Nhưng ngay sau đó, Max tự nhận thức được đó chỉ là cái cớ mà thôi. Dù vậy, nàng vẫn không nói một lời nào, mặt dần tái nhợt.
“Tôi- tôi đâu biết, chàng sẽ đưa tôi về lâu đài.” Như đã suy nghĩ thấu đáo, Max thì thầm.
“Các hiệp đến Lâu đài Croix để hộ tống người về đã bị đối xử khá tệ bạc.” giọng nói đều đều của Ruth lại vang lên, khiến nàng lắp bắp nói khẽ.
“Tôi –tôi chưa từng nghe về chuyện đó.”
“Người không nghĩ đến việc để các hiệp sĩ Croix hộ tống đến Anatol à?” Ruth hỏi nàng, giọng điệu hùng hồn làm nàng nao núng.
Max không thể nói rằng mình không có ai để đi cùng trong chuyến đi đó cả, mà phải thừa nhận là cha nàng chắc chắn sẽ không cho phép nàng đi trên một quãng đường dài như thế. Nàng cũng chẳng thể phản bác lại được, bởi việc đi thăm chồng vào lúc đó cũng là điều không thể đối với nàng.
Sau tất cả, nàng chẳng biết phải cãi lý thế nào, nên thay vì nói chuyện, nàng chỉ lắc đầu. Ruth ngồi bên cạnh, nhún vai như không để bụng chuyện này.
Ruth nói. “Thôi, chuyện gì qua thì cứ cho qua đi. Dù các hiệp sĩ có đối xử với người thế nào chăng nữa thì sự thật người vẫn là phu nhân của Lãnh chúa Calypse. Bọn họ có nói hay làm gì thì cũng kệ họ đi, trừ khi họ trở nên thô lỗ quá thôi.” Max ngoan ngoãn gật đầu.
Không quan tâm những gì anh nói có làm Max thấy thoải mái hơn hay chỉ chọc giận nàng thêm nữa, chàng pháp sư đứng dậy, nói tạm biệt.
“Thế, tôi mong người sẽ sớm đến thư viện giúp tôi.” Anh chàng nói.
Max khẽ gật đầu, đáp lại thái hờ hững của anh.
Sau đó, vị pháp sư hành lễ rồi rời khỏi đại sảnh, vừa đi vừa vươn vai mình. Max vẫn ngồi nguyên ở phía sau, những người khác từ từ tản ra, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mình nàng trong phòng.
Bát súp giờ đã nguội lạnh, không còn hấp dẫn nữa, nhưng Max vẫn khuấy trong vô thức, cứ khuấy tròn không ngừng nghỉ. Nàng cảm giác như mình đang ở trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan1, đầy cô độc, không có lối thoát.
Có lẽ những người khác cũng đang có tâm trạng giống như nàng. Có lẽ ai ai cũng biết đến nàng như một mệnh phụ phu nhân, người đã đẩy những hiệp sĩ triển vọng vào chỗ chết và khiến các đồng minh trung thành quay lưng lại với chồng mình. Đó sẽ là danh tiếng đi theo nàng mãi về sau. Còn ở thời điểm hiện tại, Max nghĩ, mọi người sẽ nghĩ đến nàng như một người vợ được nuông chiều, được tắm mát trong sự giàu có của Riftan.
Rồi tâm trí nàng lại quay về thời điểm nàng bị người đàn ông tên là Rob Midahas chế giễu trắng trợn trên cổng thành, trước mặt bàn dân thiên hạ … ký ức ấy đã góp phần đập vỡ những sự tự tin dù là nhỏ nhất mà nàng xây dựng được suốt mấy tuần qua. Chỉ một sự kiện đã đẩy lùi được mọi thứ.
Người dân Anatol liệu còn tự hào về vị phu nhân đã làm bẽ mặt họ như vậy chứ?
Không chịu nổi cảm giác u uất trong lòng mình được nữa, Max cuối cùng cũng dừng ăn. Nàng quay người, im lặng rời khỏi phòng.
“Thưa Phu nhân!” Max quay lại nhìn. Có lẽ nàng thể hiện tâm trạng bấp bênh của mình ra quá rõ, nên Rodrigo mới phát hiện ra được khi nàng đang đi ngang qua đại sảnh. Ông lịch sự chào nàng từ phía sau, làm Max dừng bước, đợi ông lão đến gần.
Rodrigo bước vào cổng với một chiếc hộp lớn trên tay.
“Lãnh chúa bảo tôi gọi phu nhân đến gặp ngài.” ông lão vừa nói, vừa chuyển chiếc hộp từ tay này sang tay kia.
Max kinh ngạc nhìn ông. “T-tôi nghe nói chàng đang ở cổng bắc.”
“Ngài ấy vừa trở về, giờ đang ở vườ-” Rodrigo trả lời.
Ông lão chưa nói hết đã thấy Max chạy ra khỏi cửa. Nàng băng qua vọng lâu rồi đứng lại trước những bậc thang, thấy người hầu đang bận rộn vận chuyển hành lý trong khu vườn rộng rãi. Hai mắt nàng bỗng mở to trước cảnh tượng: một cỗ xe lớn được năm con ngựa kéo, còn người hầu thì đang không ngừng dỡ các thùng nhỏ trong xe ra rồi nhanh nhẹn mang chúng vào lâu đài.
Max lướt qua bọn họ, rón rén đi xuống cầu thang. Trước toa xe là Riftan, đang đứng nói chuyện với hai người đàn ông có vẻ là thương gia đến từ Lục địa phía Nam. Thấy nàng đến, chàng liền quay đầu lại.
“Maxi.” Chàng chào hỏi nàng, còn Max thì cố nặn ra một nụ cười tươi tắn nhất đáp lại chàng. Truyện Võng Du
Rồi nàng nhanh chóng chạy đến chỗ chàng, như chú cún cưng được chủ nhân gọi lại. Riftan cười nhạt, cầm lấy dây cương từ tay thương nhân rồi kéo nhẹ nó về phía trước. Một con ngựa cái, đẹp đến mức làm những người xung quanh phải thán phục, chầm chậm đi theo, nhẹ nhàng mà duyên dáng. Đi được nửa vòng, Riftan quay về chỗ Max.
“Này.” Riftan vừa nói, vừa vỗ nhẹ lên chiếc cổ duyên dáng của con ngựa rồi nắm lấy dây cương. Max vô thức nhìn về phía sinh vật ấy, không hiểu ý của chàng.
“Nàng không thích nó à?” chàng hỏi lại nàng lần nữa với giọng điệu hơi trêu chọc.
“Gì cơ ạ?” Max hỏi lại vì không hiểu ý của chàng. Thay vào đó, chàng lại cầm lấy tay nàng, bắt nàng nắm dây cương.
“Ta đã nói khi nào về sẽ mua quà cho nàng mà?” Riftan nhắc nhở nàng.
Max liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của chàng rồi lại nhìn vào con ngựa hiền lành kia. Chàng kéo nàng khỏi cái nhìn sững sờ ấy, đưa tay nàng chạm lên mặt ngựa. Tay Max run rẩy, rụt rè vuốt ve chiếc bờm vàng. Đáp lại sự đụng chạm của nàng, cô ngựa cái khẽ dụi dụi mũi mình vào lòng bàn tay Max.
“Mấy con ngựa của ta toàn loại to cao hung dữ, nên ta không nghĩ có con nào phù hợp với nàng hết. Con ngựa cái này tuy còn non nhưng đã được huấn luyện bài bản, nên nuôi nó khá là dễ dàng.” Riftan vừa nói vừa nhìn nàng đang xoa xoa tay lên con ngựa.
Max khẽ nói. “Nó đẹp quá….” Riftan mỉm cười, hài lòng trước phản ứng của nàng.
“Giờ nó là của nàng.” Chàng khẳng định.
“Em –em chưa bao giờ nhìn thấy…m-món quà nào đ-đẹp như thế-thế này.” Max nói.
Con ngựa cái dụi mặt vào lòng bàn tay nàng, môi chu lên quyến rũ. Max nhẹ nhàng vuốt ve miệng và mũi nó, nàng ngắm nhìn thật kỹ lần nữa món quà tuyệt vời mà chàng ban tặng. Một con ngựa đẹp như tranh vẽ với phần lưng thẳng, hai chân thon dài, chiếc bờm vàng rực, cùngơ đôi mắt đen láy, lộ vẻ thông minh. Hình dáng cơ thể cân đối, bộ lông bóng mượt cho thấy nó là một giống ngựa xuất sắc.
“Em có-có thể cưỡi nói ư….? Thật chứ ạ?” Nàng hào hứng hỏi lại.
“Ta đã nói nó thuộc về nàng mà.” Riftan nói với giọng điệu chắc nịch, lông mày hơi nhíu lại. “Chỉ có nàng mới có thể cưỡi được con ngựa tốt như thế này thôi.” Chàng nói thêm.
Con ngựa thở mạnh ra, như hiểu được lời nói của hai người. Max cười, vuốt hai tai ngựa.
Riftan nghiêng đầu, nhìn xuống nàng, hỏi. “Nàng thích không?”
“Em – em yêu nó lắm.” Max trả lời. Nhưng, thành thực mà nói, nàng còn thích con ngựa này trên cả bình thường, vì vậy nàng nghĩ mình nên cẩn thận đáp lời chàng.
“Em s-sẽ chăm sóc tốt cho nó…. Thật đấy ạ.” Max thốt lên, dồn hết cảm xúc để xóa đi giọng điệu nhút nhát trước đó, nàng muốn nói ra một cách tự tin hơn nữa về việc mình chân trọng món quà này nhiều cỡ nào.