Max nhìn công chúa với vẻ mặt cay đắng. Chắc là chàng sẽ không đeo đám chỉ huy của Thánh kỵ sĩ chỉ để nói những điều vô nghĩa như là một đừng tán tỉnh vợ chàng, phải không? Khi nàng nhìn những doanh trại quân đội ở cuối quảng trường với ánh mắt bất an, Công chúa Agnes nói một cách thận trọng.
"Có vẻ như một liên minh nào đó đã được hình thành giữa Riftan và Great Crusade."
"Một liên minh sao?"
“Như Max biết đấy, chính Riftan đã đưa Liên đoàn Quý tộc Balto Nam về phe ủng hộ hiệp ước hòa bình. Cậu ta đã đích thân cử người của mình đến để thuyết phục họ đứng về phía giáo phái.”
Cô ta lấy một ngọn đuốc từ cái thùng đặt ở lối vào của nhà khách và thắp sáng nó bằng phép. Và cô ta nói thêm khi đi xuống cầu thang tối om.
“Có lẽ chính Đức Giáo hoàng đã hỏi Riftan. Nếu ông ta giao cho các Thánh kỵ sĩ, những trợ thủ đắc lực của ông ta, có khả năng các lực lượng đối lập sẽ nhận ra và can thiệp, vì vậy ông ta chắc chắn đã mượn tay Riftan.”
Max nhìn lên khuôn mặt dưới ánh đèn của công chúa và khẽ cau mày. Cho đến khi Liên minh Balto gửi quân tiếp viện, hoàng gia Whedon dường như không biết Riftan đang làm gì ở phía sau.
Nàng hơi lo lắng về việc Vua Ruben sẽ tiếp nhận sự thật đó như thế nào. Chúa tể của Whedon thường tỏ ra nghi ngờ lòng trung thành của Riftan. Dù có biết nàng đang nhìn cô ta với ánh mắt lo lắng hay không, công chúa vẫn tiếp tục nói với giọng vui vẻ.
“Riftan bây giờ là đại diện của phe ủng hộ hiệp định hòa bình. Không chỉ hoàng gia Dristan, mà cả Liên đoàn quý tộc phương Nam Balto cũng là những người ủng hộ thỏa thuận... Giáo hoàng sẽ tin tưởng cậu ta nhiều hơn, và các cường quốc của mỗi quốc gia sẽ theo dõi Riftan sát sao hơn bao giờ hết.”
Đột nhiên, một biểu cảm buồn cười xuất hiện trên khuôn mặt của Agnes.
“Đặc biệt, Công chúa Dristan tỏ vẻ rất hứng thú.”
Max đanh mặt lại. Công chúa Agnes có phần vô cảm và thiếu tế nhị khi đề cập đến các mối quan hệ nam nữ. Nếu đủ để cô ta nhận ra, rõ ràng Rienna Mor Thorben đang tán tỉnh Riftan một cách khá trắng trợn. Max lạnh giọng nói.
“Giữa, giữa một tình huống dầu sôi lửa bỏng như vậy… Cô ta là người như thế nào, khi có tâm trí để ý đến những điều sai trái.”
"Cô ta không phải một người bình thường."
Công chúa đáp lại.
“Công chúa Dristan nổi tiếng là người khá thủ đoạn. Cô ta có nhiều tình nhân là những người đàn ông quyền lực, và cô ta đã nắm quyền kiểm soát các khu vực phía Nam Dristan. Có tin đồn rằng cô ta không ngại lợi dụng tiếng xấu của mình để giả vờ ích kỷ, và tiếp cận những người có thế lực ở nước ngoài và đánh cắp thông tin. Ta không nghĩ Riftan sẽ rơi vào loại thủ đoạn đó, nhưng... sẽ rất tốt nếu cảnh báo cậu ta nên cẩn thận.”
Max nhìn lên khuôn mặt của công chúa. Tại sao cô ta lại nói điều này với chính nàng? Theo bản năng, nàng nhận thấy rằng công chúa đã đến đây để kể cho nàng nghe câu chuyện này.
Có lẽ cô ta cảnh giác rằng Dristan có thể cố gắng chiêu mộ Riftan. Cô ta đã quyết định rằng nếu cô ta chống đối với Công chúa Rienna thì Riftan sẽ tự động tách mình ra khỏi hoàng gia Dristan sao?
Ý nghĩ rằng Agnes đang cố gắng thao túng nàng một cách tinh vi khiến nàng cảm thấy tồi tệ, nhưng Max bình tĩnh thở dài. (Tui cảm thấy buồn cho Max, vì đã từng coi agnes như chị em)
"Cảm ơn vì lời khuyên. Tôi sẽ chuyển lời đến Riftan."
Công chúa lại bước đi với vẻ mặt mãn nguyện. Họ đi trước một tòa nhà bằng đá cao chót vót ở một bên của quảng trường đang chìm trong trận tuyết mưa phùn.
Khi đi ngang qua lối vào sáng đèn, nàng thấy một nơi có lò sưởi rực sáng và những người lính đang nằm ngủ trên thảm cỏ xung quanh lò lửa. Agnes đi qua họ và dẫn nàng lên cầu thang. Sau đó, cô ta mở cánh cửa nằm ở một bên của hành lang và nói.
“Họ nói tòa nhà này ban đầu được sử dụng như một phòng họp của hội quán. Có những phòng có thể sử dụng trên tầng hai, vì vậy ta đã yêu cầu dọn dẹp chúng. Cô có thể sử dụng căn phòng này khi cô ở đây.”
"Cám ơn công chúa đã xem xét."
Công chúa nhún vai như thể không có gì to tác, và đi về phía cánh cửa ở cuối hành lang. Rõ ràng, các quý tộc của Whedon đã quyết định ở cùng nhau trong tòa nhà này.
Max liếc nhìn cánh cửa đóng chặt kia trước khi bước vào phòng ngủ được thắp sáng ấm áp. Trong vài tuần qua, họ đã ngủ trong doanh trại quân đội hay những cabin tồi tàn, nên chỉ cần được bố trí một phòng ngủ riêng thật là một điều xa xỉ với nàng.
Nàng bước đến lò sưởi gầm rú, cởi bỏ chiếc áo khoác dính đầy máu và bụi, rửa tay và mặt bằng nước mà binh sĩ đã chuẩn bị trước, và gội đầu. Sau đó, nàng lấy ra một chiếc áo dài tương đối sạch sẽ từ túi đồ bên cạnh giường, thay nó và ngả người xuống chiếc chiếu nhồi rơm.
Đã bao lâu rồi nàng không nằm trên giường? Có mùi tro và bụi thoang thoảng từ chăn, nhưng không phải là không thể chịu được. Nàng nằm ngửa, nhìn ánh sáng lung linh của lò sưởi, rồi nhắm mắt như thể ngất đi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, quanh người nàng là cánh tay nặng nề, vạm vỡ. Max nhẹ nhàng hạ cánh tay đang đè lên bụng mình, và quay người lại để nhìn lên gương mặt ngái ngủ của Riftan. Ánh sáng của lò sưởi gần tắt nhuộm một ánh sáng mờ ảo lên khuôn mặt chàng.
Max, người đang chăm chú nhìn khuôn mặt mệt mỏi của chàng, cẩn thận đưa tay vén tóc mái chàng khỏi mí mắt. Các đường nét trên khuôn mặt chàng thậm chí đã trở nên sắc nét hơn do sự vất vả mà chàng đã phải chịu đựng trong vài tháng qua.
Trái tim nàng đau nhói khi nghĩ đến cảnh ngộ của chồng mình khi chàng phải đối mặt với nhiều cuộc chiến khủng khiếp và giờ lại chuẩn bị cho một cuộc hành trình gian khổ khác.
Đến bao giờ người đàn ông này mới có được sống cuộc sống bình yên? Max thở dài thườn thượt và ngồi dậy. Và khi nàng chuẩn bị bước xuống giường để nhóm lửa bằng cách cho củi vào lò sưởi, Riftan đã kéo nàng lại.
“… Ngủ thêm chút nữa đi.”
Riftan, người thì thầm bằng một giọng ngái ngủ, kéo nàng vào lòng và ôm chặt lấy nàng. Rồi chàng luồn tay vào bên dưới lớp áo và nhẹ nhàng mơn trớn bầu ngực ấm áp của nàng. Thay vì vuốt ve, đó là một cử chỉ thân mật để tận hưởng sự đụng chạm thuần túy.
Max đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có một tia sáng xám nhạt. Nàng mong muốn được nằm bên cạnh chàng như thế, nhưng còn một hai bệnh nhân mà nàng phải chăm sóc. Nàng gạt tay chàng ra và lẩm bẩm với giọng có lỗi.
“Riftan ngủ thêm hơn. Em phải thức dậy…”
“Ta đã vật lộn đến chết trong vài tháng qua. Nhưng ta lại phải leo lên ngọn núi chết tiệt đó.”
Chàng nói, mắt vẫn nhắm nghiền.
“Ta muốn hưởng thụ với vợ mình trong phòng ngủ một ngày hay lâu hơn thế. Nàng xứng đáng được như vậy mà."
Max ngơ ngác nhìn chàng, không nói nên lời và khàn giọng hỏi.
"Chàng đã quyết định đi đến Dãy núi Lexos rồi sao?"
Đó là một câu hỏi ngu ngốc. Ý nàng là, có cách nào khác không? Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng ý nghĩ phải đi một chặng đường dài khác để chiến đấu khiến nàng thật thất vọng. Riftan nói với một giọng nặng nề, kìm nén như thể chàng cũng có chung cảm xúc với nàng.
“Phải rồi, ta đã gửi điện tín, và hàng tiếp tế và quân tiếp viện sẽ đến trong vài ngày tới.”
Sau đó, chàng vùi má vào mái tóc phồng lên như mây do không sấy khô đàng hoàng của nàng, và nói thêm.
“Cho đến lúc đó, hãy cứ nằm như thế này.”
Do dự một lúc, Max yên lặng lao vào vòng tay chàng. Còn nhiều việc phải làm, nhưng nàng không muốn rời bỏ người chồng đã tỏ ra yếu đuối của mình để chăm sóc cho những người mà nàng không biết rõ. Nàng vòng tay qua vòng eo săn chắc và dụi má vào khuôn ngực rộng lớn của chàng.
"Được thôi. Cho đến khi chúng ta lại phải rời đi… hãy cứ nằm với nhau như thế này.”
(p/s hình như gần chục chap rồi mới có cảnh thân mật như này luôn á TT)
Một tuần sau, nhu yếu phẩm đến. Những chiếc xe chở đầy thức ăn tiến vào lâu đài không ngừng, và binh lính ồn ào khi họ mang giăm bông làm từ thịt khô của chân sau lợn và bánh mì cũ, cùng những bao tải và thùng chứa đầy đậu và yến mạch. Mọi người dường như đã quên đi nỗi lo lắng trong một lúc vì lượng thức ăn dồi dào mà lâu rồi họ đã không được thấy.
Max nhìn quân lính tấp nập qua lại và những bao tải chất đầy kho lương thực, rồi đi về phía cổng. Bãi đất trống, trước đây dường như được dùng làm trại huấn luyện lính canh, giờ đã đầy xe ngựa, và hai bên đường gần như chật cứng xe.
Đúng như dự đoán của Ruth, phần lớn chi phí cho cuộc chinh phục rồng là do Đại Thánh địa gánh vác. Tuy nhiên, nàng đã nghe đồn rằng điều kiện tài chính của Great Crusade không tốt lắm, nên nàng không ngờ rằng họ sẽ gửi một nguồn tiếp tế hào phóng như vậy.
Max ngước nhìn toa xe chứa củi rơm chất đống như núi với ánh mắt kinh ngạc, rồi ra khỏi con đường chật chội và tiến đến cánh cổng nơi toa xe đang đi vào.
"Chào phu nhân!"
Một người lính nhận ra nàng đã lớn tiếng chào hỏi. Nhìn gương mặt khá quen thuộc, có lẽ cậu ta là một trong những thương binh đã được nàng cứu chữa.
Max chào nhẹ bằng ánh mắt rồi leo lên cầu thang gỗ cạnh tường để xem đoàn xe ngựa. Rồi nàng thấy binh lính và xe xếp hàng dài trên cánh đồng. Khi đang ngẩn ngơ nhìn khung cảnh đó, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ dưới cánh cổng.
"Max!"
Max cúi xuống. Hai cậu bé mặt tròn, tóc xoăn xù đang ngồi trên xe ngựa để chờ vào thành phố. Max nhận ra họ và hét lớn.
“Alec! Dean!"
Trước tiếng gọi của nàng, hai cậu trai của bộ tộc Umri vẫy mạnh cánh tay ngắn của họ một cách phấn khích. Max lao xuống cầu thang. Vừa lúc đó, toa xe chở anh em nhà Godric đang đi qua cổng. Max chạy về phía họ ngay lập tức.
"Sao, sao hai cậu lại ở đây?"
"Bọn em cũng đã chính thức được điều động từ Tháp Thế giới!"
Một trong hai anh em sinh đôi nhảy khỏi toa xe và hét lên. Max quay sang một bên để không cản trở lối đi, và nhìn hai người họ với sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.
"Chỉ, chỉ có hai cậu sao?"
"Sao có thể chứ? Các pháp sư khác cũng đã đến.”
Cậu bé, trông có vẻ là Alec, nói với ngón tay cái mũm mĩm chỉ ra ngoài cổng.
"Annette sẽ trở lại với Sidina."
Max nhìn ra ngoài lâu đài qua các toa xe đang đi tới. Như anh em nhà Godric đã nói, nàng thấy những gương mặt quen thuộc trong số những người đang xếp hàng. Annette quấn mình trong chiếc áo khoác dày, Sidina với vẻ mặt tươi tắn như mọi khi, và Calto và các pháp sư của Urd, những người dường như đang kiệt sức…
"Tất cả mọi người… đến đây để tham gia tiêu diệt rồng sao?”