Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 417: Chương 417




Những chiếc lều đầy màu sắc lấp đầy các con đường, và hàng trăm con ngựa đứng cạnh dòng sông, uống ngấu nghiến.

Max băng qua quảng trường hỗn loạn và đi đến phía trước một tòa nhà đầy ắp binh lính. Hàng trăm binh sĩ xếp hàng dài để nhận lương thực trước một tòa nhà lớn bằng đá - có thể đã được các thương gia sử dụng để làm phòng họp hội. Một vài người trong số họ nhận ra nàng và chào hỏi nàng lịch sự.

Max đáp lại với một nụ cười và nhìn xung quanh để tìm Riftan. Một vài thanh niên mặc đồng phục của Hiệp sĩ Remdragon trông khá nổi bật, nhưng không thấy các hiệp sĩ cấp cao đâu cả. Có lẽ họ vẫn đang dọn dẹp lũ quỷ.

Max di chuyển đến ngoại ô thành phố để kiểm tra chính xác tình hình. Khi nàng ra khỏi con phố với hàng trăm doanh trại và đến gần cổng, nàng thấy những người lính đang đứng canh gác trên các trận địa. Xem xét những họa tiết được thêu trên áo, họ có vẻ là binh lính của Dristan.

Max, người đang cẩn thận quan sát họ, di chuyển đến cổng phía Đông. Sau khi di chuyển một lúc dọc theo chiến trường, nàng thấy một dãy lều mang cờ của Whedon. Max thận trọng bước tới trước mặt và nói với binh sĩ đang ngồi quanh đống lửa trại.

"Có ai… Có ai biết Ngài Calypse ở đâu không? ”

Những người lính đang thưởng thức bữa sáng đồng loạt ngẩng đầu lên. Max tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đó và mở to mắt.

"Ngài, Ngài Laxion!"

"Đã lâu không gặp, phu nhân Calypse."

Gabel cởi chiếc mũ trùm đang đội trên đầu và nhẹ nhàng chào nàng. Đôi mắt nâu sẫm của vị hiệp sĩ lấp lánh nhẹ nhàng trong ánh sáng. Anh ta vừa nói vừa nhìn xuống nàng với ánh mắt lo lắng.

“Tôi nghe nói phu nhân đã phải trải qua nhiều khó khăn. Người có bị thương ở đâu không?”

“Như, như anh có thể thấy, ta ổn. Ngoài chuyện đó ra… Làm thế nào mà Ngài Laxion đến được đây? Còn Anatol thì sao…”

“Người không có gì phải lo lắng về Anatol. Ngài Lombardo phụ trách lực lượng an ninh, với sự giúp đỡ của Ngài Obaron và Ngài Cebric.”

Vị hiệp sĩ khẽ nhún vai.

“Tôi đến Balto để giải quyết một tranh chấp thương mại. Ở đó, tôi đã gặp Lovar và Rivakion và rồi cùng nhau đi xuống phía Nam.”


“Thời gian qua… hẳn anh đã rất bận rộn. ”

"Không bằng phu nhân đây."

Một nụ cười méo mó chợt nở trên môi Gabel.

“Tất cả những gì tôi đã làm trong ba năm qua là khai thác mỏ và vật lộn với các thương gia và quý tộc. Giờ tôi còn đang bâng khuâng không biết mình là hiệp sĩ hay điều hành nữa.”

Max lúng túng đảo mắt. Dù không bày tỏ sự không hài lòng một cách công khai như Uslyn, Gabel cũng có vẻ hơi tức giận vì phải nhận quyền quản lý điền trang. Max nói như thể bênh vực cho Riftan.

“Rif, Riftan cũng không thể làm gì hơn. Ngay khi bọn ta trở về từ Cao nguyên Pamela, một lệnh thám hiểm lại được ban hành…”

"Tôi biết điều đó là không thể tránh khỏi.

Gabel nói với một nụ cười cay đắng.

“Tôi chỉ phàn nàn vậy thôi. Thật không dễ chịu khi biết rằng tôi chỉ có một mình trong khi các đồng đội của tôi đã chiến đấu trong nhiều cuộc chiến."

Max không biết phải nói gì và lúng túng đảo mắt. Anh ta có một thái độ nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là tâm trạng của anh ta khá tệ. Nàng nghĩ rằng một trong những người đã tử trận có thể là người thân thiết với anh ta. Max, người đang theo dõi anh ta, chuyển chủ đề một chút.

“Anh có biết Riftan ở đâu không? Ta đã không nhìn thấy mặt chàng kể từ khi ta bước vào Lâu đài Besmore…”

“Thủ lĩnh đang đóng quân bên ngoài thành phố để chuẩn bị cho cuộc phản công của lũ quỷ. Phu nhân có thể nhìn thấy ngài ấy nếu người lên đó.”

Gabel vừa nói vừa chỉ vào tháp canh ngay bên cạnh lều. Max lập tức leo lên tháp qua cầu thang bên cạnh chiến trường. Bên trong tòa tháp lâu đài tràn ngập mùi hôi của than củi.

Max đi vòng qua lọ đèn hiệu phát ra ngọn lửa và đến gần cửa sổ hình vòm. Rồi nàng mở toang màn che và nhìn ra bầu trời xám xịt và cánh đồng trắng xoá. Hàng ngàn binh lính đã đóng trại xung quanh các cổng. Max, người đang tìm kiếm Riftan trong số đó, bỏ cuộc và nhìn qua ngọn đồi.

Trên cánh đồng, xác của Wyvern và vũ khí bao vây chưa được đưa vào thành phố bị bỏ mặc. Khi nàng ngây người nhìn vào dấu vết của trận chiến điên cuồng đó, một sự kích động yếu ớt xuyên qua cơ thể nàng.


'Thực sự kết thúc rồi.'

Qua khung cửa sổ đối diện, nàng nhìn tòa tháp Thánh điện, đứng sừng sững như khung cửa sổ giữa trung tâm thành phố. Bây giờ, các linh mục hẳn đã hoàn thành việc khôi phục kết giới. Mặc dù lũ quái vật của Cao nguyên Pamela đã mất tích, nhưng họ đã ngăn cản con rồng hồi sinh.

Max cảm thấy sự mệt mỏi trên vai vơi đi một chút, và từ từ quay người lại. Sau đó, trong bóng tối, một giọng nói nhẹ nhàng đến đáng sợ vang lên.

"Nàng ở đây."

Max co vai. Riftan đứng lặng lẽ như một cái bóng ở lối vào dẫn đến cầu thang tối om. Chàng từ từ tiến lại gần nàng và thở ra nhẹ nhàng.

“Cô có muốn chất vấn riêng với tôi một lát không, thưa Cô Pháp sư?”

"Chất, chất vấn riêng?"

Max bất giác lùi lại một bước và nở nụ cười ngượng nghịu. Riftan, người đang nhìn vào khuôn mặt của nàng với đôi mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói khi chàng kéo một chiếc ghế đến cạnh lò lửa.

"Nàng trông có vẻ mệt mỏi. Nào, ngồi đây đi.”

“Em, em ổn…”

"Ngồi xuống."

Max nhanh chóng ngồi xuống. Riftan lấy một chiếc ghế đối diện với nàng, ngồi xuống, kéo bình nước màu bạc buộc ở thắt lưng của chàng ra, và đưa cho nàng một ly rượu. Max, người cầm lấy nó và nhìn xuống, không thể cưỡng lại lời nhắc nhở thầm lặng và liền đổ rượu vào miệng.

Sau một hồi im lặng đến nghẹt thở, Riftan cuối cùng cũng lên tiếng.

"Maximillian Calypse, ai là người giám sát trực tiếp của nàng?"


“…Trước hết, đó không phải là Ruth Serbel sao? Nếu xét về cấp bậc của các pháp sư, thì Ruth là cấp trên trực tiếp của em…”

Riftan dùng hai tay kéo căng gò má Max, khiến nàng phải dừng nói. Chàng nói với một giọng nhẹ đến đáng sợ khi liên tục véo nàng như một con cá nóc.

"Hãy luôn ghi nhớ. Người giám sát trực tiếp của nàng là ta.”

Không muốn khơi dậy cơn giận của chàng, Max ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng Riftan dường như không muốn kết thúc cuộc chất vấn cá nhân của ở đó. Chàng đặt gương mặt mình trước mặt nàng và nói từng chữ một.

"Bây giờ, nàng có muốn giải thích lý do tại sao pháp sư của ta lại đột nhập vào thành phố, trong khi chỉ thị từ cấp trên đã giao cho cô ấy rằng hãy canh gác quân hậu cần?"

“Ngài, Ngài Leon đã yêu cầu em truy tìm tên chiêu hồn… Em, em không thể làm khác được! Tìm và tiêu diệt kẻ triệu hồi đó là cách nhanh nhất để ngăn Durahan hồi sinh.”

"Vậy nàng cứ thế mà lẻn vào thành phố quái vật?"

Giọng của Riftan trở nên trầm hơn. Chàng ưỡn ngực lên như thể chàng sắp hét lên, rồi nhắm chặt mắt và nhìn lên trần nhà.

Max nhìn chàng với ánh mắt lo lắng. Nàng nghĩ sẽ thoải mái hơn nếu chàng trêu chọc nàng. Riftan, người đã im lặng trong một thời gian dài như để kìm nén cơn giận của mình, nói với một giọng điềm tĩnh, nhẹ nhàng hơn.

"Nàng có bao giờ có ý định giữ lời hứa với ta là không làm bất cứ điều gì liều lĩnh không?"

“Có, có chứ! Và lần này... em sẽ không hợp tác nếu Ngài Leon không hứa sẽ bảo vệ em bằng danh dự của mình."

Max lộ rõ ​​vẻ mặt buồn bã. Nhưng khuôn mặt của Riftan chỉ trở nên lạnh hơn. Chàng nói với một giọng trầm, đáng ngại.

“Nàng có vẻ khá tin tưởng cậu ta.”

“Ngài Leon là một trong những hiệp sĩ hàng đầu của Bảy Vương quốc. Nếu không tin vào những lời mà một người như vậy đã hứa bằng danh dự của chính mình, thì em có thể tin tưởng vào điều gì? Em chỉ làm hết sức để giữ an toàn nhất có thể và đánh bại kẻ thù.”

Max ngẩng đầu lên một cách trang nghiêm. Một khoảng lặng nặng nề trôi qua. Sau một lúc lâu khi chỉ có tiếng củi tí tách vang lên, Riftan, người đang nhìn xuống nàng với đôi mắt đầy áp lực, nghiến chặt răng và nói.

“Cậu ta đã sử dụng các pháp sư của Tháp Thế giới để che giấu sự thật rằng cậu ta đã đánh mất Manastone của Rồng đỏ trong Đại Thánh điện. Còn ý nàng là nàng đủ tin tưởng cậu ta để nàng liều mạng của mình?"

"Cái đó…”


Max không nói nên lời và ngậm miệng lại. Riftan bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“Tuyệt. Vậy hãy nói chuyện trực tiếp với tên Thánh kiếm."

Sau đó chàng xoay người về phía cầu thang. Max rên rỉ và bắt lấy chàng.

"Chàng, chàng định nói gì chứ?"

“Ta sẽ cảnh báo cậu ta một lần nữa rằng nếu cậu ta lảng vảng xung quanh vợ ta, ta sẽ xé xác cậu ta. Có vấn đề gì không?"

Max cao giọng, đỏ bừng cả khuôn mặt vì xấu hổ.

“Vậy, vậy thì em sẽ không để chàng đi! Anh ta chỉ coi trọng khả năng của em như một pháp sư thôi! Không có cái gọi là quan tâm cá nhân đối với em!"

Riftan khịt mũi lớn. Max, tức giận đến tận óc, dùng nắm tay đấm vào lưng chàng.

“Này, chàng khịt mũi vậy là sao? Bây giờ chàng đang phớt lờ khả năng của em sao?”

"Ta không phải không biết khả năng của nàng."

Chàng nói, nắm lấy tay nàng.

“Nhưng còn có Ruth, và ta thực sự không hiểu tại sao cậu ta lại luôn để nàng dấn thân vào nguy hiểm.”

“Không, chàng đang ngó lơ em, không phải sao! Tất nhiên, đúng là kỹ năng của em thua xa Ruth, nhưng... ở một số lĩnh vực…”

Max, người đang tuôn ra một giọng bực tức, đột ngột ngừng nói. Bỗng nhiên, không khí rung chuyển, và một cơn gió lạnh thổi qua khiến sống lưng nàng đông cứng. Ngay cả ngọn lửa của ngọn hải đăng, vốn đang rực lên trong cơn lạnh đột ngột, cũng đã tắt dần thành màu xanh lam. Như thể tất cả sức nóng trên thế giới đã bị hút vào một thứ gì đó.

Riftan cứng mặt và đi về phía cửa sổ. Ngay lúc đó, một tiếng thét chói tai từ xa truyền đến. Đó là một âm thanh nhỏ, có vẻ vọng lại một cách yếu ớt từ một nơi xa xăm.

Max nhìn ra ngoài cửa sổ với khuôn mặt xanh xao, mệt mỏi. Một màn sương trắng bạc bắt đầu đổ xuống từ bầu trời mây đen dày đặc. Max ngậm chặt miệng khi nhìn những rặng núi mờ nhạt của Dãy núi Lexos qua tấm màn màu trắng. Giọng nói của con quái vật kỳ lạ mà nàng đã gặp phải trong Đại Thánh điện văng vẳng bên tai nàng.

"Các ngươi đã muộn rồi."