- --
(*) mình xin phép đổi xưng hô của Max và Ruth xíu nhé mn, hồi đó mình cho Max gọi Ruth là “cậu”. Mà sau mười mấy chap ổng mất tích, giờ xuất hiện lại cái mình quên Max gọi ổng sao nên mấy chap gần đây mình toàn để Max kêu ổng là “anh” hông à. Giờ mình đổi lại như ban đầu nhé. Với Max thì Ruth như người bạn tâm giao vậy nên mình thích “cậu” hơn là “anh” như mấy hiệp sĩ khác:)))))
Họ sẽ thấy những gì khi đến đó? Trong đầu nàng tưởng tượng ra khung cảnh hàng ngàn xác sống tấn công các thị trấn lớn nhỏ, tàn phá chúng và tiến vào thành phố được bao quanh bởi những bức tường khổng lồ.
Đội quân xác sống sẽ trở nên hùng mạnh hơn khi chúng thắng nhiều hơn. Những con người bị quái ác chà đạp dã man sẽ biến thành xác sống, sau đó trở thành một phần của đội quân quái vật và tấn công con người. Chỉ cần tưởng tượng cảnh hàng ngàn xác chết diễu hành trên mặt đất đóng băng cũng khiến nàng lạnh sống lưng.
Nàng rùng mình và kéo sâu mũ trùm đầu xuống. Nàng thề với trái tim mình hàng chục lần một ngày, rằng nàng phải mạnh mẽ lên, nhưng khi nghĩ đến trận chiến mà mình sắp phải đối mặt, nàng không thể rũ bỏ được nỗi bất an và sợ hãi trong lòng.
"Phu nhân Calypse."
Max, người đang chìm sâu trong nỗi lo âu, quay đầu sang một bên nơi phát ra giọng nói. Elliot Caron đang nhìn nàng với ánh mắt lo lắng khi họ leo lên đồi.
"Hãy đưa dây cương cho tôi. Tôi sẽ dẫn ngựa vào chuồng."
Thông thường nàng sẽ từ chối lời đề nghị của anh ta và tự mình chăm sóc Rem, nhưng nàng đã gần như kiệt sức vì phải cưỡi ngựa trong cơn gió khắc nghiệt cả ngày. Nàng đưa dây cương với một nụ cười biết ơn.
"Cảm ơn anh."
Anh ta khẽ cười, cảm thấy vui khi nàng cho phép anh ta giúp đỡ, sau đó anh ta kéo dây cương và dẫn Rem về phía mình. Anh ta nói khi chỉ vào chiếc lều vừa mới dựng xong ở dưới chân đồi.
"Ruth đang nghỉ ngơi ở đó. Phu nhân cũng vào đó và sưởi ấm một chút đi."
"Ri, Riftan đâu? Chàng ấy đang làm gì vậy?"
"Chỉ huy đã đi xem xét tình trạng của các trại khác. Ngài ấy sẽ trở về sớm."
Nàng gật đầu rồi đi xuống đồi để vào doanh trại. Nàng thấy Ruth đang ngồi trước ngọn lửa bập bùng với một tấm chăn trên người. Nhìn thấy bộ dạng thư thái của anh ta, vai của Max thả lỏng. Nàng bước đến bên anh ta và tặc lưỡi.
"Cậu trông giống như một con sâu bướm béo vậy. Cậu thực sự lạnh như vậy sao?"
"Mũi của phu nhân cũng đỏ đấy.”
Anh ta đáp lại một cách thẳng thừng và đưa cho nàng một chiếc chăn.
"Đừng cứng đầu và hãy chăm sóc bản thân nhiều nhất có thể. Nếu người không nghỉ ngơi và phục hồi thể lực khi có thời gian, người sẽ không theo kịp cuộc hành quân của các hiệp sĩ đâu."
Nàng lấy tấm chăn và quấn quanh người mình. Một lúc sau, một hiệp sĩ học việc có khuôn mặt trẻ trung bước vào doanh trại với một nồi thịt hầm nóng hổi, một ổ bánh mì cháy xém và một chai rượu.
Nàng chia sẻ bữa ăn của mình với Ruth, dùng bữa và uống rượu, rồi liếc nhìn lối vào để xem khi nào Riftan sẽ trở lại. Đột nhiên, bóng tối màu xanh thẳm bao phủ khu trại, và những người lính thắp sáng những ngọn đuốc trên đồi.
Dựa vào ánh đèn mờ, nàng nhìn vào hàng ngũ của các hiệp sĩ. Và nàng sớm nhận ra Riftan khi chàng bước lên đồi.
Nàng phóng nhanh về phía chàng. Riftan, người đang dắt Talon, nhìn thấy nàng và khẽ cười.
"Không phải nàng không đủ thời gian để nghỉ ngơi sao? Nàng hành quân theo bọn ta có mệt không?"
Chàng dang một cánh tay và ôm nhẹ nàng vào lòng, và nhìn xuống nàng với ánh mắt dịu dàng lẫn bận tâm. Max lắc đầu.
"Đừng lo. Em chịu được mà!"
Chàng chăm chú nhìn nàng như thể cố tìm hiểu xem nàng có thực sự ổn không, rồi đưa dây cương của Talon cho hiệp sĩ tập sự đi theo chàng. Chàng dẫn nàng về phía doanh trại của mình và nói.
"Dù sao đi nữa, hôm nay nàng nên tạm nghỉ tập kiếm. Nàng đã ăn tối chưa?"
"Em đã dùng bữa tối với Ruth rồi. Riftan vẫn chưa ăn gì, phải không? Để em chuẩn bị bữa tối cho chàng ngay..."
Đột nhiên, xung quanh náo động, và Max phải ngừng nói. Nàng nhìn quanh trại với vẻ mặt khó hiểu. Nàng nhìn thấy Hebaron đang chạy đến với một ngọn đuốc cách đó không xa và mắt nàng mở to.
Anh ta đang chỉ huy một phi đội ưu tú, và họ đã tuần tra các con đường phía trước hơn nửa ngày rồi. Việc quay trở lại doanh trại một cách vội vàng như vậy có nghĩa là tuyến đường đã xảy ra trục trặc. Riftan buông cánh tay khỏi nàng và bước về phía Hebaron.
"Chuyện gì vậy?"
"Tôi đã tìm thấy họ trên đường đi. Tôi nghĩ họ cần được điều trị càng sớm càng tốt, nên tôi đã vội đưa tất cả bọn họ đến đây."
Hebaron nói, cầm một ngọn đuốc và chỉ vào sườn núi dẫn đến thung lũng.
"Họ đã trốn thoát khỏi Lâu đài Darund."
Trên cánh đồng tối tăm, năm hay sáu người đàn ông khoác chiếc áo tồi tàn đang đứng với sự trợ giúp của các hiệp sĩ, họ dường như không thể tự mình chống cự.
Max chạy xuống đồi mà không cần suy nghĩ. Khi đến gần, nàng có thể nhận ra trang phục rách rưới và khuôn mặt dính máu của họ. Hẳn điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra.
"Làm, làm ơn đưa những người bị thương về doanh trại. Ta cần chữa trị vết thương cho họ."
Ngay sau chỉ dẫn của nàng, các hiệp sĩ đưa những người bị thương vào doanh trại chung và đặt họ trên giường rơm.
Max mang một chiếc đèn đến cạnh giường của họ và cẩn thận xem xét từng người một. Mỗi người đàn ông đều bị băng bó ở tay, chân và vai, một số có vết bầm đen trên mặt, có vẻ như họ đã bị tấn công bởi một loại vũ khí cùn.
Đầu tiên, nàng sử dụng phép thuật chữa bệnh lên người đàn ông đã bị thương trên mặt. Nàng nhận thức rõ rằng những vết thương ở đầu có nhiều khả năng để lại di chứng chết người hơn những vết thương ở những nơi khác.
"Cảm, cảm ơn."
Người đàn ông, người đã co rúm trên giường với gương mặt sợ hãi, lầm bầm một từ cảm ơn, có lẽ cảm thấy cơn đau đã dịu lại.
Nàng ngay lập tức kiểm tra vết thương của bệnh nhân tiếp theo. Nàng cởi miếng băng đã khô cứng lại, để lộ ra một vết thương dài và hở. May mắn thay, xương của người đàn ông không có vẻ bị tổn hại, nhưng làn da đã ngả màu xám do vết thương khá sâu và chảy máu nhiều. Nàng khẽ rên rỉ và hét lên với các hiệp sĩ đứng sau lưng.
"Chuẩn, chuẩn bị một ít nước nóng! Ta phải rửa vết thương trước."
"Đó là vết thương do dao cắt."
Riftan, người đột ngột đến phía sau nàng, cúi xuống và nói. Max ngạc nhiên nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc của chàng. Chàng hỏi người thanh niên mà nàng vừa chữa lành.
"Cậu nói cậu đến từ Darund? Nơi đó đã bị tấn công sao?"
"Đúng vậy. Một đám xác sống mặc áo giáp đã đến và tấn công lâu đài."
Người đàn ông trẻ đáp lại bằng một giọng rõ ràng đến kinh ngạc. Có một vẻ buồn bã trên khuôn mặt cậu ta.
"Trong tích tắc, ngôi làng của chúng tôi đã biến thành một cánh đồng lầy lội. Những người sống sót đã được sơ tán đến lâu đài… những người không thể sơ tán thì rải rác khắp nơi. Tôi không biết bao nhiêu người trong số họ còn sống sót."
"Một đám xác sống mặc áo giáp..."
Hebaron, người đang đứng cạnh cửa và theo dõi tình hình, thở dài thườn thượt. Có vẻ như anh ta vẫn chưa được nghe chi tiết.
"Có vẻ bọn chúng biết cách sử dụng vũ khí chút đỉnh."
Riftan, người đang chú ý đến vết thương của người đàn ông, nói với vẻ mặt trầm ngâm
"Đó có thể là xác của những người lính vừa chết ở đó."
“Có lẽ là các Hiệp sĩ phương Đông”
Hebaron vừa nói vừa vuốt cằm.
"Các lãnh chúa phía Đông đã gửi quân tiếp viện, nhưng khi họ đến nơi, hai thành phố có tường bao quanh đã bị chiếm giữ, và bây giờ ba lâu đài đang bị bao vây. Có lẽ những người lính đã chết trong cuộc chiến đã trở thành quái vật."
Max đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Nếu họ mất mạng trong cuộc chiến này, rất có thể họ sẽ gặp trường hợp tương tự.
Đó là điều kinh khủng nhất đối với những người tin vào Chúa. Không thể bước vào vương quốc thiên đàng và trở thành một sinh vật bị nguyền rủa, đau khổ mãi mãi trên trái đất này. Theo một nghĩa nào đó, nó còn tệ hơn cả cái chết. Max, đột nhiên cảm thấy bất an, nói với giọng khá lo lắng.
"Các, các linh mục thì sao? Nhiệm vụ của các cha xứ là ngăn chặn điều đó xảy ra."
"Ngay cả một linh mục cấp cao cũng khó có thể thanh tẩy hàng trăm người chết cùng một lúc. Thậm chí còn khó hơn thế nếu họ là linh mục quản xứ."
Theo đó, nếu họ chết trong cuộc chiến này, họ có thể mất không chỉ thể xác mà còn cả linh hồn nữa. Nàng cắn môi. Nỗi sợ hãi dường như dâng trào lên cổ họng nàng.
Nàng cúi xuống để che đi biểu cảm trên khuôn mặt mình, và giả vờ xem xét vết thương của bệnh nhân. Nhưng Riftan dường như đã nhận thấy sự căng thẳng bên trong nàng.
Chàng vòng tay ôm lấy vai nàng và nhìn xuống nàng với vẻ mặt cương nghị như thể chàng muốn nói điều gì đó. Nhưng sau đó, chàng quyết định không nói gì, và chuyển ánh nhìn sang Hebaron.
"Trận chiến sẽ bắt đầu vào ngày mai, vì vậy hãy bảo mọi người ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi thật nhiều."
"Còn Đội trưởng?"
"Ta sẽ mở một cuộc họp khẩn cấp."
Sau đó, Riftan từ từ đứng lên và đưa ra hướng dẫn cho nàng một cách cộc lốc.
"Ta sẽ gọi Ruth, vì vậy đừng tự mình điều trị hết tất cả."
Max ngoan ngoãn gật đầu. Riftan nhìn nàng một cách ngờ vực và đi ra khỏi doanh trại, sau đó nói với hiệp sĩ thực tập đang đứng bên cạnh để triệu tập Ruth ngay lập tức.
Một lúc sau, Ruth lê bước vào doanh trại. Họ thay nhau dùng phép chữa trị cho sáu người đàn ông bị thương nặng, và chỉ thị phân phát thức ăn cho binh lính, sau đó họ kiểm tra các công cụ phép thuật và manastone mà họ sẽ sử dụng trong trận chiến. Khi tất cả công việc được hoàn thành, toàn bộ khu trại bị bao trùm trong màn đêm dày đặc.
"Chúng ta hãy về doanh trại thôi."
Ruth, người đang cẩn thận kiểm tra thuốc cấp cứu, nhìn lên bầu trời đen kịt và nói. Những bông tuyết lất phất đang dày lên từng chút một. Một tiếng thở dài mệt mỏi thoát ra từ miệng Ruth.
"Chúng ta sẽ cần ngủ nhiều cho ngày mai đấy, tôi đi trước đây."
"Có ổn không nếu cậu không tham gia cuộc họp và nghe kết quả?"
"Khi bình minh lên, họ cũng sẽ cho chúng ta biết mọi thứ ngay cả khi chúng ta không muốn biết."
Anh ta trả lời một cách thờ ơ và ngáp lớn rồi đi về phía doanh trại. Có lẽ một ngày nào đó nàng cũng sẽ có thần kinh thép như anh ta. Max, người đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ruth, nhanh chóng lắc đầu và đi đến chiếc lều được Riftan sử dụng.
Nàng cảm thấy biết ơn vì các hiệp sĩ đã thắp lò lửa từ trước, nên không khí trong lều khá ấm áp. Nàng cởi áo khoác ngoài, nằm lên tấm thảm và kéo tấm chăn lên tới đỉnh cằm. Mặc dù rất mệt, nhưng nàng khó có thể chợp mắt được vì lo rằng trận chiến có thể bắt đầu vào ngày mai.
Max ủ rũ nhìn lên trần nhà. Khi nghe thấy tiếng ai đó mở cửa doanh trại, nàng vội nhắm mắt lại. Nàng nghĩ Riftan có thể tức giận nếu chàng biết nàng vẫn chưa ngủ.
Nàng giả vờ thiếp đi và vểnh tai lên. Có một tiếng lộp cộp khi chàng cởi áo giáp, theo sau đó âm thanh chàng đang rửa tay. Và rồi chàng chui xuống tấm chăn.
Max có thể ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng, mùi da thuộc và mùi sắt thép trên áo của chàng. Chàng áp sát ngực mình vào lưng nàng và vòng tay qua eo nàng.
Chàng đã luôn giữ khoảng cách với nàng kể từ khi cuộc thám hiểm bắt đầu, vì vậy Max hơi ngạc nhiên. Có lẽ nào Riftan cũng bồn chồn vì trận chiến ngày mai? Nếu đúng như vậy, có lẽ là do chàng lo lắng cho sự an toàn của nàng.
Max quay lại. Sau đó nàng kéo phần cổ của chàng - giật nảy vì ngạc nhiên - và hôn lên đôi môi ấm áp của chàng một cách say đắm. Tiếng rên rỉ trầm thấp thoát ra từ cổ họng chàng.
Max ngửa đầu ra sau, cảm nhận chiếc lưỡi nóng bỏng chui vào miệng nàng. Ban đầu, đó chỉ là một nụ hôn an ủi, nhưng hơi thở của nàng dần trở nên gấp gáp và một luồng nhiệt bắt đầu tích tụ giữa hai chân nàng.
Tay nàng sờ vào bên trong áo của chàng, lần theo cơ bụng săn chắc. Riftan rùng mình, và rên lên một âm thanh ướt át lên gáy nàng.