Max tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân run rẩy của mình và nhìn lên nơi mà tên Lizard-man đang đứng. Lũ quái không chậm trễ mà lao về phía lối ra ở cuối con đường dài khi đòn tấn công của chúng thất bại.
“Hãy, hãy đi theo chúng…!”
Max, người đang hét lên trong khẩn cấp, cảm thấy luồng khí gay gắt cào xé cổ họng mình và ho dữ dội. Các cột gỗ, ghế ngồi và bục thờ bên trong nhà nguyện đồng loạt bốc cháy, bốc khói đen kịt.
May mắn thay, phần lớn tòa nhà được làm bằng đá nên không xảy ra hỏa hoạn lớn, nhưng bên trong căn phòng, cái nóng hừng hực hòa lẫn với tro bụi đen. Nàng lấy tay áo che mặt và tuyệt vọng nheo đôi mắt đỏ ngầu của mình.
Trong lúc đó, lũ quỷ đã đến phía trước của cầu thang nối với bên ngoài của tòa nhà. Nàng mất kiên nhẫn. Nếu lũ quái đó không bị bắt lại, Riftan sẽ phải tiếp tục chiến đấu với kỵ binh Durahan. Ngay cả bây giờ, chàng hẳn vẫn đang chiến đấu ác liệt bên ngoài thành phố.
Nàng quay đầu về phía Kuahel để thúc giục anh ta và đi theo tên Lizard-man không do dự.
Vào lúc đó, một thứ gì đó màu đen với âm thanh lạch cạch bắn ra như một tia sáng. Trước khi nàng có thể hiểu đó là gì, người đàn ông đã đặt một tay lên vai nàng và bước tới trước, rồi vung cánh tay còn lại của mình hết sức có thể về phía sau. Sau đó, với một tiếng hét chói tai, tên Lizard-man rơi xuống lan can như dòng thác.
Max vội che miệng và mũi để tránh hít phải lớp bụi dày đặc. Trong khung cảnh nhòe nước mắt là bóng dáng của thánh kỵ sĩ đang giữ chặt sợi dây xích và xoay chiếc móc đen.
Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc móc bay đi như một chiếc boomerang và xuyên qua cơ thể của con quái vật khác đang đứng trên lan can tầng hai. Khi vị linh mục kéo sợi xích một cách thô bạo, con quái vật bị lôi theo như một con cá mắc vào dây câu, và cái đầu phủ đầy vảy đen rơi khỏi cơ thể to lớn và nhanh nhẹn của nó.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
"Cô có ổn không?"
Vị linh mục đã giết chết hai tên Lizard-man cùng một lúc quay đầu về phía nàng và hỏi. Max gật đầu một cách máy móc, rồi di chuyển đôi chân cứng ngắc của mình đến bên cạnh anh ta.
Khi lớp bụi dày đặc biến mất, xác của con quái vật treo lủng lẳng xuất hiện bên cạnh bục thờ phủ đầy tro tàn. Một cái đầu có lớp vảy đen đang lăn dưới cầu thang dẫn lên bục, và con còn lại thì nằm trên ghế của dàn đồng ca và không cử động. Như thể trái tim nó đã bị cái móc đâm thủng qua và chết ngay lập tức.
Trong khi nàng nhìn nó, thánh kỵ sĩ lau máu trên thanh kiếm và hỏi với giọng thẳng thừng.
"Cô xong chưa?"
Max, người đã định thần lại, vội vàng thi triển phép tìm kiếm. Vẫn còn luồng khí tối tăm. Nhận ra kẻ chiêu hồn vẫn chưa được giải quyết, nàng lắc đầu với vẻ mặt đanh lại.
“Những, những tên này… không phải là chiêu hồn. Hẳn có một con quái khác đang lẩn trốn ở đâu đó quanh đây.”
"Cô có thể dò ra nó không?"
Thánh kỵ sĩ, người đang nhìn chằm chằm vào mặt nàng, hỏi với giọng nghiêm túc. Max do dự một chút, rồi cứng rắn gật đầu. Pháp lực của nàng không còn bao nhiêu, nhưng nếu ở trong khoảng cách ngắn thì nàng có thể tạo một tấm lưới phép thuật.
Nàng cẩn thận thăm dò xung quanh, hy vọng rằng tên chiêu hồn sẽ ở gần đó. May mắn thay, nàng đã có thể tìm ra điểm bắt đầu của phép thuật hắc ám. Nàng đứng thẳng người và chỉ vào lối đi phía sau tòa nhà bên cạnh.
"Nó ở đằng kia."
Thánh kỵ sĩ di chuyển ngay lập tức. Max chạy theo anh ta, cố gắng tập trung vào dòng chảy phép thuật. Dòng phép vốn mờ nhạt như một sợi chỉ đã trở nên rõ ràng hơn khi họ đi qua khoảng sân sau bị tàn phá. Có lẽ vị linh mục cũng cảm nhận được nguồn năng lượng bất thường, anh ta đặt tay lên chuôi kiếm và tỏ ra cảnh giác.
"Cô còn lại bao nhiêu phép thuật?"
“Rất, rất khó để mở tấm khiên mạnh mẽ như lúc nãy, nhưng… tôi có thể thực hiện một phép phòng thủ đơn giản."
Anh ta nhìn qua vai mình rồi lại quay đầu về phía trước.
"Từ bây giờ, cô đừng bao giờ bước lên phía trước."
Rồi anh ta sải bước vào giáo đường tối tăm. Max đứng sát sau lưng anh ta, sẵn sàng mở khiên chắn bất cứ lúc nào.
Một lúc sau, một bàn thờ hình tròn được bao quanh bởi sáu cây cột xuất hiện ở cuối hành lang. Nàng nhìn thấy một con rối nhỏ đứng trước mặt mình và dừng bước.
Kẻ bí ẩn, người đang cúi xuống nền nhà trong chiếc áo choàng đen, ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt nhợt nhạt phủ lớp vảy màu bạc. Max cứng vai.
Con quái vật có hình dạng gần giống con người. Cằm và mũi hẹp, đầu tròn, tai nhỏ và thân hình lùn… Khi nàng đang hoang mang trước diện mạo kỳ lạ mà nàng chưa từng thấy trong đời, con quái vật cử động quai hàm và nôn ra một âm thanh kỳ lạ.
"Muộn."
Nàng mất vài giây để nhận ra rằng đó là ngôn ngữ chính thức của Bảy Vương Quốc. Con quái vật, người đang nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt đỏ rực, lặp lại với giọng không tự nhiên như một con vẹt bắt chước tiếng người lần đầu tiên.
“Các ngươi đến muộn rồi. Vua của bọn ta sẽ sớm thức tỉnh.”
Max cảm thấy máu trong người mình đông cứng lại. Con quái vật quay lại một cách bình tĩnh, như thể nó đang chờ đợi để truyền đạt những lời đó. Kuahel ngay lập tức ném chiếc móc trong tay. Nhưng đòn tấn công của anh ta bật nảy ra như thể bị chặn bởi một thứ gì đó vô hình. Con quái vật ném một cái nhìn chế nhạo về phía anh ta, và sau đó từ từ di chuyển về phía lối ra.
Max có thể cảm thấy động lực của vị linh mục đang trở nên tồi tệ hơn. Vị thánh kỵ sĩ nghiến răng đi theo nó và vung kiếm quyết liệt. Con quái vật vội vàng quay đi, nhưng lần này dường như nó đã không thể né tránh hoàn toàn.
Máu đen trào ra từ cánh tay của con quái. Con quái vật siết chặt cánh tay mềm nhũn của mình và vươn bàn tay màu bạc lên không trung. Sau đó, một màn sương dày màu đỏ bắt đầu bốc lên từ mọi hướng.
Cảm nhận được luồng ma thuật bất thường, Max vội nắm lấy vạt áo choàng của linh mục và kéo anh ta lại hết sức có thể.
“Phép, phép thối rửa đấy. Đừng bao giờ chạm vào màn sương!”
Kuahel, người chuẩn bị nhảy về phía trước như một con chó săn giận dữ, nao núng và cứng người. Phần viền áo chạm vào màn sương của anh ta co lại và tan chảy.
Max ghé sát vào bên Kuahel và thổi một làn gió, đẩy làn sương mù đang len lỏi xung quanh họ. Nhưng luồng khí độc vẫn liên tục tràn lan. Nếu cứ tiếp tục như vậy, pháp lực của nàng sẽ cạn kiệt mất. Nàng lo lắng nhìn xung quanh.
Sau đó, Kuahel kéo nàng lại.
"Chúng ta nên đi lên đó."
Khi nàng xoay đầu theo hướng anh ta chỉ, nàng nhìn thấy giàn giáo được lắp đặt để sửa chữa tòa nhà. Kuahel kéo nàng đến đó, nắm lấy eo nàng bằng cả hai tay và nâng nàng lên trong nháy mắt.
Max lập tức bám vào tầng thứ hai của giàn giáo gỗ. Tuy nhiên, không dễ dàng để leo lên vì nó khá cao. Khi nàng cúi xuống và vùng vẫy với bước chân của mình, Kuahel đặt chân nàng lên vai anh ta và đẩy nàng lên.
Max khó khăn lắm mới trèo lên được giàn giáo và cố gắng đứng dậy. Và nàng cúi xuống để đỡ anh ta lên, rồi Kuahel nhanh chóng nhảy lên cầu thang mà không cần nhiều sự trợ giúp.
"Cô có thể sử dụng cái thang đó để ra ngoài."
Anh ta chỉ vào một cái thang tòa nhà dựa vào tường. Max lo lắng nhìn lên. Cái thang được nối với cửa sổ ở trên cùng của tòa nhà. Ngay cả khi họ vượt qua chỗ đó, thì họ sẽ đi xuống bằng cách nào?
"Cô phải nhanh lên."
Trong khi nàng do dự, làn sương đỏ đã đuổi đến dưới chân nàng. Max vội vàng lên thang. Chân tay nàng run bần bật, nhưng nếu nàng chùn bước dù chỉ một chút, Kuahel, người theo sau nàng, sẽ trúng phép thuật thối rửa đó.
Nàng cố gắng không nhìn xuống, leo lên đỉnh của giàn dây mỏng manh và trượt chân qua khung cửa sổ hình vòm. Khi nàng ló đầu ra ngoài, cơn gió mạnh tát vào mặt nàng như roi quất.
Nàng nhìn xung quanh, phủi những bông tuyết rơi lất phất trên tóc và mi mắt. Đột nhiên, bầu trời nhuộm một màu đen sẫm, và trận bão tuyết hoành hành dữ dội hơn.
"Cô có thể bước qua đó không?"
Kuahel, người đã đến phía sau nàng, đặt một chân lên bệ cửa sổ và chỉ xuống. Sau đó, Max mới nhận ra có phần mái đầu hồi bên dưới, cách họ khoảng 7kvette (khoảng 210cm), và mở to mắt.
Nó không cao đến mức nàng không thể nhảy, nhưng nếu nàng bước sai, nàng cảm thấy như mình sẽ trượt và rơi xuống. Nàng nhìn xuống với vẻ mặt kinh hãi, rồi quyết tâm và gật đầu.
"Tôi, tôi có thể."
"Tôi sẽ giữ cô, vì vậy hãy bước lên cây cầu trước."
Max chống tay lên bệ cửa sổ và cẩn thận để chân ra ngoài. Nàng nắm chặt tay vị linh mục, nhắm mắt và hạ người xuống. Một lúc sau, cả hai chân nàng đều chạm vào mái nhà.
Nàng khuỵu gối như thể mình đang ở dưới mặt đất, nắm chặt lấy viên gạch nhô ra bằng cả hai tay. Tim nàng đập mạnh như thể mình sẽ lăn xuống bất cứ lúc nào, và lưng nàng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nhưng vị thánh kỵ sĩ nhảy xuống mái nhà mà không hề do dự, và vội vã kéo nàng dậy.
“Cô có thể truy tìm con quái vật lúc nãy không?"
Max vắt phần pháp lực còn lại và lắc đầu.
"Tôi nghĩ nó đã ra khỏi phạm vi tìm kiếm."
Một nếp nhăn hiện lên giữa trán của vị linh mục. Anh ta dường như khá tức giận vì đã mất dấu kẻ thù một cách vô nghĩa ngay trước mắt mình. Nàng cũng thấy thất vọng. Nàng đã trốn được đến tận đây để đối phó với tên chiêu hồn đã sử dụng thuật triệu hồi, nhưng cuối cùng lại vô ích. Nàng nhìn chằm chằm vào trận bão tuyết đang hoành hành với đôi mắt u ám.
"Quèo, chúng ta làm gì bây giờ?"
“Trước tiên, chúng ta nên hạ cầu kéo và phá hủy các cánh cổng. Sau đó, hãy ra khỏi đây…”
Kuahel, người đang nhìn xung quanh với khuôn mặt cứng đờ, đột nhiên ngậm miệng. Max bối rối và quay đầu theo anh ta. Nàng có thể nhìn thấy những bóng đen đang đến trên ngọn đồi màu trắng xóa.
Đội quân quái vật lại xuất hiện sao? Max sợ hãi, rồi mở to hai mắt. Lá cờ màu đỏ trông mờ ảo giữa trận bão tuyết dữ dội. Nàng gần như gục xuống trong nhẹ nhõm. Lực lượng Đồng minh, những người đã rời đi đến phía Tây Bắc, bây giờ đã đến rồi.