịt, họ sẽ lọc máu, cắt bỏ ruột rồi gửi lại về lâu đài. Thịt được mang vào bếp để hun khói, bảo quản trong kho, còn ruột gan thì rửa sạch và dùng để làm xúc xích.” Rudis nói với nàng khi hai người đi đến nhà bếp để kiểm tra công việc dự trữ.
Max vừa lắng nghe Rudis vừa ngắm nhìn xung quanh, nàng có thể ngửi thấy mùi dầu ăn nồng nặc bay khắp phòng. Nàng đã quen với khung cảnh nhà bếp nhộn nhịp, người hầu tấp nập chuẩn bị, nhưng trong mấy ngày gần đây, nơi đây lại trông như một bãi chiến trường vậy.
Trên chiếc bàn lớn được kê trong góc tường, ba bốn người hầu đang nhồi xúc xích, xung quanh chất đầy chậu rửa, bát đĩa lớn. Ở phía đối diện, một tảng thịt to đùng máu me be bét, đang được họ cắt thành từng miếng nhỏ.
Mùi lửa cháy khét lẹt, xộc thẳng vào mũi nàng. Max quay người khỏi nơi đang tỏa mùi, bóp bóp sống mũi. Bên ngoài cánh cửa rộng mở, nàng nhìn thấy có bốn chiếc nồi đá đang được đun nóng. Năm sáu người hầu giăng một tấm lưới bằng thép ở phía trên nồi để hun khói một tảng thịt lớn. Nhìn đống thịt khổng lồ ấy mà nàng đã thấy phát ngấy luôn rồi.
“Tôi –tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thịt đến v-vậy.” Nàng nói với Rudis.
“Mọi người đang chuẩn bị thức ăn dự trữ cho mùa tới. Dù vậy, thịt hun khói không giữ được lâu, nên hầu hết đều được chế biến thành thịt khô. Thịt bò khô cũng rất hữu ích cho các hiệp sĩ nếu họ phải đi thám hiểm trong ba bốn ngày.”
“Có phải tất cả thịt đều được làm thành thịt khô?” Max hỏi Rudis khi nhìn vào đống thịt lớn mới được giết mổ.
Max tò mò nhìn lên miếng thịt treo trên tường. Trong bảng ghi chép mà Rudis đưa, thì trọng lượng thực phẩm dự trữ hằng năm cho đến nay đều được ghi chép khá tỉ mỉ.
“Chúng ta cần chuẩn bị gấp đôi thực phẩm so với năm ngoái, khi mà các hiệp sĩ đã trở về từ cuộc viễn chinh. Thật lòng mà nói, tôi nên chuẩn bị việc này từ trước khi trời trở lạnh mới phải…”
“C-còn nhiều thời gian mà?”
“Thịt phải ngâm nước muối rồi để ráo nước trong vài ngày, sau đó thái lát mỏng và phơi trong bóng râm thêm vài ngày nữa. Công việc này khá là kỳ công.” Rudis trả lời. Max bỗng thấy xấu hổ, có vẻ như, việc chuẩn bị cho mùa đông đã bị trì hoãn do công việc trang trí lâu đài mà nàng từng đảm nhận.
Rudis dường như đã cảm nhận được cảm giác tội lỗi trong Max, nên vội vàng nói thêm, “Nhưng, nếu có thêm nhiều người làm, thì chúng tôi có thể sẽ làm xong trước khi mùa đông tới đấy ạ.”
“Th-thế thì tốt quá!” Max liền nhìn những người hầu trong phòng bếp, nhận thấy đúng là cần phải tuyển thêm người.
Cảnh mọi người làm việc đẫm mồ hôi khiến nàng khá lo lắng. Vai trò của phu nhân là giám sát công việc nội trợ, nấu nướng, dọn dẹp trong lâu đài, và theo như những gì nàng thấy, thì nàng hiểu được khối lượng công việc của người hầu đang bị quá tải.
Có lẽ nàng nên đi hỏi Riftan, xem liệu chàng có thể thuê thêm người làm nữa hay không. Ngoài nấu nướng ra, thì những người hầu khác trong lâu đài cũng đang phải tất bật làm việc suốt cả ngày dài, như may quần áo mùa đông cho binh lính, chăm sóc gia súc, quét dọn lâu đài, chỉ sợ họ không thể hoàn thành xong công việc dự trữ trước mùa đông.
“Ngày mai tôi sẽ đi hỏi Aderon xem ông ấy có thể sắp xếp thêm người làm nữa không….” Max nói với Rudis, nhưng, khi nàng còn chưa nói hết câu thì đã có ai đó lên tiếng gọi nàng.
“Phu nhân ơi!”