“Chàng đã khen em vì khả năng cưỡi ngựa của em tiến bộ hơn nhiều.”
Max nhớ lại những kỷ niệm của ngày hôm đó và nói một cách tự hào. Riftan nhướng mày và cười khẩy.
“Ta không nghĩ vậy đâu…”
Max dùng cùi chỏ huých vào bụng chàng. Riftan giả vờ đau và nôn ra xen lẫn tiếng cười. Max nhìn xuống chàng như một người thích chơi khăm rồi mỉm cười. Mỗi lần chàng đùa giỡn với nàng như thế này, trái tim nàng như muốn tan chảy vì sung sướng.
Nàng nói nhẹ nhàng, âu yếm vuốt ve cánh tay rắn chắc của chàng đang đặt trên eo nàng.
“Khi cưỡi ngựa dọc bờ hồ… Chàng đã kể cho em câu chuyện về khoảng thời gian chàng còn là lính đánh thuê và sau khi trở thành hiệp sĩ. Hôm đó em... em đã nhận ra rằng có một thế giới ngoài kia mà em không hề biết."
Nàng nghĩ đến lúc mình đợi Riftan ở Lâu đài Croix. Chàng đưa cơ thể run rẩy của nàng - sợ hãi rằng chàng sẽ ly hôn với nàng, và cha sẽ đánh đập nàng để trả thù – đến Anatol.
Đột nhiên, nàng cảm thấy rằng cuộc sống của nàng chỉ vừa mới bắt đầu vào ngày hôm đó. Nàng sống ở Croix đã hơn hai mươi năm, nhưng khoảng thời gian vô nghĩa đó không là gì so với vài năm qua khi nàng sống với tư cách là vợ của Riftan Calypse.
Nếu nàng không gặp người đàn ông này, nàng sẽ mãi mãi không biết mình là ai.
Max ngước nhìn khuôn mặt chàng, kéo gáy chàng và hôn lên gò má mịn màng của chàng. Một tiếng thở dài hài lòng lẫn bất mãn thoát ra khỏi miệng chàng.
“… Đôi khi ta ngờ rằng nàng cố tình làm vậy để quấy rối ta.”
“Này, thật kỳ lạ khi Riftan bị kích thích bởi từng biểu hiện tình cảm như thế này.”
Max ranh mãnh gật đầu. Chàng trừng mắt nhìn nàng với ánh mắt ủ rũ, sau đó nhặt một cành cây rồi ném vào đống lửa, như thể muốn đánh lạc hướng nàng. Chàng thật đáng yêu khi làm nũng như một cậu nhóc tuổi thành niên.
Với một tiếng gầm gừ nhỏ, nàng hôn lên đỉnh cằm chàng thêm vài lần nữa. Riftan thấp giọng rên rỉ như thể mình đang bị tra tấn, sau đó nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt nghiêm nghị. Nhưng trên môi chàng lại nở một nụ cười khó tả. Max, người đang nhìn chàng với ánh mắt tự hào, đột nhiên cảm thấy tò mò và hỏi.
"Nhân tiện… Tại sao hôm đó chàng lại nhìn em với vẻ mặt như vậy?”
"Ta nhìn nàng như thế nào?"
“Vào ngày tuyết rơi đầu tiên. Chàng đột nhiên tối sầm mặt lại và đề nghị chúng ta quay trở lại lâu đài. Tại sao chàng lại nhìn em với đôi mắt buồn bã như vậy... Em đã luôn tự hỏi."
Riftan đột nhiên im lặng. Câu hỏi của nàng dường như làm chàng ngạc nhiên. Riftan chăm chú nhìn ngọn lửa với đôi mắt đầy suy tư trước khi từ từ mở miệng.
"Bởi vì nàng xinh vô cùng khi ta nhìn vào mắt nàng, trông không thật tí nào."
Max đỏ mặt lườm chàng. Nàng nghĩ chàng đang cố che giấu câu trả lời của mình bằng những lời nói ngọt ngào.
“Nếu, nếu chàng không muốn thì đừng trả lời.”
"Ta nói thật đấy."
Chàng nói khi tinh nghịch xoa môi nàng.
“Đôi mắt màu bạc của nàng cứ lấp lánh khi nàng nhìn lên bầu trời, trông nàng rất đẹp. Mọi thứ cứ như ảo ảnh vậy…” aw
Mặt Max ửng đỏ khi nhìn thấy đôi mắt chàng mờ ảo như đang lang thang trong dòng ký ức. Bằng trực giác, nàng nhận thấy rằng chàng vẫn chưa nói hết cảm xúc của mình. Nhưng nàng không muốn hỏi thêm câu nào nữa.
Riftan không phải kiểu người hay nói về cảm xúc của mình. Chàng thường âm thầm giữ chúng trong tim. Và nàng có một cảm giác mơ hồ rằng hầu hết những cảm xúc mà chàng rất trân trọng đều liên quan đến nàng.
"Bây giờ mặt trời đang dần lên cao rồi."
Đột nhiên, chàng nhìn lên bầu trời và nói. Max ngẩng đầu nhìn qua bức tường. Như chàng nói, bầu trời đen tựa lông quạ đang dần sáng lên từ phía Đông.
Nàng ngắm nhìn ánh bình minh màu cam nhạt xuyên qua những đám mây xám đen và làm mờ đi những đường viền bên ngoài của lâu đài. Một vài bông tuyết bay trong gió lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng, cả thành phố doanh trại được nhuộm một màu tím nhạt. Một tiếng thở dài tiếc nuối tuôn ra. Một ngày khó khăn nữa lại bắt đầu.
Khi bình minh ló dạng, những người lính bắt đầu thu dọn hành lý. Max đi vào nhà nguyện và dùng phép chữa bệnh cho những người khuyết tật. May mắn thay, hầu hết các bệnh nhân đã hồi phục đủ để chịu đựng chuyến đi, vì vậy nàng có thể hoàn thành mọi thứ sau khi dùng phép cho ba, bốn người.
Sau khi xem xét cẩn thận vết thương của bệnh nhân cuối cùng, nàng đi đến doanh trại nơi Ruth đang ở.
“Việc điều trị đã kết thúc. Mọi người đã hồi phục đủ để có thể cưỡi ngựa.”
"Tốt. Chúng ta có thể rời khỏi nơi này ngay khi họ tiếp quản thánh tích gì gì đấy.”
Anh ta viết nguệch ngoạc gì đó trên tờ giấy da và đáp lại một cách khô khan. Max lại gần anh ta và thò đầu ra. Trên tờ giấy da màu vàng, có những hình vẽ phức tạp và bí truyền cùng những từ ngữ tiếng yêu tinh được viết trên đó. Max nhận ra một vài chữ và mở to mắt. Đó là sơ đồ giải phẫu của một con quái vật.
"Này, cậu đang vẽ cái quái gì vậy?"
"Tôi đã xem xét xác của con quái vật mà được cho là đã xâm nhập vào quân đội."
Ruth cay đắng gật đầu và viết nguệch ngoạc thêm điều gì đó.
“Tôi đã nghĩ là nó sẽ rất kinh khủng vì tôi phải mổ xẻ nó ra từng mảnh, nhưng cũng không khó khăn đến vậy.”
“Các thánh kỵ sĩ… có cho phép cậu điều tra không? ”
“Tôi cần gì phải xin phép họ? Tôi là một Pháp sư Đồng minh. Nhiệm vụ của tôi là xem xét kỹ lưỡng những con quái vật mà chúng ta đã chiến đấu.”
Max nhìn từng bức tranh của anh ta với ánh mắt tò mò. Nó phức tạp đến mức nàng không biết nó là gì.
"Cậu có phát hiện ra điều gì không?"
“Rất ít, ngoại trừ việc năng lực phép thuật lớn hơn năng lực của một Lizardman bình thường.”
Anh ta càu nhàu khi cuộn giấy da lại và để nó vào ngực.
“Nếu thánh kỵ sĩ bắt được con quái vật này thì sẽ tốt hơn là cắt nó ra làm ba. Tôi đã bỏ lỡ một cơ hội to lớn để thu thập thêm thông tin.”
Max khó khăn lắm mới nuốt ngược những lời rằng nàng đã có thể bị cắt làm đôi nếu Kuahel không làm như vậy. Tuy nhiên, không cần phải làm ầm lên và khiến bản thân nàng bị anh ta kì thị vì đã xảy ra sự cố. Nàng nhún vai một cái và đổi chủ đề.
"Ngoài chuyện đó ra… Nào, đi ăn đi. Nếu cậu không nhanh chân, các hiệp sĩ sẽ ăn hết thức ăn thừa đấy.”
"Nếu là họ thì thức ăn sẽ vẫn còn đó."
Ruth cau mày và sải bước ra khỏi doanh trại. Max theo anh ta vòng qua khu trại.
Đột nhiên, hầu hết các doanh trại đã bị phá hủy, và hàng trăm con ngựa được đặt yên trên lưng. Tất cả binh lính đều được sắp xếp và leo lên các toa xe, một số người thì đứng thành hàng dài trước cổng để được kiểm tra bởi các linh mục.
Max nhanh chóng nhận thấy rằng họ đang được kiểm tra để đảm bảo họ không phải là quái vật giả dạng con người. Các linh mục truyền phép thánh vào cơ thể từng người lính để xác định xem họ có phải là quái vật hay không.
‘Nó rườm rà, nhưng đó là cách chắc chắn nhất.’
Nàng nhìn quân số đang chờ được sát hạch rồi bước đến trước cổng thành. Một cỗ xe bốn bánh chưa từng thấy trước đây đang đợi bên trong lối vào lâu đài. Nó dường như là cỗ xe vận chuyển thánh tích.
Max, người đang lẻn quanh cỗ xe với vẻ mặt tò mò, liếc nhìn lại khuôn mặt nghiêm nghị của các Thánh Kỵ sĩ. Bầu không khí khá trang nghiêm, có vẻ nàng đã sai khi muốn nhìn các thánh tích. Với một tiếng thở dài cam chịu, nàng đi về phía các Hiệp sĩ Remdragon.
Sau một thời gian, Lực lượng Đồng minh hoàn tất việc chuẩn bị và bắt đầu di chuyển về phía Đông. Khi các Hiệp sĩ Remdragon khởi hành trước, Hiệp sĩ Phil Aaron và Thánh Kỵ sĩ vây quanh cỗ xe thánh tích và theo sau họ, còn Quân đội Hoàng gia Whedon đi ở hàng cuối cùng của đoàn quân.
Cuộc hành quân diễn ra khá suôn sẻ. Binh lính di chuyển một cách có trật tự theo sự dẫn dắt của Riftan, và họ có thể băng qua biên giới giữa Whedon và Osyria trước khi mặt trời lặn. Cuối cùng, họ đến Công quốc Croix.
Nàng nhìn xung quanh lùm cây rộng lớn và những khoảng đất trống lấp đầy những ngọn đồi từng lớp một như những bậc thang. Và nàng giật mình vì sự tàn phá.
Mặc dù nàng mới chỉ đến thăm vùng đất của cha nàng hai lần, khi Riftan đưa nàng đến Anatol, và khi từ cung điện Drakium trở về lâu đài Croix, nhưng nàng nhớ rõ rằng công quốc này thịnh vượng như thế nào. Trong suốt chuyến xe ngựa, là những bãi săn bắn vô tận, những kho thóc vàng ươm và những đồng cỏ rộng lớn đầy ngựa và cừu.
Nhưng bây giờ tất cả những gì nàng có thể thấy là vùng đất đã bị tàn phá bởi sự quản lý tồi tệ trong thời gian dài, và một ngôi làng nhỏ nơi hầu hết người dân đã rời đi.
Max nhìn quanh cánh đồng không một bóng gia súc, và bối rối. Mặc dù nghe nói rằng nhiều vùng lãnh thổ bị thiệt hại nặng do những đợt lạnh liên tục, nhưng nàng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng ngay cả Công quốc Croix cũng đạt đến mức độ này. Chẳng phải công quốc là vùng đất màu mỡ nhất trong Bảy Vương quốc sao?
Tuy nhiên, những người đi qua đường đều mặc quần áo xộc xệch và mang gương mặt gầy gò. Bất chợt những cảm xúc phức tạp tràn về.
Nàng nên hân hoan, vì điểm yếu của cha nàng có nghĩa là ông ta không thể hành hạ nàng và Riftan nữa, nhưng nhìn thấy những người chịu nạn đói làm cho nàng không thoải mái.
‘Đây mới chỉ ở vùng ngoại ô thôi…'
Max, người đang chăm chú nhìn vào chiếc cối xay nước như thể đã bị bỏ rơi từ lâu, siết chặt dây cương và trấn tĩnh tâm trí đang rối bời của mình. Trong hàng trăm ngôi làng mà cha nàng cai trị, có lẽ không phải tất cả đều đạt đến mức độ này.
Đúng như nàng dự đoán, vào buổi tối, một tòa lâu đài khá lớn hiện ra. Nhưng nàng sớm nhận ra rằng khu thương mại cũng bị ảnh hưởng nặng nề.