Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 391: Chương 391




Những ngón tay chàng ôm lấy làn da đàn hồi, cảm giác đó ngây ngất

một cách đáng sợ. Chàng tận hưởng sự mềm mại của da thịt nàng, sau

đó cởi bỏ bộ áo giáp và kéo chiếc áo rộng của nàng lên.

Trong một khoảnh khắc, cảm giác như toàn bộ không khí thoát ra khỏi

phổi chàng vậy.

Làn da của nàng sáng lên như viên ngọc trai trong bóng tối, và bộ ngực

căng phồng của nàng ửng lên màu hồng nhạt. Riftan nhìn xuống nàng

bằng ánh mắt hoang mang, đỡ lấy bầu ngực nặng nề rồi đưa núm vú của

nàng vào miệng mình.

Tim chàng như muốn nổ tung vậy. Vợ chàng nắm lấy tóc chàng, liên tục

kéo chàng tới lui khi chàng ôm chặt lấy nàng và mút phần da thịt mềm

mại của nàng vào miệng chàng.

Chàng siết chặt đôi gò bông của nàng một cách ngoan cường hơn, rồi

ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào mặt nàng. Đôi mắt xám pha lê

tràn đầy sức nóng đang ngấn lệ.

Một cơn rùng mình dữ dội chạy dọc sống lưng chàng. Chàng thấy thật

tuyệt khi biết rằng người phụ nữ này đang cảm thấy thỏa mãn trong

vòng tay của chàng.

Chàng lại rướn người, vuốt ve núm vú đỏ ngầu của nàng, và chỉ rời môi

mình ra khi nàng gần chạm đến đỉnh. Maximillian, bị buộc phải thoát

khỏi cao trào, rên lên một tiếng đầy lo lắng và mở to mắt nhìn chàng.

Nàng xinh đẹp một cách ngoạn mục cho dù nàng đang tức giận vì những

nhu cầu không được đáp ứng.

Chàng áp sát người vào da thịt mềm mại của vợ mình và đưa lưỡi vào

miệng ấm nóng của nàng. Chiếc quần của chàng chật đến đau đớn khi

nghĩ về cơ thể nàng cũng sẽ nóng và trơn ướt như vậy. Chàng điên mất

khi muốn xé toạc quần áo của nàng ra và đâm sâu vào bên trong của

nàng.

Khó khăn lắm chàng mới nhấc môi mình khỏi môi nàng và áp trán vào

cột trụ thô ráp. Niềm ham muốn mãnh liệt như muốn thiêu rụi bao tử

chàng, nhưng chàng cảm thấy mình sẽ không thể dừng lại nếu cứ tiếp

tục như thế này.

“Ta không cố ý làm như vậy...”


Chàng nở một nụ cười cứng nhắc và hạ chiếc áo mà chàng đã cuộn lên

của nàng. Đôi vai mảnh mai của nàng run lên, như thể núm vú - đã trở

nên căng cứng vì phấn khích – bị kích thích khi cọ xát vào lớp vải áo.

Chàng nuốt nước bọt, rồi hôn lên má của người vợ đang rất bất mãn của

mình.

“Ta mất kiểm soát khi nàng nói những điều dễ thương.”

“Em, em đang nói nghiêm túc mà. Nhưng chàng lại...”

Nàng nhìn chàng với vẻ mặt bực bội. Riftan phát ra một tiếng rên đầy

kìm nén, ôm lấy nàng và ngồi xuống đống gỗ. Sau đó, chàng vòng tay

ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của nàng, và áp má của họ vào

nhau.

“Nàng tham lam quá. Nàng muốn trở thành cái này cái kia trong

cùng một lúc, và còn bất mãn nếu không thể đi một lần mười bước

chỉ trong lần thử đầu tiên. Nhưng mà nàng chỉ mới bắt đầu thôi...”

“Đúng, so với Riftan thì là vậy, nhưng... Em đã trải qua rất nhiều

trong thời gian đó và em cũng có thêm rất nhiều kinh nghiệm.”

Nàng kiên quyết phản đối. Riftan nhướng mày. Nhìn nàng bất an như thể

bị ai đó đuổi theo khiến chàng lo lắng, không biết liệu nàng có lại làm

điều gì đó liều lĩnh nữa không. Chàng nhìn xuống nàng với đôi mắt lạnh

lùng và nói một cách nghiêm khắc.

“Hầu hết kinh nghiệm của nàng đều dựa trên sự hy sinh bản thân

một cách liều lĩnh. Nhưng ta sẽ không tha thứ cho việc đó nữa.”

Một vẻ nổi loạn hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Rõ ràng, giọng điệu chỉ

huy của chàng đã động chạm tính khí của nàng. Chàng nuốt ngược tiếng

rên rỉ và nói thêm với giọng điệu nhẹ nhàng hơn. (Nóc nhà to vô cùng)

“Nàng phải học cách chấp nhận giới hạn của bản thân. Nàng không

thể làm mọi thứ một mình được. Nàng có ta, và có những hiệp sĩ sẵn

sàng giúp đỡ. Và Ruth cũng ở đó để tư vấn cho nàng về vai trò của

một pháp sư. Đừng xem việc được giúp đỡ là chuyện xấu hổ nữa.”

“Em, em đã từng nghĩ đó là một chuyện nhục nhã...”

Maximillian, người đã đỏ mặt phản bác, đột nhiên im lặng. Nàng dường

như đang suy ngẫm về hành động của mình. Chàng cười một cách cay


đắng. Có lẽ nàng không biết nàng kiêu hãnh đến mức nào.

Nàng thà chết chứ không muốn thể hiện sự yếu đuối trước người khác,

xem sự đồng cảm là một điều xấu hổ, và xem việc nhận mệnh lệnh là

một sự sỉ nhục. Thật ngạc nhiên là nàng vẫn không mất đi niềm tự hào

của một quý tộc trong khi bị Công tước Croix chà đạp một cách nghiệt

ngã. Chàng dùng tay chải tóc cho nàng và nhẹ nhàng vuốt ve.

“Nàng nói nàng muốn giúp đỡ ai đó, nhưng nàng đang cố gắng tự

mình giải quyết mọi việc. Nàng có thấy mâu thuẫn không? Không có

gì là nhục nhã khi các pháp sư được các hiệp sĩ bảo vệ. Nếu nàng

muốn trở thành thành viên của Remdragon, nàng cũng phải học

cách hợp tác.”

Nàng không tìm được gì để nói nên đành im lặng. Nàng có vẻ không vui

lắm, nhưng ít nhất nàng đồng ý với chàng ở một mức độ nào đó. Chàng

thở phào nhẹ nhõm và dụi môi vào má nàng.

“Bây giờ, chúng ta hãy quay về trại.”

“Sao, sao lại về...?”

Khi chàng cố đứng dậy, Max nắm lấy cánh tay của chàng với vẻ mặt

hoang mang. Riftan nuốt ngược tiếng rên rỉ. Người đàn ông, đã căng

phồng lên khi nàng ép cơ thể mình vào chàng, đang nằm dưới cặp đùi

mềm mại của nàng. Riftan đẩy nàng ra và nói với giọng bị nghẹn lại.

“Sẽ sớm có bão tuyết đấy. Trước lúc đó, chúng ta phải trở về doanh

trại...”

“Em không muốn. Em ở bên chàng... thêm một chút nữa.”

Nàng đến gần cơ thể chàng hơn và trao cho chàng ánh mắt háo hức.

Chàng gần như đã làm vụt mất sợi dây tự chủ của mình.

“Không.”

“Tại sao?”

“Chết tiệt, nàng biết mà. Cho đến khi chiến tranh kết thúc...”

“Chàng, chàng có thể lấy ra khi kết thúc mà.”

Khung cảnh sống động được khơi gợi bởi lời nói của nàng khiến đầu óc

chàng choáng váng trong giây lát. Chàng nhắm chặt mắt. Và chàng


không thể thú nhận rằng chàng đang rất phấn khích đến mức sẽ lên đỉnh

ngay khi chàng tiến vào trong nàng.

Riftan lẩm bẩm câu chửi thề nhỏ và cởi dây quần của nàng. Sau đó

chàng lấy ra một bình nước và lau tay, rồi luồn ngón tay vào trong quần

lót của nàng. Chàng cảm nhận được phần lông ẩm ướt của nàng. Khi

chàng lướt qua chúng và vuốt ve những vết sưng tấy nhỏ, nàng ngửa đầu

ra sau và cặp đùi nàng cứng lại.

Cổ họng chàng bỏng rát như vừa nuốt phải lửa. Chàng vòng một tay qua

vai nàng và luồn một ngón tay qua khe hở. Rồi chàng nhẹ nhàng vuốt ve

bên trong nàng.

Bức tường mềm mại bên trong nhẹ rung lên một cách sống động. Nàng

lắc hông như thể cố gắng đưa chàng vào sâu hơn, rồi bật ra một tiếng

nức nở.

“Ri, Riftan... Em muốn."

Chàng nhìn xuống nàng với đôi mắt run rẩy. Chàng gần như phải van

nài nàng. Riftan nghiến răng, ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của nàng

và cọ xát mạnh hơn vào bức tường trơn ướt bên trong.

“Sau này, ta sẽ cho nàng sau. Còn bây giờ thì tạm thế này thôi.”

“Em, em không thích. Riftan...đã bắt đầu trước mà."

“Rồi, rồi, ta xin lỗi.”

Nàng dùng tay đấm vào ngực chàng, và sau đó, trong sự thoả mãn, nàng

vòng tay qua cổ chàng. Riftan ôm đầu nàng bằng một tay và hôn lên thái

dương, trán và má của nàng. Nàng siết chặt ngón tay của chàng và chàng

bắt đầu run rẩy cùng với nàng. Chàng không thể chịu đựng được nữa.

Chàng cởi khóa quần của mình một cách gấp rút. Sau đó chàng lấy

người đàn ông đang trong cơn hưng phấn ra, cọ xát mạnh mẽ lên xuống

rồi ngấu nghiến môi nàng. Sau một lúc, một cảm giác tự do ập đến.

Chàng thở hổn hển và áp trán mình vào đỉnh đầu nàng. Chàng đã ôm

chặt cơ thể nàng khi cả hai ở giữa ranh giới hài lòng và bất mãn bao lâu

rồi?

Riftan thẫn thờ nhìn lên trần nhà, rút khăn tay từ bên trong áo khoác ra

và lau giữa hai chân nàng. Và sau khi thu dọn bộ đồ lộn xộn, chàng vén

quần lên. Nàng tựa nhẹ vào người chàng, rồi từ từ đứng dậy. Chàng nhìn

nàng với ánh mắt lo lắng.

“Không sao chứ?”

“Em, em không sao.”

Nàng khàn giọng trả lời. Chàng nắm lấy cằm nàng và nhìn xuống, như


để xem nàng có nói thật không, sau đó nhặt áo giáp trên sàn nhà lên và

mặc lên người nàng. Chàng chộp lấy găng tay sắt của mình và đưa nàng

ra khỏi nhà kho.

Đột nhiên, bầu trời chuyển sang màu xanh chàm đậm, và trận bão tuyết

buốt giá đang thổi về từ mọi hướng. Chàng khoác áo choàng của mình

cho nàng và băng qua trại khai thác gỗ. Chàng nhận thấy nàng đang

loạng choạng và liền ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nàng.

Cơ thể chàng nóng như lửa bất chấp cái lạnh giá. Cứ như thể chàng đang

tuyệt vọng lang thang qua sa mạc và chỉ uống được một ngụm nước

muối. Niềm khao khát được thoả mãn ở giữa cuộc thám hiểm khiến

chàng ngày càng suy sụp. Chàng lầm bầm trong lòng khi bước nhanh về

phía khu cắm trại.

Nếu không kết thúc cuộc chiến này trong vòng vài tháng, chàng sẽ thất

vọng đến điên mất.

Vài ngày sau, Lực lượng Đồng minh tiến đến khu vực phía Đông Bắc

của Công quốc. Max đứng trên đồi, nhìn ra thành phố có tường thành

được bao quanh bởi những thành luỹ màu xám, và hướng ánh mắt về

phía quân đội của công quốc đang đóng quân trước họ.

Khoảng một nghìn binh sĩ đang bao vây bức tường, và hàng trăm hiệp sĩ

ngồi trên ngựa và ra lệnh ở phía sau. Một số người trong số họ nhận ra

sự xuất hiện của quân chi viện và chạy băng qua ngọn đồi.

“Chào mừng mọi người! Chúng tôi đã chờ quân tiếp viện đến trong

vài tuần qua.”

Riftan, người đang nhìn về phía trước, nói với giọng thẳng thừng.

“Có vẻ như mọi thứ không suôn sẻ lắm.”

“Chúng tôi đang cố gắng vượt qua bức tường bằng cách sử dụng

thang bao vây, nhưng binh lính chỉ liên tục thiệt mạng.”

Vị hiệp sĩ với bộ râu đen rậm rạp đáp lại.

“Hãy đến trại chính, không phải ở đây. Ngài Derrick sẽ giải thích

tình hình cụ thể.”

Vài ngày sau, Lực lượng Đồng minh tiến đến khu vực phía Đông Bắc của Công quốc. Max đứng trên đồi, nhìn ra thành phố có tường thành được bao quanh bởi những thành luỹ màu xám, và hướng ánh mắt về phía quân đội của công quốc đang đóng quân trước họ.

Khoảng một nghìn binh sĩ đang bao vây bức tường, và hàng trăm hiệp sĩ ngồi trên ngựa và ra lệnh ở phía sau. Một số người trong số họ nhận ra sự xuất hiện của quân chi viện và chạy băng qua ngọn đồi.

“Chào mừng mọi người! Chúng tôi đã chờ quân tiếp viện đến trong vài tuần qua.”

Riftan, người đang nhìn về phía trước, nói với giọng thẳng thừng.

“Có vẻ như mọi thứ không suôn sẻ lắm.”

“Chúng tôi đang cố gắng vượt qua bức tường bằng cách sử dụng thang bao vây, nhưng binh lính chỉ liên tục thiệt mạng.”

Vị hiệp sĩ với bộ râu đen rậm rạp đáp lại.

“Hãy đến trại chính, không phải ở đây. Ngài Derrick sẽ giải thích tình hình cụ thể.”