“Không, em….” Max bắt đầu kháng nghị, chàng vừa đi khỏi là nàng đã vội khép chân mình vì xấu hổ. Ánh nhìn sâu thẳm của Riftan vẫn hướng về phía nàng trong khi đang cởi áo giáp của mình nhanh thoăn thoắt, chàng ném khiên chắn ngực, đệm vai, áo khoác, ủng và áo dài của mình bừa bãi xuống sàn.
Lưng chàng lấp lánh những giọt sương mờ, khi ánh nắng tràn vào từ cửa sổ. Phần cơ bắp đung đưa theo bước chàng di chuyển, giống như một bộ áo giáp vàng ánh kim. Max say mê nhìn ngắm cơ thể trần trụi của chàng.
Nàng từng cứ thấy đàn ông là sợ sệt. Nhưng, với Riftan, nàng lại cảm thấy thật ấm áp và ngứa ngày ở trong lòng, không giống như kẻ địch, thấy chàng là run sợ. Nàng có thể thấy tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực…
Max muốn chạm vào chàng.
“Lại đây.” Chàng vừa thì thầm vừa tụt quần mình xuống, rồi ngồi lên mép giường, ngoắc ngoắc ngón tay. “Ngồi lên người ta.”
“Ri-Riftan, em-”
“Nàng vẫn chưa thỏa mãn mà, không phải sao?” chàng hỏi nàng. nhướng mày về phía nàng, “Ta sẽ lấp đầy nàng lần nữa.”
Chàng nói, ngón tay di chuyển lên, nắm lấy bộ phận ấy của mình. Nàng do dự một hồi, rồi làm theo lời chàng, trong sự hồi hộp đầy nhục dục, nhìn chàng dựng chiều dài của mình lên, làm nó đứng thẳng để nàng ngồi dạng chân trên hông mình.
Bàn tay còn lại của chàng nắm chặt phần đùi mềm mại của nàng, hướng dẫn, giúp nàng ngồi vững trong lòng mình. Max cố gắng đứng dậy lần nữa, nàng xấu hổ lắm rồi, nhưng chàng đã vòng tay quanh eo khiến nàng không thoát ra nổi.
Chàng vào trong nàng chầm chậm, miệng nhanh chóng ngoạm lấy ngực nàng rồi răng chàng gặm cắn phần núm vú đang vểnh cao của nàng. Nàng rên rỉ, cảm nhận chàng đang cọ cọ bộ phận cương cứng nãy giờ của mình lên những cánh hoa của nàng, cú chạm nhẹ nhàng, như trêu chọc.
Hai tay nàng vòng ra sau đầu, kéo chàng lại gần hơn.
Nàng như bị ma nhập – ngón tay nàng luồn vào tóc chàng, kéo chàng, ôm lại gần hai đỉnh đồi trên người mình. Dường như nàng đang đòi hỏi chàng hãy lại gần thêm nữa. Nàng vùi mặt, hít hà hương thơm từ tóc chàng rồi dụi phần má mịn màng của mình lên đó.
Chàng thúc mạnh một cái, đi vào trong cho đến khi được nàng bao bọc toàn bộ. Max rùng mình, vừa đau đớn, vừa thỏa mãn. Chân tay hai người quấn lấy nhau, như hai con rắn đang cuộn vào nhau khi đến mùa giao phối.
“Nàng, nàng cũng phát điên nếu không có ta ở bên, đúng chứ?” Riftan thở hắt ra, sự tuyệt vọng bộc phát trong giọng nói khi chàng nhìn chằm chằm lên nàng. Max cũng rũ mắt nhìn chàng, cơ thể nàng ấm áp khi được bao bọc trong vòng tay của chàng, trái tim nàng đang đập mạnh trong lồng ngực.
Cảm giác như muốn bùng cháy đến nơi rồi.
“Nào, hãy nói với ta,” Chàng thúc vào lần nữa, “Hãy nói ta không phải người duy nhất muốn phát điên?” chàng lặp lại trong tiếng gầm trầm thấp, còn Max thì rên rỉ.
“Vâng, em cũng s-sắp phát đ-điên.” Nàng thừa nhận, lẩm bẩm từng câu từng chữ, tâm trí nàng đang rối bời trong sung sướng.
Chàng nghiến răng, đập liên hồi lên người nàng, hông chàng thúc vào những cú sâu hơn, khiến cơ thể nàng rùng mình trong khoái cảm mãnh liệt và mạnh mẽ. Móng tay cào lên da chàng khi nàng ôm lấy cổ chàng. Với mỗi cú thúc sâu, sự ẩm ướt của nàng lại dính chặt vào da chàng, làm chàng cảm thấy sướng.
Các bức tường ở bên trong cọ xát lên chiều dài đau nhói của chàng, làm các dây thần kinh của nàng căng ra trước những ham muốn vô tận, nàng cuộn hông của mình song song với hông chàng. Dù da thịt hai người đã sít sát nhau lắm rồi, nhưng nàng vẫn muốn kéo chàng lại gần hơn, vùi chàng sâu hơn vào trong nàng.
Max kêu lên, mồ hôi nhễ nhại của cả hai khiến nàng khó mà cầm cự nổi.
Thêm nữa, chỉ một chút nữa thôi, nàng tự nói ở trong lòng. Hơi nóng cuốn lấy ruột gan nàng…
Nàng muốn nuốt trọn chàng, ngấu nghiến từng li từng tí cuối cùng của chàng.
Của em, cho em….giọng nàng vang lên trong tâm trí khi nàng ôm chặt chàng hơn, bám lấy chàng như sắp chết….
“Max …. Max…” chàng rên rỉ bên tai nàng, hơi ấm của chàng phả lên vành tai nàng.
Max lùi ra, mở to mắt nhìn chàng.
Thật đẹp làm sao, nàng nghĩ.
Không tin được một sinh vật tuyệt trần như vậy lại nhìn nàng đầy khao khát, lấp đầy mọi kẽ hở trên cơ thể nàng bằng sự thèm muốn và thỏa mãn…
Nhìn chằm chằm như thể nàng là người duy nhất dành cho chàng.
Cửa tháo nước mở ra khi chàng lấp đầy nàng như đã hứa, khiến Max muốn vỡ òa.
***
Ngọn lửa kêu tí tách, nhảy múa trên những thanh gỗ, âm thanh ấy đánh thức Max khỏi giấc ngủ say. Trước khi nàng lấy lại được ý thức, một ngày đã kết thúc, trời bên ngoài giờ đã nhá nhem.
Nàng chớp mắt vài lần, điều chỉnh mắt, rồi vội ngồi thẳng dậy khi nàng phát hiện ra chàng. Riftan đang đứng bên lò sưởi, ánh mắt nhìn chăm chú vào những khúc gỗ đang cháy rực.
Dù rất cố gắng nhưng đôi chân nàng vẫn bướng bỉnh, không thể cử động được khi sức cùng lực kiệt. Nàng khẽ rên lên phản đối, thì Riftan đã nhanh chóng quay lại, thấy nàng đang cố gắng đứng dậy.
Chàng hẳn đã nghe thấy tiếng nàng.
Chàng ăn mặc thoải mái, trong một chiếc áo dài màu đen với vài giọt nước còn đọng ở trên người, cho thấy chàng vừa tắm trước đó không lâu.
Chàng nói với nàng. “Nàng dễ tỉnh thật đấy?” Chàng bật cười khúc khích, mắt ánh lên vẻ thích thú. Max liền tỉnh táo hẳn.
“Em c-còn kh-không biết là chàng đã tắm rồi.” Nàng nói, còn chàng chỉ ầm ừ, rồi đột nhiên tiến về phía nàng.
“Ta muốn chờ đến khi nàng tỉnh lại rồi mình cùng tắm chung, nhưng ta cần phải đi hỏi chút chuyện.” chàng nói, rồi hôn nhẹ lên bả vai trần của nàng. Nàng thấy hai má mình đang ửng hồng, nàng ngước nhìn lên với vẻ mặt lo lắng.
“Vậy, chàng đã đi tr-tra hỏi họ?”
“Ừ.” Chàng thở dài, nhìn vào đống lửa, “Ta thậm chí còn triệu tập cả các giáo sĩ để xác minh xuất thân của bọn chúng.”
“Vậy, ổng thực sự là một quý tộc..?” nàng hỏi khi thấy Riftan trở nên im lặng.
Cái cau mày của chàng trước câu hỏi của nàng làm Max thấy căng thẳng.
Sao nàng lại hỏi cẩn thận vậy chứ?