Khi đội chinh phạt rời đi, cả thành phố trở nên trống trải. Trong trường hợp bị tấn công bất ngờ, năm trăm binh lính Dristan chính quy đã đóng quân xung quanh các cánh cổng, và chỉ có lều, chuồng và đống rác chưa được phá dỡ còn lại trong thành phố.
Max nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn xuống đống đổ nát của trung tâm thành phố, khuôn mặt nhăn nhó vì buồn bã. Đây không phải là lần đầu tiên nàng để Riftan đi xa, nhưng nỗi đau vẫn không biến mất dù nàng có tự nhắc bản thân bao nhiêu lần đi nữa. Không, nó chỉ ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Max kìm nén cảm xúc đang dâng trào, quay người khỏi cửa sổ và đi về phía lò sưởi. Sau khi dập tắt ngọn lửa, nàng thu dọn hành lý và rời khỏi phòng ngủ. Lúc đó, nàng nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị từ phía sau.
"Đây là tất cả hành lý của phu nhân sao?"
Max quay đầu lại. Garrow Livakion đang nhìn xuống túi hành lý trên tay nàng với một con mắt không mang bịt mắt. Max nhún vai.
“Thứ ta cần chỉ là một vài bộ quần áo. Các công cụ y tế, đá ma thuật và thảo mộc đều đã được chuyển đến ký túc xá chung từ trước rồi.”
"Vậy đi thôi nào. Những người khác đã rời đi đến ngoại ô rồi.”
Garrow thản nhiên nhận lấy túi từ tay nàng và quàng qua vai cậu ta. Max cùng cậu ta bước ra khỏi nhà họp, nhìn quanh những con đường vắng vẻ phủ đầy tuyết.
Sau khi đội chinh phạt rời đi, những người lính còn lại ở Besmore ngay lập tức di chuyển đến nơi ở của họ xung quanh bức tường bên ngoài và luôn trong trạng thái cảnh giác. Binh lính tinh nhuệ của Dristan, do Rienna Mor Thorben chỉ huy, thay phiên nhau đứng canh các trận địa, và Công chúa Agnes cùng 20 cận vệ của cô ta, cũng như Gabel và 8 cấp dưới trực tiếp, cũng tham gia lực lượng để hỗ trợ trinh sát.
Các pháp sư cũng quyết định ở gần mỗi bức tường, phòng trường hợp bị tấn công, nhưng Max thì được phân công ở ngọn tháp phía Bắc.
"Đi đường này. Tôi đã đặt yên cho ngựa sẵn rồi.”
Garrow dẫn nàng ra phía sau tòa nhà. Max, người tìm thấy Rem ở đó, nở một nụ cười trên môi. Mặc dù nàng đã để nó trong tay các hiệp sĩ sau khi đến Besmore và hầu như không chăm sóc, nhưng Rem vẫn trông khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Nàng nhẹ nhàng nhìn Rem - đang hét lên gay gắt, và thì thầm lời xin lỗi.
"Chị đã không thể chăm sóc em."
Rem dùng mũi vỗ nhẹ vào vai nàng, và dậm chân như thể có chút phấn khích. Max nhẹ nhàng trấn tĩnh Rem - đang nổi giận phàn nàn và ngồi lên yên. Sau đó nàng và Garrow rời khỏi thành phố, cẩn thận phi ngựa qua những ngôi nhà gỗ xếp dày đặc.
Sau khoảng mười phút cưỡi ngựa như vậy, một tòa lâu đài to lớn xuất hiện giữa những con ngõ nhỏ hẹp. Nàng dừng ngựa, bước xuống yên, tiến về phía bức tường ngoài. Sau đó, hàng chục người đàn ông đang tập trung gần bức tường để đào đất ngẩng đầu lên.
"Chào phu nhân."
Một trong số họ nhận ra khuôn mặt của nàng và tháo chiếc mũ trên đầu mình. Max nhìn người đàn ông một cách cẩn thận. Nhìn thấy gương mặt khá quen, có lẽ anh ta là người lính mà nàng đã chữa vết thương. Nàng mỉm cười hài lòng.
"Cơ thể anh… dường như đã bình phục hoàn toàn.”
"Tất cả là nhờ phu nhân đã chăm sóc tôi chu đáo đấy."
Người đàn ông hạ chiếc xẻng đang cầm xuống đất và vui vẻ nói. Max, người có vẻ mặt vui mừng, nhìn xung quanh với vẻ khó hiểu.
"Nhân tiện… Mọi, mọi người đang làm gì vậy?”
"Họ đang lấp các lỗ thông với con hào để ngăn kẻ thù xâm nhập."
Max quay đầu lại trước giọng nói đột ngột. Annette đang đổ bùn từ đáy mương vào một cái lỗ ở bức tường bên ngoài. Cậu ta lấy bàn tay lau mồ hôi trên trán và liếc nhìn lên trời.
"Khi trời mưa, cả thành phố sẽ ngập trong nước, nhưng hiện tại, tớ không nghĩ chúng ta cần phải lo lắng về điều đó."
Max, người đã chớp chớp mắt, ngay sau đó gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Không phải nàng cũng đã từng xâm nhập vào thành phố thông qua một con hào sao? Nàng đưa dây cương cho Garrow và ngay lập tức xắn tay áo lên.
"Tớ cũng sẽ giúp."
“Một mình tớ ở đây là đủ rồi, nên cậu hãy đến thành lũy đi. Alec và Dean đang nghiên cứu về vũ khí, và bọn nó sẽ cần ai đó giúp đỡ đấy.”
Cậu ấy vừa nói vừa hất cằm chỉ về phía tường. Max nghiêng đầu nhìn lên, phát hiện một thiết bị tạm thời được lắp trên bức tường ngoài, và chạy đến ngay. Khi nàng leo lên chiếc thang gắn vào giàn giáo và trèo lên thành lũy, nàng thấy anh em nhà Godric đang lắp đặt các nỏ bắn đá. Max đi thẳng đến chỗ họ.
“Chị đến đây vì chị muốn giúp đỡ. Có việc gì chị có thể làm không nào?”
"Max, chị đến đúng lúc đấy!"
Dean nhìn nàng với ánh mắt rạng rỡ.
“Em đang trong quá trình thay dây cung bằng sợi gân của Wyvern để nâng cao sức mạnh của nỏ. Hãy cho nó chút phép thuật tăng cường để hỗ trợ sức chịu đựng của nó.”
Max nhìn kỹ chiếc nỏ. Khi Alec kéo tay cầm và căng dây cung, cây cung không thể chịu được sự đàn hồi của sợi gân và uốn cong như thể nó sắp gãy. Max ngay lập tức vẽ một công thức phép thuật trên nỏ và cho một lượng năng lượng nhất định vào đó.
“Okay, xong rồi.”
"Tuyệt! Bây giờ hãy vặn nút một lần nữa.”
"Cậu luôn bắt tôi làm những việc này."
Alec càu nhàu và xoay tay cầm hình bánh xe trên đầu chiếc nỏ. Khi dây cung đã đủ chắc, Dean kéo chốt giữ mũi tên và khai nỏ.
Max kêu lên. Với âm thanh sắc bén như roi da, mũi tên dài tới 3 kvet vút bay lên trời cao. Mũi tên được bắn ra như một tia sáng theo hình parabol dài nhanh chóng biến mất trên ngọn đồi. Alec thốt lên với vẻ hài lòng.
"Tốt lắm! Ngay cả khi Wyvern xuất hiện, chúng ta sẽ ổn thôi!"
"Hãy củng cố tất cả các nỏ khác đi."
Hai anh em sinh đôi tộc Umri lấy thiết bị và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Max thản nhiên bắt đầu với họ để cải tạo nỏ. Khoảng ba mươi hai vũ khí được lắp đặt trên bức tường bên ngoài bao quanh thành phố, một số trong số đó đã bị hư hại khủng khiếp. Vì vậy, họ đã mất gần nửa ngày để sửa chữa tất cả các thiết bị.
Max, người đã hoàn thành công việc vào buổi trưa, ăn trưa muộn, và lần này nàng đi đến công trường để giúp sửa chữa bức tường. Vì một số trận chiến đã làm hư các bức tường bên ngoài, nên có nhiều chỗ phải được tu bổ.
Max làm việc không ngừng nghỉ quanh thị trấn, giúp thu thập đá và gỗ, hoặc chuẩn bị thức ăn cho công nhân. Kết quả là, khi đến hoàng hôn, nàng kiệt sức đến mức không còn sức để nhấc một ngón tay. Nhưng nhờ vậy, nàng có thể chìm vào giấc ngủ vào đêm hôm đó mà không phải trằn trọc lo lắng về Riftan.
Max tiếp tục thúc ép bản thân vào ngày hôm sau. Một vài ngày trôi qua, và một bức điện từ Midna thông báo rằng quân đoàn undead đã rút lui. Nàng thở phào nhẹ nhõm được một lúc trước tin Thánh địa đã được bảo vệ, và rồi cả thành phố rơi vào tình trạng khẩn cấp vì khả năng cao là binh đoàn quái vật đang tiến đến Besmore.
Rienna Mor Thorben ngay lập tức ra lệnh củng cố tư thế cảnh giác, và các pháp sư vội sửa chữa các công cụ phép thuật và lắp đặt máy dò phép thuật khắp các bức tường.
Nếu một long nhân xuất hiện, công cụ sẽ ngay lập tức cảm nhận được luồng ma thuật và gửi tín hiệu đến các pháp sư. Họ chuẩn bị cho trận chiến với kẻ thù trong sự căng thẳng đến nghẹt thở.
Nhưng thành phố không bị tấn công trong một tuần và cả một tuần sau đó. Max nghĩ rằng lũ quỷ có thể đã quay đầu và tiến về phía Ernismon. Nếu đúng như vậy, Selic và Miriam sẽ phải đối mặt với một trận chiến khó khăn.
Max, người nhìn chằm chằm vào đường chân trời qua mắt nỏ, thở dài mệt mỏi và ngồi xuống trước chiếc lò lửa. Mấy tuần nay, nàng túc trực cả ngày lẫn đêm nên thể lực nàng gần như đã cạn kiệt. Nàng biết mình cần nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng nỗi sợ hãi khiến nàng không ngủ được.
Dụi đôi mắt u ám, nàng tựa lưng vào ghế. Đúng lúc đó, Sidina ngáp lớn và bước vào tháp canh.
"Max, đổi ca đi nào."
"Đổi sao? Mặt trời vẫn chưa lặn…”
“Max đã ra ngoài từ lúc bình minh. Nếu cậu không nghỉ ngơi điều độ, cậu sẽ ngất đấy. Trong những lúc như thế này, cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Sidina giơ ngón trỏ lên và thuyết giáo cho nàng. Max ghen tị khi nhìn vẻ mặt như đã ngủ rất ngon của bạn mình, sau đó hít sâu một hơi rồi đứng lên. Nàng không nghĩ mình sẽ ngủ được ngay cả khi trở về ký túc xá, nhưng có lẽ nhắm mắt một lúc sẽ tốt hơn.
"Vậy… tớ sẽ quay lại vào sáng mai.”
“Cậu không thể ló mặt đến đây cho đến khi mặt trời mọc. Dù không ngủ được, cậu cũng phải nằm xuống và nghỉ.”
Sidina vẫy tay như thể đang đuổi một con ruồi. Max lắc đầu và ra khỏi tháp canh.
Bầu trời chuyển từ xám xịt sang một màu tím mờ nhạt. Max, người đang nhìn đồng bằng nơi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, chuyển tầm mắt sang sườn núi đen kịt dựng đứng của Dãy núi Lexos.
Đến giờ, nhóm chinh phạt hẳn đã đi qua chân núi và băng qua thung lũng hiểm trở. Có lẽ chàng đã đánh một trận với lũ quái vật trước khi gặp con rồng. Vậy, có khả năng là có người đã bị thương nghiêm trọng hoặc tử vong.
Max vội vàng xua tan trí tưởng tượng đang dần trở nên tồi tệ hơn. Những gì nàng phải làm là giữ cho Lâu đài Besmore vững chắc, chứ không tự thiêu đốt bản thân với những lo lắng vô ích.
Với trái tim đang yếu dần, nàng bước vội xuống cầu thang. Sau đó nàng vào ký túc xá, ăn cháo yến mạch cho đầy bụng rồi nằm xuống giường. Vào lúc đó, một tiếng còi yếu ớt vang lên từ đâu đó.
Max bật dậy và chạy ra khỏi tòa nhà. Sau đó, nàng băng qua những người lính đang nhốn nháo, leo lên thành lũy và thò đầu ra ngoài. Một trận bão tuyết trắng xóa xuất hiện như một làn sóng thủy triều trên vùng đồng bằng đen kịt phía Tây.
Không, đó không phải là bão tuyết. Hàng ngàn bộ xương đang phủ trắng đường chân trời. Max, nhìn cánh đồng với vẻ mặt hoang mang, vội vã lên đỉnh tháp canh. Và trong khi nàng đang cố kích hoạt các công cụ phòng thủ mà nàng đã cài đặt từ trước, nàng đột nhiên có một cảm giác không hợp lý.
Nàng mở to mắt nhìn ra cồn cát. Nàng không thể tin vào mắt mình. Những bộ xương lính khổng lồ, 20 đến 30 kvet, đang làm rung chuyển mặt đất và lao về phía cổng.