Max lo lắng nhìn xung quanh.
“Chàng là tổng tư lệnh... Nếu họ thấy chàng thiên vị một pháp sư, chàng
sẽ mất mặt đấy.”
“Sau tất cả những chuyện này ư?”
Riftan khịt mũi như thể điều đó thật nực cười.
“Ta tự hỏi có người nào mà không biết rằng ta luôn quấn lấy vợ mình.”
“Ai, ai nói vậy chứ.”
Max mím môi và nhặt một túi nhỏ trên yên ngựa. Riftan đưa tay ra như muốn
giật nó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh của nàng và liền hạ cánh tay
xuống. Và với cái thở dài thườn thượt, chàng đưa nàng đến chỗ những chiếc xe
đẩy hàng.
“Cuộc hành quân trong vài ngày tới sẽ khá vất vả. Nàng nên bổ sung thể
lực khi có cơ hội.”
Họ đốt lửa bên cạnh xe ngựa và dùng bữa trưa muộn với bánh mì và pho mát.
Nàng rất muốn có bát súp ấm, nhưng vì phải tiết kiệm nước uống, nàng phải
uống vài ngụm rượu nóng để xoa dịu nỗi thất vọng.
“Chúng ta còn phải đi bao xa nữa để đến đích?”
Đáp lại câu hỏi của nàng, Riftan vừa mở tấm bản đồ bằng một tay vừa xé
miếng thịt khô nhỏ, ngẩng đầu lên.
“Nếu không có trận chiến ở giữa đường, chúng ta sẽ có thể đến Besmore
sau hai tuần nữa.”
“Trước đó, chúng ta cần lấy nhu yếu phẩm. Như chàng biết rõ hơn...
Trong mười ngày tới, chúng ta sẽ hết lương thực.”
Max nói, đỏ mặt, nàng không thể đối diện với chàng. Có vẻ như Riftan chỉ
đang vui vẻ khi nàng can thiệp vào việc điều hành quân đội. Riftan nhìn nàng
với ánh mắt dịu dàng, và nói với một giọng vui tươi.
“Nghe nói nàng đã dọa chư hầu của công tước nếu không gửi tiếp tế đúng
hạn phải không? Họ sẽ phải chạy thật nhanh ngay cả khi đôi chân họ rụng
rời.”
“Đây, đây không phải là lúc để đùa như vậy đâu.”
Khi chàng càu nhàu, Max cảm thấy dễ chịu hơn. Chàng đối xử với nàng bằng
một thái độ thân thiện hơn trước, đôi khi dùng giọng điệu thoải mái như khi
chàng còn là lính đánh thuê. Nàng thích lắm. Nàng cảm thấy gần gũi với chàng
hơn trước rất nhiều. Max, có phần thoải mái, và bày tỏ cảm xúc của mình
thẳng thắn hơn.
“Em... em thực sự lo lắng. Chẳng phải vấn đề lương thực sẽ là cái cớ để
Lãnh chúa Bleston gây rắc rối sao?”
“Người đàn ông đó đã nói gì với nàng?”
Giọng của Riftan chợt sắc bén hẳn. Nhìn thấy đôi mắt đen láy của chàng ánh
lên tia nguy hiểm, Max vội lắc đầu.
“Ah không! Trước đó... em đã thấy anh ta tranh cãi với chàng...”
“Nàng không cần phải lo lắng về người đàn ông đó.”
Chàng nói thẳng thừng khi gấp tấm bản đồ và nhét nó vào trong áo khoác.
“Do sự xâm lược của quân đoàn xác sống, các lực lượng chống đối hiệp
định hòa bình đã bị trói buộc. Nếu ngay cả Arex – gần như gần gũi với
Balto nhất, đứng về phía trung lập, và nếu hiệp ước hòa bình bị phá bỏ,
Balto sẽ là kẻ thù chung của Bảy Vương quốc. Ít nhất cho đến khi cuộc
chiến với lũ quái kết thúc, họ sẽ chọn cách tự cứu lấy mình.”
“Vậy thì sau khi chiến tranh kết thúc...”
Nàng không thể nói tiếp và ngậm miệng lại. Khi Balto xâm chiếm thành phố
quái vật, họ đã cử bọn tội phạm làm quân tiếp viện, và Hiệp sĩ Phil Aaron thì
đang chiến đấu với thái độ thụ động, bảo toàn lực lượng của mình hết mức có
thể.
Sau khi cuộc chiến với lũ quái vật kết thúc, Balto nghiễm nhiên trở thành quốc
gia có nhiều quân đội chính quy nhất. Bên cạnh đó, họ còn chiếm đóng trái
phép các tàu buôn để đảm bảo một lượng tài nguyên đáng kể.
Rõ ràng là bọn phương Bắc đang chuẩn bị cho chiến tranh. Nàng cứng mặt khi
nghĩ rằng một cuộc chiến khác lại có thể nổ ra. Riftan khẽ thở dài và nói.
“Nàng không cần phải lo lắng nữa. Ngay cả khi bọn phương Bắc khởi
chiến, thì đó cũng là chuyện của tương lai xa.”
Những lời cuối của chàng nghe rất có nghĩa. Max nhìn chàng với ánh mắt tò
mò.
Chàng có kế hoạch gì sao? Nhưng Riftan không phải là người sẽ tâm sự những
suy nghĩ của mình. Chàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời ngày càng nhiều mây, sau
đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Chúng ta sẽ khởi hành sớm. Từ bây giờ, nàng sẽ ngồi xe ngựa. Có ít hành
lý hơn rất nhiều, vì vậy sẽ có chỗ cho nàng.”
“Em sẽ cưỡi Rem. Em phải chuẩn bị sẵn sàng để mở bức tường phòng thủ
bất cứ lúc nào.”
Chàng mở miệng như muốn cằn nhằn điều gì đó, rồi lại im bặt. Rồi chàng lắc
đầu và nói một cách cam chịu.
“Được rồi. Nhưng nếu nàng gặp khó khăn, hãy nói với ta ngay.”
Sau một lúc, họ lại bắt đầu hành quân. Max cưỡi Rem đi qua vùng đồng bằng
rộng lớn, suy nghĩ về nhiều vấn đề mà nàng phải vượt qua. Việc Công quốc có
gửi đội tiếp tế hay không có thể chỉ là một vấn đề nhỏ so với việc hợp tác với
một đội quân có thể trở thành kẻ thù bất cứ lúc nào.
Nàng quay đầu lại và nhìn lá cờ của Phil Aaron với ánh mắt bất an, sau đó
vung dây cương để giục Rem đang tụt lại phía sau một chút, và tiến lên phía
trước hàng ngũ.
Họ đi không ngừng trong suốt thời gian còn lại của ngày và đến một khu vực
được gọi là Idkovs. Đó là vựa lúa lớn nhất miền Đông, là nơi những luống đất
vuông vứt trải dài vô tận. Nàng cau mày khi nhìn quanh những túp lều lác đác,
những chiếc cối xay gió và những tòa nhà trông như nơi giao dịch lúa mì.
Vốn dĩ đây là thời điểm của hàng nghìn nông dân dùng ngựa và cần mẫn cày
bừa, nhưng có vẻ hầu hết họ đều đã bỏ trốn sang các vùng khác do đợt lạnh đột
ngột và sự xuất hiện của quái vật. Nhờ đó, họ có thể tự do chiếm đóng các tòa
nhà trống để qua đêm thay vì lều trại.
Max tự an ủi rằng, ít nhất là trên đường tới biên giới, nàng sẽ không phải ngủ
trong những túp lều chật chội và lạnh lẽo. Khu vực tiếp giáp với Dristan là khu
vực nông nghiệp lớn nhất trên Lục địa Loviden, và họ sẽ tìm thấy hàng trăm
tòa nhà bị bỏ hoang trên đường đi.
Nàng nhờ một người lính chăm sóc Rem chu đáo và bước vào căn chòi ấm áp
được thắp sáng. Và sau khi no bụng với bát cháo đậu nóng hổi, nàng gục đầu
vào chiếc túi ngủ trải bên lò sưởi và ngủ thiếp đi.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, một cánh tay nặng nề ôm chặt lấy cơ thể nàng.
Max quay đầu lại và khẽ mỉm cười trước sự ấm áp mà nàng cảm nhận được ở
sau lưng. Khuôn mặt của Riftan, người đang ôm nàng, đập vào mắt nàng.
Chàng dường như đang có một giấc ngủ sâu hiếm hoi.
Thật đáng yêu khi nhìn thấy khuôn mặt vốn luôn cứng rắn của chàng, nhẹ
nhàng thả lỏng trong khi hít thở đều đặn và thoải mái.
‘Ước gì chàng sẽ mãi như thế này.’
Max, người đang tựa cằm trên cánh tay của chàng và thưởng thức tối đa hình
bóng của chàng, thở dài tiếc nuối và đứng dậy.
Sau đó đột nhiên, cơ thể nàng ngã về phía sau. Max cau mày nhìn chàng.
Riftan dường như vẫn đang ngủ. Nàng đặt bàn tay lên cánh tay đang ôm lấy eo
nàng để đánh thức chàng. Rồi nàng cảm nhận được bàn tay to lớn chui vào
giữa hai chân của nàng và kinh ngạc nhìn xung quanh.
Chỉ có nàng và Riftan trong túp lều, nhưng âm thanh của binh lính đang bận
rộn chuẩn bị bữa sáng có thể nghe thấy qua ô cửa được lót đệm tồi tàn. Lưng
nàng toát mồ hôi lạnh với suy nghĩ rằng ai đó có thể sẽ mở cửa và xông vào
bất cứ lúc nào. Nàng vội vàng xua tay chàng.
“Ri, Riftan... Em cần phải thức dậy...”
Khi tay chàng luồn vào trong quần, Max thở hắt và ngậm miệng lại. Những
ngón tay dài và dày len lỏi qua phần lông gợn sóng và bắt đầu mơn trớn vùng
nhạy cảm.
Max đỏ bừng mặt. Chàng kích thích nàng một cách điêu luyện vô cùng. Max
nao núng cả cơ thể với vẻ hoang mang, rồi nàng cảm thấy người đàn ông cứng
rắn giữa mông mình và quay đầu lại. Thật không thể tin được, chàng vẫn chưa
thức dậy. =]]]]]]]
“Ri, Riftan... dừng lại đi...”
Khi những ngón tay dày dặn đi vào trong cơ thể nàng, Max phải ngừng nói.
Nàng nhìn lối vào căn chòi với vẻ mặt sợ hãi. Tim nàng đập loạn xạ và má
nàng nóng hổi khi có tiếng bước chân qua khe cửa. Điều đáng xấu hổ nhất là
cơ thể nàng lại nóng lên nhanh chóng.
Nàng vùi mặt vào chăn và nuốt nước bọt một cách tuyệt vọng. Rồi đột nhiên,
quần nàng tụt xuống dưới hông.
Max rùng mình trong kinh ngạc. Nàng chưa kịp ngăn chàng lại, thì một thứ to
lớn đã đẩy vào cơ thể nàng và nhẹ nhàng ấn vào sâu trong nàng. Max rốt cuộc
cũng không biết phải làm sao, kinh ngạc mở to hai mắt. Nàng không đau lắm
vì cơ thể nàng đã nhanh chóng ướt đẫm, nhưng cuộc đột kích đầu tiên sau một
khoảng thời gian dài khiến bên trong của nàng hơi co giật.
Nàng cứng người và vùng vẫy thoát khỏi cánh tay chàng. Riftan thở dài bất
mãn, đặt nàng nằm trên chiếc túi ngủ và đẩy mình vào tận cùng bên trong
nàng.
Max gục mặt và xé toạc chiếc chăn. Nàng không thể tin rằng nó có thể sướng
đến kinh khủng, dù cơ thể vạm vỡ của chàng đang khiến nàng nghẹt thở.
Nàng nức nở khi cảm thấy người đàn ông nóng bỏng mơn trớn với niêm mạc
nhạy cảm của nàng, sau đó lo lắng liếc nhìn về phía cửa. Cơ thể họ đang ở
dưới lớp chăn, nhưng nếu ai đó bước vào, họ sẽ dễ dàng đoán được cả hai đang
làm gì. Khi đó sẽ thật xấu hổ làm sao.
Nhưng nỗi bất an đó bay mất khỏi tâm trí nàng khi chàng bắt đầu di chuyển.
Tiếng quần áo sột soạt, tiếng háng ướt át va vào nhau và nhịp thở dồn dập vang
lên bên tai nàng.
Max lắc lư lên xuống trong tấm chăn như nước đang nấu sôi, và nhanh chóng
nhắm đôi mắt choáng váng. Cơ thể nàng vặn vẹo, và mỗi khi nàng siết chặt
chàng, một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng chàng. Chàng dường như đã thức dậy
rồi.
Riftan ôm chặt lấy bộ ngực của nàng qua chiếc áo ướt đẫm mồ hôi, lo lắng lẩm
bẩm tên nàng. Một cảm giác phấn khích lan tỏa xuống đầu ngón chân trước âm
giọng khàn văng vẳng bên tai nàng.
Nàng căng các cơ trên cơ thể mình và siết chặt chàng hết sức có thể. Sau đó
Riftan bắt đầu xuất tinh nóng hổi vào trong nàng. Khi chàng đang rùng mình
với cảm giác nguyên sơ đó, đột nhiên chàng thô bạo rút người ra khỏi nàng và
đứng dậy.
Max ngước nhìn chàng với vẻ mặt khó hiểu. Riftan, người đang thất thần nhìn
nàng với ánh mắt khá sốc, vội vàng kéo chăn lên. Sau đó, chàng nhìn quanh
chòi, chắc chắn rằng không có ai ở đó, chàng lần mò trên sàn rồi nhặt chậu và
khăn tắm đã chuẩn bị từ trước.
“Chết tiệt.”
Chàng nhét chiếc khăn ướt vào giữa hai chân nàng và tuôn ra một câu chửi thề
khó chịu.
“Sao nàng lại không làm gì? Đánh vào đầu ta cũng được...”
“Bây, bây giờ chàng đang đổ lỗi cho em sao?”
Max hoảng hốt nhìn chàng. Riftan nhún vai và phun ra như một cái cớ khi
chàng thô bạo vén mái tóc rối bù của mình.
“Ta nghĩ ta đang nằm mơ.”
Chàng có vẻ bối rối trước sự thật rằng chàng đã buồn ngủ đến mức không hề
hay biết gì. Chàng phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
“Chết tiệt, trước đây ta chưa bao giờ thoải mái như vậy. Ta không làm
nàng bị thương chứ?”
Max lắc đầu.
- --END OF THIS CHAP ---