Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đôi mắt của Riftan sáng hơn và sâu hơn. Max thích khi chàng nhìn nàng theo cách đó. Đôi mắt dịu dàng đầy tình cảm mang đến một sự hài lòng khác biệt so với ánh nhìn nóng bỏng vì đam mê. Chàng vừa nói vừa đặt tay mình lên má nàng.
“Nàng có muốn nhảy thêm một bài nữa không?”
Max nhìn sảnh tiệc với vẻ mặt lo lắng. Giai điệu lại được chuyển sang bản ballad nhẹ nhàng. Nàng vẫn chưa đủ tự tin để nhảy, nhưng nàng vẫn muốn dành khoảng thời gian đáng nhớ với chồng mình. Max đứng thẳng người, dựa vào lan can ban công.
"Lần này… chàng hãy hứa sẽ dẫn dắt nhẹ nhàng hơn.”
"Nhưng nàng thích thô bạo."
Riftan cười và nói đầy ẩn ý. Max nhìn chàng với khuôn mặt đỏ bừng.
"Nếu chàng không cư xử như một quý ông, thì không đời nào."
Chàng khúc khích cười. Có vẻ như chàng rất thích thú với sự hống hách của nàng. Max, người cũng thầm vui vẻ khi tranh luận với chàng, bước về phía sảnh tiệc. Sau đó Riftan nhanh chóng vòng tay qua vai nàng và hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng của nàng.
"Ta sẽ làm theo những gì nàng bảo, thưa phu nhân." Ỏoooooo
Sau đó, nàng bước ra khỏi ban công với dáng đi uyển chuyển, đặt tay mình lên tay chàng. Max giả vờ không đắc thắng và bước theo chuyển động của chàng. Tuy nhiên, thời gian khiêu vũ mà nàng mong đợi đã không còn. Ngay khi họ chuẩn bị chen vào đám đông, Elliot tiến đến Riftan.
"Chỉ huy, Bệ hạ đang tìm ngài."
Vẻ khó chịu hiện trên mặt Riftan trong giây lát. Riftan, người đang nheo mắt khi nhìn lên dãy ghế VIP trong phòng trưng bày trên tầng hai, thở dài và thả tay nàng ra.
"Xin lỗi, ta nghĩ ta phải đi rồi."
“…Không sao cả."
Nàng cố che giấu sự thất vọng của mình. Chàng vừa nói vừa hôn nhẹ lên má nàng.
"Ta sẽ bù đắp cho nàng sau."
Sau đó, chàng để lại Elliot để hộ tống nàng và sải bước qua hành lang để lên cầu thang dẫn đến tầng hai. Max, người nhìn cảnh đó, rời khỏi phòng khiêu vũ cùng Elliot.
Trong khi đó, một số người đã cố gắng tiếp cận và nói chuyện với nàng, nhưng Elliot đã khéo léo cắt đứt sự chú ý của mọi người và dẫn nàng đến nơi tập trung các Hiệp sĩ Remdragon.
Nàng ngồi vào ghế trống và nhìn quanh sảnh tiệc. Ở phía xa, có thể thấy Sejour Aren đang nói chuyện với Lãnh chúa của Libadon. Anh ta dường như đang thưởng thức bữa tiệc với tư cách là một trong những nhân vật chính của cuộc chiến.
Mặt khác, Kuahel Leon đang ngồi trước bàn ở một bên hành lang với vẻ mặt buồn chán, nghe một quý tộc nói chuyện. Một lúc sau, khi có người đến gần nói nhỏ vào tai, vị linh mục liền lặng lẽ rời khỏi sảnh. Theo Riftan, anh ta cũng sẽ làm việc sau lưng để củng cố vị trí của Giáo hoàng.
Đột nhiên, nàng cảm thấy thương cảm cho hoàn cảnh của anh ta. Ngay khi trở về sau cuộc chiến, anh ta phải chạy khắp nơi để giải quyết vấn đề chính trị hóc búa…
‘Đây là lúc để lo lắng cho người khác sao?’
Nàng cố phớt lờ ánh nhìn của mọi người đang bay về phía mình, và đưa ly rượu lên môi. May mắn thay, nàng không bị quấy rối nhờ sự phòng thủ chặt chẽ của các hiệp sĩ, nhưng nàng kiệt sức chỉ với việc chịu đựng ánh mắt tò mò của người khác.
"Phu nhân trông có vẻ mệt mỏi. Tốt hơn hết người nên về phòng.”
Elliot, người luôn chú ý đến vẻ ngoài của nàng, cẩn thận khuyên nàng. Max miễn cưỡng đứng dậy. Nàng sẽ chúi mũi vào đĩa thức ăn nếu cứ ngồi đợi Riftan quay về.
Sau khi nhắn nhủ các hiệp sĩ đang thưởng thức bữa tối rằng nàng sẽ đi trước, nàng nắm lấy áo choàng của mình. Yulysion và Garrow muốn hộ tống nàng, nhưng dường như họ không thể thoát ra khỏi vòng vây của những cô gái xung quanh.
Max nở một nụ cười tinh nghịch với hai chàng trai đang ngơ ngác khi nàng cùng Elliot bước ra khỏi phòng khiêu vũ.
Thật không may, buổi tối hôm đó là lần lãng mạn cuối cùng mà nàng có với chồng mình. Riftan được mời tham dự nhiều buổi tụ họp xã hội khác nhau, và vào ban đêm, chàng phải tham gia nhiều sự kiện do Giáo hoàng tổ chức. (P/s: Giáo hoàng với Ruben thương thầm Rif hay sao á mới về là éo buông tha, cứ lôi ổng đi hoài)
Nàng cũng đã được mời, nhưng đã thận trọng từ chối. Nhiều người đã điên cuồng tìm hiểu chi tiết về phép thuật golem, và nàng lo lắng rằng phản ứng vụng về của nàng sẽ kích động sự thù địch hoặc khơi dậy sự phẫn nộ của họ. Ruth cũng đã khuyên rằng tốt nhất là nàng không nên xuất hiện trước mọi người càng nhiều càng tốt.
“Nhiều người đã có những ảo tưởng viễn vông về phu nhân Calypse. Đó là lý do tại sao golem không được coi là quá nguy hiểm. Để duy trì hình ảnh một quý cô bí ẩn, quý phái, người sẽ muốn tránh giao tiếp với người khác hết mức có thể.”
Max nhìn vị pháp sư đang bận rộn viết gì đó ra giấy với vẻ không hài lòng. Mặc dù nàng cho rằng tất cả những tin đồn xung quanh mình đều là phóng đại, nhưng nàng cảm thấy bị xúc phạm khi anh ta nói trước mặt nàng rằng đó là ‘ảo tưởng viễn vông’. Nàng nói nhẹ nhàng.
“Điều đó có nghĩa là ta phải ẩn đi để mọi người không biết ta là ai.”
"Phu nhân sao vậy?"
Ruth cay đắng nói.
“Mọi người có xu hướng lý tưởng hóa các nhân vật trong truyện. Và con người trong thế giới thực không bao giờ có thể đạt đến hình ảnh hoàn hảo do công chúng tạo ra. Nếu phu nhân làm bất cứ điều gì trái với mong đợi của họ, mọi người sẽ quay lưng lại với phu nhân trong sự thất vọng. Nhưng nếu người không bộc lộ bản thân, hầu hết mọi người sẽ nghĩ phu nhân là một người khiêm tốn và có những tưởng tượng lớn lao hơn bây giờ."
Anh ta đặt bút lông xuống và nhìn nàng với ánh mắt tinh quái.
“Không phải hiệp ước giữa Tháp Thế giới và Giáo hoàng là thứ bảo vệ phu nhân. Sự nổi tiếng trong công chúng mới chính là người bảo vệ phu nhân. Càng giữ vững ngôi vị thần thánh trong tâm trí mọi người, thì phu nhân sẽ càng được đảm bảo an toàn.”
Max nuốt nước bọt. Một lần nữa nàng nhận ra mình đã bấp bênh như thế nào. Nàng nghe theo lời khuyên của Ruth và thề sẽ cố gắng hết sức để tỏ ra vô hại và khiêm tốn trong mắt người khác.
"Ta hiểu cậu muốn nói gì. Ta sẽ cẩn thận nhất có thể.”
Ruth cầm bút lông lên một lần nữa với vẻ hài lòng. Và anh ta bắt đầu viết ra từng dòng chữ cổ với nét chữ uyển chuyển. Nhìn lướt qua tấm giấy da, có vẻ như anh ta đang nghiên cứu về Dragonian. Max đứng dậy để không làm phiền anh ta.
Khi nàng bước ra khỏi phòng làm việc, dãy hành lang dài với ánh nắng chói chang rọi xuống đập vào mắt nàng. Nàng muốn gặp Sidina và Annette và trò chuyện, nhưng họ đang đi tham quan thành phố. Hẳn họ vẫn chưa về.
Cuối cùng nàng trở về phòng của mình. Và khi nàng đang dành thời gian để đọc truyện dân gian, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa. Max mở cửa, tự hỏi liệu Riftan đã trốn khỏi nơi đó rồi sao. Sau đó, nàng nhìn thấy một người mà nàng hoàn toàn không mong đợi và sững người.
“Rosetta…”
"Không phải bây giờ chị nên gọi em là Thái tử phi sao?"
Cô em gái, người đã đẹp hơn theo năm tháng, nhìn xuống nàng với đôi mắt kiêu kỳ và nói: Max, người đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của em mình, bối rối và lùi lại một bước. Sau đó, nàng cúi đầu với vẻ cứng đờ.
“… Thái tử phi.”
"Câu nói đùa vẫn không có tác dụng."
Rosetta thở dài và gật đầu kiêu ngạo với hai cô hầu gái và bốn hiệp sĩ đang đứng sau lưng.
"Các người đợi ở đây một lúc."
Sau đó em ấy sải bước vào phòng trước khi nàng có thể nói gì. Max nhìn em ấy với ánh mắt khó hiểu.
Em gái nàng, bây giờ là một thành viên của hoàng tộc, trông đứng đắn hơn bao giờ hết. Trên đầu em ấy là một chiếc vương miện tinh xảo bằng ngọc trai, ngọc bích và hồng ngọc; chiếc gáy dài và duyên dáng như thiên nga mang một chiếc vòng cổ lộng lẫy với hàng trăm viên kim cương; và một chiếc váy nhung lụa có đính Quốc huy của Công tước xứ Croix. Quốc huy của gia tộc Roem và của hoàng gia Whedon cũng được thêu rất tinh xảo.
Như thể em ấy đang khoe khoang rằng mình là người phụ nữ có dòng dõi và địa vị nổi bật nhất lục địa Loviden.
"Chị làm gì mà không ngồi xuống?"
Rose gật đầu khi ngồi xuống chiếc ghế nhung cạnh cửa sổ. Max thở dài, đóng cửa lại sau lưng. Sau đó, nàng kéo một chiếc ghế đối diện với em gái mình và hỏi.
"Em đến Balbon… từ khi nào vậy?"
“Em mới đến hôm nay. Đức Giáo hoàng đã gửi cho em lời mời để tự tay chúc phúc cho con trai em.”
Max khó xử thở dài.
“Chị nghe nói rằng em đã trở thành một người mẹ. Dù đã muộn, nhưng… chúc mừng em."
Rosetta không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt nàng. Max đảo mắt. Nàng thậm chí không thể đoán được tại sao Rosetta lại đến chỗ nàng. Em gái nàng, im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chịu mở miệng.
“Em cũng đã nghe tin tức về chị gái. Rằng chị đã làm rất tốt.”
Max cười nhạt, không biết nên nói gì. Rosetta, người đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng với ánh mắt tò mò, đột ngột phun ra.
"Chị nói chị sẽ thay đổi, và chị thực sự đã làm được."
Trong một khoảnh khắc, nàng không biết em ấy đang nói về cái gì. Sau đó, nàng nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng của nàng với em gái.
Những sự kiện của ngày hôm đó cảm thấy thật xa vời. Nàng cảm thấy như mình là một người hoàn toàn khác so với con người nàng lúc đó. Bây giờ Max đã có sức mạnh riêng của mình. Nàng tự tin rằng mình sẽ không bao giờ bị lung lay bởi bạo lực hay khuất phục trước sự thống trị của người khác. Nàng nhấn mạnh từng từ một.
"Đúng. Chị đã thay đổi."
Rosetta, người đã quan sát nàng, hướng ánh mắt về phía cửa sổ. Sau đó em ấy nói với một giọng khô khan không cảm xúc.
“Nghe nói chị định đòi quyền thừa kế. Có vẻ như một số chư hầu sẽ sẵn sàng hỗ trợ chị tùy theo tình hình. Chị muốn lãnh thổ của công tước sao?”
Max cứng vai.
"Em đến đây để xác nhận sự thật đó?"
“Em cần xem xét ý muốn của chị gái mình để có thể quyết định phải làm gì tiếp theo.”
Rosetta nhún đôi vai mảnh mai và tiếp tục.
“Cha đã tuyên bố rằng những đứa con trai do em và Thái tử sinh ra sẽ thừa kế gia tộc Croix. Việc đó không có gì bất lợi cho hoàng gia Whedon cả. Nếu Thái tử trở thành người cai trị Công quốc, sự thống nhất của Whedon sẽ được củng cố hơn nữa...Bệ hạ sẽ phong tước vị Công tước cho Hoàng tử thứ hai ngay sau khi đứa bé được sinh ra. Nhưng nếu chị đòi quyền thừa kế thì câu chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều.”
Em ấy phun ra như đang nói chuyện với người khác.
“Bây giờ, chồng của chị là một đại diện quyền lực của các khu vực phía Nam và Tây Whedon. Anh ta có thể sẽ gây ảnh hưởng đáng kể ngay cả trong các triều đình hoàng gia. Nếu em đưa vấn đề thừa kế ra tòa án, chị cũng sẽ có thể thừa kế một phần lớn của công quốc.”
Max chăm chú nhìn vào mặt em gái mình. Cứ như thể em ấy hy vọng nàng sẽ làm vậy. Em ấy muốn nàng can thiệp để ước mơ ấp ủ bấy lâu nay của cha họ không thể thành hiện thực?
Có lẽ Rosetta vẫn đang cảm thấy như thể mình bị mắc vào nút thắt mà cha họ đã tạo ra.
Max có thể nhìn thấy bóng dáng của cơn phẫn nộ cũ kỹ trong đôi mắt đẹp đẽ của em mình. Điều đó cũng đã hằn sâu trong bản thân nàng. Nhưng giờ đây Max đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của Công tước Croix. Người đàn ông đó đã lâu rồi trở thành một kẻ vô nghĩa đối với nàng.
Nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy. Lòng căm thù và tham vọng của ông lão sắp chết chẳng thấm vào đâu so với những gian khổ mà nàng đã trải qua. Và Max không có ý định lãng phí cuộc sống quý giá của mình trong cuộc chiến thừa kế khó chịu với người em mình, người đang cố phá vỡ tham vọng tồi tệ của ông già chỉ còn vài ngày để sống.
"Tài sản của công tước không có giá trị gì đối với chị."
Trước câu trả lời của nàng, có một tia sóng mờ nhạt trong mắt Rose. Max khẽ cười.
"Mọi thứ chị muốn đều ở Anatol."