Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 442: Chương 442




Ngay khi nàng đồng ý, Sidina đã nắm lấy cánh tay và kéo nàng.

“Được rồi, đi thôi.”

Max giả vờ thua cuộc và theo cậu ấy ra khỏi phòng. Khi nàng ra khỏi tòa nhà, nàng thấy các quý tộc đang ngồi trong gian hàng thưởng thức ván bài.

Ở một góc của khu vườn, các nam thanh nữ tú đang chơi trò bịt mắt trốn tìm, và trong sảnh, những người hát rong đang kể lại những bản anh hùng ca theo tiếng đàn êm dịu. Đó là một cảnh tượng nàng thấy trong vài ngày qua. Nàng vội quay đi, sợ bị các quý tộc bắt gặp.

“Đi cửa sau đi. Sẽ rất khó chịu nếu bị bắt gặp.

“Có ổn không nếu không dùng xe ngựa?”

Sidina tặc lưỡi trước câu hỏi của Yulysion.

“Chúng ta hầu như không đi đến thị trấn, xe ngựa để làm gì chứ? Chúng ta chỉ cách quảng trường 20 phút đi bộ. Đúng không Max?”

Max, người đang nghĩ đến việc ghé qua chuồng ngựa để lôi Rem ra ngoài, bật ra một tràng cười ngượng nghịu. Sidina lườm Max với đôi mắt nheo lại, rồi lắc đầu như thể điều đó thật phi lý.

“Đây là lý do tại sao các quý tộc…”

Yulysion cau mày như muốn nói điều gì đó, nhưng cậu ta đã im lặng khi nhìn nàng. Cậu ta có vẻ không thể cư xử thô lỗ với bạn của nàng.

Max thở dài và đi về phía sau lâu đài. Có một con đường rộng dẫn đến thành phố từ khu vườn phía sau. Đó là con đường chủ yếu được sử dụng bởi các thương nhân và công nhân vận chuyển hàng hóa đến lâu đài.

Sau khi đi dọc theo con đường trải nhựa một lúc, họ đến một cây cầu đá rộng nối với thành phố. Nàng bước về phía quảng trường, nhìn xuống con kênh Gillian, nơi có những con thuyền nhỏ qua lại.

Thành phố đầy những cửa hàng lớn nhỏ. Những công dân giàu có trong những bộ quần áo sang trọng nhuộm màu đỏ, vàng và xanh đang tận hưởng sắm sửa trên đường phố, và những nghệ sĩ xiếc đang biểu diễn gần một đài phun nước khổng lồ. Sidina kéo tay nàng một cách hào hứng.

“Có vẻ như một đoàn lữ hành đã đến! Đi nào."

Max được cậu ấy kéo qua quảng trường. Những thứ nàng nhìn thấy lần đầu tiên trong đời nằm rải rác khắp nơi. Những người bán hàng trong trang phục kỳ lạ chất những bao tải đủ loại gia vị và chào hàng ầm ĩ, và nàng thấy những người phụ nữ mang theo giỏ bánh mì, trứng và hoa và rao bán.

Trước một tòa nhà lớn trông như một tửu quán, một nghệ sĩ tung hứng đang thể hiện màn biểu diễn chóng mặt với một con dao, và hàng chục người xem vây quanh anh ta. Max lẻn vào giữa họ. Cậu trai mặt trắng tươi lần lượt ném năm con dao găm lên không trung, sau đó nuốt chửng từng con một.

Nàng hét lên trước cảnh tượng khủng khiếp, và cậu bé loạng choạng, vươn hai tay lên trời trong đau đớn, sau đó ợ hơi ầm ĩ và tinh nghịch cúi chào đám đông. Khán giả ồ lên và tung đồng xu vào chiếc giỏ nhỏ đã chuẩn bị sẵn trước sân khấu. Max lẩm bẩm trong sự hoài nghi.

“Cậu, cậu ta đã làm điều đó như thế nào? Tớ không cảm nhận được dòng chảy của phép thuật...”


“Đó là một mánh khóe. Nhìn thì có vẻ như nó đã bị nuốt từ một góc độ nào đó, nhưng thực tế, nó nằm trong chiếc túi được chuẩn bị sẵn bên trong bộ quần áo…”

“Aaaaa!”

Trước lời giải thích của Garrow, Sidina đột nhiên bịt tai và hét lên.

“Tôi không muốn biết! Cứ để nó như là một phép thuật chưa được biết đến đi!

Sau đó, cậu ấy bắt đầu len lỏi qua đám đông để tìm kiếm một cảnh tượng mới. Max được cậu ấy dắt tay và điên cuồng lang thang trên phố trước khi bước vào một rạp hát ngoài trời khá rộng.

Sidina lách qua đám đông bằng kỹ năng quen thuộc của mình và đặt mông xuống chỗ ngồi ở hàng ghế đầu. Những lời phàn nàn nổ ra từ khắp nơi, nhưng cậu ấy dường như không bận tâm chút nào. Sidina nhìn lên sân khấu với ánh mắt đầy mong chờ và nói.

“Hãy nhìn diễn viên đó. Anh ta rất đẹp trai phải không?”

Max tò mò nhìn lên sân khấu. Như thể một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua kể từ khi buổi diễn bắt đầu, một cảnh kịch tính đang diễn ra trên sân khấu. Khi diễn viên trẻ hóa trang thành Uigru, thổ lộ tình yêu của mình bằng một giọng thê lương, một cô gái với mái tóc vàng rực rỡ bắt đầu hát với khuôn mặt buồn bã.

“Chàng trai vĩnh hằng của em,

Em thậm chí không có hai chân để đi cùng chàng

Em thậm chí không có hai cánh tay để giữ lấy chàng

làm ơn, hãy rời xa em

Đến nơi định mệnh vẫy gọi chàng

Dù em không thể vươn cành,

em có thể sinh hoa trái vĩnh cửu,

Người yêu ơi, làm ơn, mỗi năm chỉ một lần

Gửi hương thơm của chàng vào gió.

Thế đã đủ cho em rồi, người em yêu.”

Khi cô gái tung tà váy dài và biến mất khỏi sân khấu, chàng trai trẻ bị bỏ lại một mình và ôm lấy mặt anh ta với vẻ mặt đau khổ.


Ngay sau đó, sân khấu biến thành một chiến trường. Trong khi các diễn viên hóa trang thành hiệp sĩ biểu diễn màn trình diễn chói lóa của họ, hàng trăm khán giả hô vang tên của các hiệp sĩ yêu thích của họ với mồ hôi trên tay. Max lập tức bị mê hoặc bởi tất cả. Ngay cả cảnh Uigru bị thương trong trận chiến cuối cùng ở phía Bắc cũng khiến nàng rơm rớm nước mắt.

Sau khi chiến tranh kết thúc, Uigru trở về nhà và ngồi xuống dưới gốc cây nơi các linh hồn đang ngủ và nhắm mắt lại. Một lúc sau, cô gái lại xuất hiện và hôn lên trán chàng hiệp sĩ đang say ngủ. Sau đó, khói trắng bốc lên từ phía dưới sân khấu và che khuất hai diễn viên.

Bây giờ khán giả chỉ có thể nhìn thấy bóng của các diễn viên. Giữa cảm giác hoang vắng kỳ lạ, bóng một con rồng to lớn chậm rãi đáp xuống sân khấu, ngay sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên.

“Rồng ơi xin ngài,

hãy ôm lấy tấm thân vỡ tan của chàng

đến một thế giới yên nghỉ

ra khỏi vùng đất hoang tàn này

Ở nơi xa đó, người em yêu,

ahhhh,

em sẽ yêu chàng

cho đến ngày em chết đi.”

Khi giọng hát của cô gái kết thúc, đôi cánh khổng lồ của con rồng biến mất khỏi sân khấu, và làn khói đang lơ lửng trên sân khấu cũng mờ dần như một ảo ảnh. Khán giả vỗ tay nhiệt liệt khi nhìn sân khấu chỉ còn lại một cái cây. Max cũng cuồng nhiệt vỗ tay.

Khi còn ở Lâu đài Croix, nàng đã từng xem các nghệ sĩ biểu diễn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng được xem một vở kịch toàn diện như vậy. Nàng thốt lên với sự phấn khích khi rời khỏi đấu trường.

“Tuyệt thật đấy!”

"Phải không? Tất cả đều tuyệt vời, nhưng không phải diễn viên đóng vai Uigru thực sự rất ngầu sao? Anh ta được cho là diễn viên nổi tiếng nhất ở Balbon!”

Sidina nói với vẻ mặt ngây ngất. Max nhiệt tình gật đầu. Vị trai trẻ biểu diễn trên sân khấu một cách đam mê dường như tỏa sáng theo đúng nghĩa đen.

“Anh ta là một người rất tài năng. Giống như nhìn thấy một Uigru thực sự vậy!

"Cô nghiêm túc đấy ư?"


Yulysion cao giọng hoài nghi.

“Không nói đến Lãnh chúa Calypse, làm sao cô có thể so sánh một người với kỹ năng kiếm thuật thô thiển và khuôn mặt nhợt nhạt như vậy với Uigru được…!”

“Cậu thực sự không nân mang theo hai người họ…”

Sidina lẩm bẩm trong chán nản. Mac cũng ném một cái nhìn khó chịu về phía Yulysion, người đã phá vỡ dư âm của màn trình diễn đầu tiên mà nàng từng trải nghiệm.

Đúng lúc đó, Yulysion đặt tay lên chuôi kiếm và nhìn mọi nơi với đôi mắt sắc bén. Max đông cứng trước sự thay đổi đột ngột của bầu không khí. Hiệp sĩ, người đã đứng gần nàng và cảnh giác xung quanh, nhanh chóng quay lại.

"Chúng ta nên quay về."

“Có, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên…”

"Tôi có linh cảm không may."

Max nhìn quanh với vẻ mặt bối rối. Những người rời phòng hòa nhạc đang rải rác trên đường phố. Nàng không chắc vì có rất nhiều người ở đó, nhưng nàng không thể tìm thấy bất cứ ai trông đặc biệt khả nghi. Tuy nhiên, không thể bỏ qua giác quan của một hiệp sĩ được đào tạo.

Nàng nhanh chóng chạy qua con đường, nắm chặt tay Sidina. Phải mất bao lâu để họ vượt qua đám đông, bóng dáng của những người có vũ trang bắt đầu hiện ra. Hầu hết họ dường như là lính đánh thuê lang thang, nhưng trong đó cũng có những hiệp sĩ được trang bị áo giáp.

Với khuôn mặt sợ hãi, nàng đứng gần Yulysion và Garrow. Sidina nói như để trấn an nàng.

"Đừng lo. Tất cả họ được tập hợp lại để tham gia cuộc tranh tài.

"Một cuộc thi?"

“Có một cuộc thi đấu kiếm ở sân vận động. Đó là một trong những sự kiện để tưởng nhớ người Uigru và 12 hiệp sĩ.”

Max quay đầu về hướng cậu ấy chỉ. Ở cuối đại lộ rộng lớn, nàng nhìn thấy một tòa nhà uy nghiêm sừng sững.

“Ban đầu, giải đấu được tổ chức vào mùa xuân, nhưng nó dường như bị hoãn lại vì động lực ngày càng kéo dài.”

Sidina liếc nhìn Yulysion và Garrow và hỏi.

“Tôi muốn xem một chút… có thể không?

"Tốt hơn là cô nên đến sau."

Garrow trả lời chắc nịch. Sidina thở dài bất lực và lê bước đi. Họ đi đến văn phòng cho thuê xe ngực nằm ở quảng trường. Họ quyết định là hãy nhanh chóng quay trở lại Đại Thánh điện bằng ngựa và xe ngựa để đảm bảo an toàn. Nàng tự hỏi liệu họ có hơi quá nhạy cảm không, nhưng Max đã làm theo chỉ dẫn của các hiệp sĩ mà không nói gì.

“Xin hãy đợi ở đây một lát. Tôi sẽ trả tiền và quay lại.”


Garrow bước vào văn phòng cho thuê, chỉ còn lại Yulysion. Max dựa vào bức tường của tòa nhà và nhìn quanh đường phố đang bắt đầu nhuốm màu hoàng hôn.

Ngay lúc đó, cơ thể nàng đột nhiên ngã về phía sau. Nó xảy ra quá đột ngột đến nỗi nàng thậm chí không thể phát ra tiếng hét nào. Max, bị kéo vào một con hẻm hẹp, kinh hoàng nhìn lại. Có một người đàn ông mảnh khảnh mặc áo choàng xám đang đứng ở nơi rõ ràng là bị bức tường chắn lại. Người đàn ông có khuôn mặt nhợt nhạt thì thầm đe dọa, đâm một con dao găm vào cổ nàng.

“Hãy im lặng đi theo ta. Nếu ngươi phát ra bất kì âm thanh nào, ta sẽ cắt cổ ngươi…”

Giọng nói the thé không kéo dài được bao lâu. Cánh tay đang trói nàng lại đã bị cắt cụt ngay trước mắt nàng. Max lùi lại, giật mình vì cảm giác dòng máu nóng hổi bắn vào mặt.

Trong đôi mắt mở to kinh hoàng của nàng, nàng có thể nhìn thấy bóng dáng của kẻ tấn công đang loạng choạng lùi lại, ôm lấy cánh tay bị đứt lìa và khuôn mặt cứng rắn của Yulysion. Vị hiệp sĩ duỗi thẳng thanh kiếm của mình và gầm gừ dữ dội.

“Ngươi bắt cóc phu nhân với mục đích gì?”

Kẻ tấn công ngậm chặt miệng và lặng lẽ lùi vào con ngõ hẹp. Yulysion, người đang lườm hắn ta, mỉm cười với nụ cười đáng sợ.

"Có vẻ như ngươi không có ý định trả lời đàng hoàng."

Sau đó, cậu ta vung mình vào con quái vật. Đúng lúc đó, một cánh tay đen bất ngờ vươn ra từ phía sau con hẻm và cắm dao găm vào cổ người đàn ông. Max bất giác hét lên. Khi người đàn ông bị đâm xuyên qua cổ rên rỉ và gục xuống đất, bóng dáng của người đàn ông đứng như một cái bóng hiện ra trong tầm mắt nàng.

“Ngài, Ngài Leon…”

Vị linh mục lau vết máu trên con dao găm và gật đầu với thuộc hạ đang đứng phía sau. Sau đó, không có bất kỳ lời giải thích nào, anh ta quay lại và cố gắng rời đi. Yulysion khẩn trương nắm lấy anh ta.

"Anh đang làm gì đấy! Chúng ta cần bắt hắn và thẩm vấn kẻ đứng đằng sau vụ này...!”

“Tôi biết thế lực đằng sau hắn là ai.”

Vị linh mục gạt tay hiệp sĩ ra và trả lời bằng một giọng vô hại.

“Nếu cậu nhìn kỹ, cậu sẽ có thể nhận ra.”

“Chuyện vớ vẩn gì vậy…”

Sau cái gật đầu của anh ta, Yulysion cụp mắt xuống và đột nhiên ngậm miệng lại. Những vảy đen mọc ra từ khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên mặt đất. Nàng giật mình và cứng người lại.

“Tai, tại sao dragonian lại ở một nơi như thế này…”

Max, loạng choạng, nhận ra con quái vật đang mặc áo của thầy tu và hoảng hốt. Nàng nhìn lại Kuahel với khuôn mặt sửng sốt.

“Có phải lũ dragonia đang trốn… trong Thánh điện không?”

“Con này là con cuối cùng.”

Vị linh mục bình tĩnh trả lời.