Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 370: Chương 370




Cơn gió khô khốc tát vào mặt anh dữ dội. Kuahel, người đang dẫn mười hai Thánh Kỵ sĩ băng qua khu rừng tối tăm, đột ngột dừng lại. Có một mùi lẫn lộn trong không khí. Vô cùng quen thuộc. Đó là mùi của lửa, mùi của tro tàn, mùi của cái chết...

"Mọi người, hãy sẵn sàng cho trận chiến."

Mỗi hiệp sĩ rút vũ khí của họ và chuẩn bị để đáp trả cuộc tấn công bất cứ lúc nào. Kuahel nhìn xung quanh và giục ngựa của mình một lần nữa. Con chiến mã được huấn luyện kỹ lưỡng cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm và căng thẳng các cơ trên cơ thể như dây cung ngay trước khi xạ thủ phóng tên. Anh ta phi nước đại xuyên qua những tán cây trơ trọi, kéo dây cương thật chặt để giữ cho ngựa của mình không chạy lung tung.

Tiếng vó ngựa rung chuyển mặt đất vang vọng trong bầu không khí ẩm ướt buổi sớm. Đã hơn mười phút trôi qua, và khi họ đến vùng ngoại ô của Rừng Edkina, anh có thể thấy khói đen bốc lên như mây trên ngọn đồi.

Anh leo lên con dốc dựng đứng và nhìn xuống ngôi làng đổ nát. Những đống than hồng còn cháy dở sáng rực lên như đôi mắt của một mãnh thú trong bóng tối bình minh xanh thẳm, và hàng rào hóa thành than và những tòa nhà sụp đổ phun ra làn khói đen kịt. Harman đi tới đằng sau anh ta và thì thầm với giọng u ám.

"...Tôi nghĩ chúng ta đã trễ một bước."

"Vì đám cháy vẫn chưa được dập tắt nên chúng hẳn chưa đi quá xa."

Kuahel lạnh lùng nói.

"Bắt đầu tìm kiếm ngay đi."

Các hiệp sĩ lập tức tuân theo mệnh lệnh. Anh nhìn xuống người của mình cưỡi ngựa xuống đồi và sau đó quay về phía Đông. Ánh bình minh đang len lỏi khỏi Dãy núi Lexos tối tăm.

Đột nhiên, một điềm báo lướt qua tâm trí anh. Nguy hiểm. Một mối nguy hiểm bất thường đang đến gần. Bản năng nhạy bén của anh ta vang lên còi báo động.

Anh nhăn trán. Trong khi Lực lượng Đồng minh đang chiến đấu ở Cao nguyên Pamela, những Cận vệ của Thánh điện đã lập một nhóm gồm một số ít thành viên ưu tú, lang thang khắp Bảy Vương quốc và theo dõi dấu vết của các pháp sư đã sa ngã.

Những kẻ dị giáo, tuy nhiên, đã hoàn toàn biến mất và không hề có động tĩnh gì. Những người đã cố cứu lấy bản thân mặc cho tất cả quyền lực của họ đều tập trung ở phương Bắc, nhưng giờ đây lại hành động rất sốt sắng. Họ làm vậy với lý do gì? Kuahel suy ngẫm khi nhìn lên bầu trời đen kịt và quay đầu lại.

Một luồng khí bất an bắt đầu hòa lẫn vào không khí. Anh lập tức quay đầu và lao xuống ngôi làng đã hóa tro tàn. Các hiệp sĩ khác cũng nhận thấy bầu không khí lạ và rút vũ khí của họ ra.

Anh phóng xuống ngựa và vung kiếm. Thanh kiếm màu xanh cắt đôi cơ thể của xác sống đang trồi lên từ mặt đất. Kuahel, người đã biến cơ thể con quái vật thành tro bằng cách dùng tay kia đốt lửa, nhìn xung quanh với đôi mắt sắc bén. Những xác chết cháy đen như than đang lần lượt đứng lên. Điều đó có nghĩa là có một thầy chiêu hồn ở gần đó.


Anh ta tập trung phép thánh của mình để nâng cao các giác quan. Anh có thể cảm nhận được tấm lưới phép thuật xoắn lại như một sợi chỉ đen trong không khí, nó chạm đến một điểm nhất định và trở nên dày đặc hơn. Khi bước về phía nó, Kuahel đột nhiên nhảy cao lên không trung. Mặt đất rung chuyển dữ dội, và một xác sống với vóc dáng to lớn trồi lên ngay dưới chân anh.

"Chỉ huy!"

Kuahel ngay lập tức rút chiếc móc từ thắt lưng ra. Anh quấn dây xích quanh cổ con quái vật, và khi con quái đứng dậy, Kuahel lấy lại thăng bằng và kéo căng sợi xích. Xác sống khổng lồ, cao tới 8kvet (240cm), mất thăng bằng và ngã xuống đống tro bụi.

Anh đọc một lời cầu nguyện ngắn trước khi con quái vật đứng dậy trở lại, và cắm thanh kiếm sâu xuống đất. Sau đó, mặt đất nứt ra như đáy hồ khô cằn, và những ngọn lửa xanh bốc lên từ mọi phía.

Con quái vật biến thành cát bụi trong tích tắc. Anh ta vẫn chưa hài lòng, và nâng thánh lực của mình lên mức tối đa. Hàng chục xác sống quằn quại chìm trong ngọn lửa đang lan ra tứ phía như một cơn lốc.

Cuối cùng, khi tất cả những con quái vật cản đường anh đều hóa thành tro, anh lấy lại giác quan và theo đuổi dòng năng lượng của những kẻ dị giáo. Nhưng đột nhiên, dòng chảy phép thuật đã bị đảo ngược.

“Như một con chuột nhắt…”

(Câu này cũng có nghĩa là “Mẹ kiếp”, nhưng mà linh mục có được chửi thề hông mấy cha =]]]]]]]])

Kuahel lẩm bẩm gay gắt khi ra hiệu cho các hiệp sĩ đang đối phó với tàn dư xác sống. Khu vực này nên được dọn dẹp để các xác sống không thể hồi sinh, nhưng việc truy đuổi các Warlock lúc này là cấp bách hơn.

Anh nhảy lên ngựa và lần theo dấu vết của phép thuật. Nhưng anh sớm buộc phải dừng lại.

“Làm sao…”

Một hiệp sĩ thở ra một tiếng nhỏ từ phía sau. Anh nắm chặt dây cương và nhìn vào khu rừng rộng lớn bên dưới sườn núi. Những bộ xương trắng bệch đang lê lết ra khỏi khu rừng mù mịt, tối tăm. Hàng trăm, hay có thể là hàng ngàn bộ xương. Anh ta hét lên và quay đầu ngựa.

"Liên hệ với điền trang địa phương ngay lập tức!"

"Nhưng Đức Giáo hoàng đã ra lệnh phải bí mật theo dõi và loại bỏ những kẻ dị giáo..."

Trước sự phản đối của Harman, anh trừng mắt dữ dội.


"Ai hỏi ý kiến ​​của cậu?"

Hiệp sĩ ngay lập tức ngậm miệng lại. Anh liếc nhìn cấp dưới của mình với ánh mắt khó khăn, sau đó quay đầu ngựa. Và anh hét lên với một giọng kiêu ngạo, như thể anh ta sẽ không cho phép bất kỳ sự phản đối nào khác.

“Sao các người còn không nhanh lên!"

Các hiệp sĩ ngay lập tức tuân theo mệnh lệnh của anh ta. Anh nhìn ra cánh đồng lần cuối và thúc ngựa.

***

“Đã lâu không gặp.”

Khi chàng bước vào phòng, Uslyn Rikaido, người đang ngồi ở bàn làm việc, nói một cách mỉa mai. Không nói một lời, Riftan đi ngang qua phòng và kéo một chiếc ghế đối diện với cậu ta. Sau đó chàng cầm bản báo cáo chất đống trên bàn và lướt nhanh qua nó. Uslyn nhìn chàng với vẻ mặt không hài lòng, thở dài một hơi và đưa ra tấm giấy da cậu ta đang cầm.

"Đây là bức điện từ phía Đông. Trong đó nói rằng các Thánh Kỵ sĩ đã di chuyển đến khu vực phía Đông Bắc của Whedon thông qua lãnh thổ của Arex."

"Tình hình phía Bắc thế nào?"

"Đầu tiên, chúng ta đã thành công trong việc đưa các thương gia của Anatol ra ngoài an toàn. Nhưng tàu của chúng ta vẫn bị giam giữ ở đó. Theo các điệp viên, có vẻ như hàng hóa trên tàu đã bị đánh cắp trước đó."

Uslyn nghiến răng.

"Tôi không nghĩ chỉ có một hoặc hai con tàu đã bị cướp theo cách đó."

"Và tất cả số hàng hóa đó chắc hẳn đã rơi vào tay Hoàng gia phương Bắc?"


"Tôi vẫn chưa tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào."

Uslyn cẩn thận đáp rồi thở dài.

"Nhưng hiển nhiên là vậy."

Chàng nhanh chóng lật qua các báo cáo với vẻ suy tư. Lục địa Loviden chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ. Những kẻ phương Bắc khát máu, xung đột gay gắt giữa hai giáo phái Cũ và Mới, những pháp sư hắc ám ma quái đi lang thang trên khắp lục địa, và các Thánh Kỵ sĩ thì đang truy đuổi họ trong bí mật...

Tình hình không hề khá hơn. Riftan, người đang phân tích bản báo cáo với khuôn mặt đanh lại, vò đầu mình một cách thô bạo.

"Richt Bleston có động thái gì không?"

"Cho đến nay vẫn không có động tĩnh gì. Nhìn bề ngoài, có vẻ như anh ta chỉ đang lười biếng..."

"Này, nhìn xem ai đây?" =]]]]]]]

Trước khi Uslyn có thể nói xong, một giọng nói lớn vang lên cùng với tiếng bước chân rầm rầm. Riftan cau mày. Một người đàn ông, người mà chàng không muốn đối phó nhất, đang bước vào phòng.

"Đã lâu không gặp, thưa Chỉ huy!"

Hebaron Nirta kéo chiếc ghế bên cạnh chàng và nở một nụ cười uể oải.

"Tôi không khỏi ngưỡng mộ khả năng vượt trội của Chỉ huy. Tôi còn nghĩ có lẽ mình nên làm gì đó để giải cứu Phu nhân."

#étôétgiảicứuphunhân

"Cậu nên ngậm miệng lại trước khi ta bẻ cổ cậu."

Riftan gầm gừ và ném tờ giấy da chàng đang cầm lên bàn. Hebaron khúc khích rồi phá lên cười.

"Nhìn thấy ngài đỏ mặt như một tân nương, mọi chuyện có vẻ suôn sẻ. Tôi ước gì ngài giải quyết chuyện đó sớm hơn, thay vì cứ dồn nén mọi chuyện như vậy..."

Hebaron buộc phải ngậm miệng trước cú đá dữ dội của chàng. Riftan rút chân lại và lạnh lùng lườm vị trung úy, người đang hờn dỗi, rồi đứng dậy khỏi ghế ngồi.


Vẫn còn cả núi việc cần kiểm tra, và chàng không hề có ý định ngồi yên mà nghe lời trêu chọc phiền phức của cậu ta. Mặc kệ Hebaron, chàng tiếp tục chỉ dẫn cho Uslyn Rikaido.

"Hãy luôn giám sát những tên phương Bắc. Và cố gắng mua chuộc các linh mục biết nội tình trong Thánh địa, càng nhiều càng tốt."

Sau đó, Riftan rời phòng làm việc trước khi cậu ta có thể phàn nàn, và Hebaron kiên trì đi theo chàng và huýt sáo.

"Không cần phải tàn nhẫn như thế. Trong thời gian qua, tôi đã làm việc muốn gãy cái lưng để thay thế chỗ trống của Chỉ huy đấy."

"Đừng có lố bịch quá. Ngay cả con kiến qua đường cũng biết cậu hiếm khi có những hoạt động lành mạnh."

"Ngay cả khi tôi say xỉn thì đôi tai tôi vẫn thính lắm..."

Hebaron càu nhàu như thể điều đó thật bất công. Riftan dừng lại và nhìn vào khuôn mặt cậu ta với đôi mắt nheo lại.

"Cậu phát hiện ra điều gì trong thời gian gần đây sao?"

"Tôi đã nghe thấy một số câu chuyện thú vị. Tôi không biết những tin đồn này đáng tin cậy đến mức nào, nhưng họ nói rằng các Đại Tư tế Công giáo đang có kế hoạch tổ chức một buổi điều trần chống lại Giáo hoàng trong thời gian sắp tới."

"Một buổi điều trần?"

Chàng cau mày. Chàng nhận thức rõ rằng thẩm quyền của vị giáo hoàng mới nhậm chức đang gặp nguy, nhưng chàng không ngờ rằng các đại tư tế lại công khai mưu phản ông ta như vậy.

"Chính xác thì thay mặt…?"

Riftan, người đang vuốt cằm với vẻ suy tư, lập tức ngậm miệng lại. Bên dưới lan can, chàng nhìn thấy vợ chàng đang băng nhanh qua khu vườn. Chàng nhìn xuống khi nàng nhảy chân sáo như thể có chuyện vui đã xảy ra. Hebaron quay đầu theo ánh mắt của Riftan, và mỉm cười trêu chọc.

"Có vẻ như Phu nhân đến gặp Chỉ huy. Đi thôi. Chúng ta sẽ nói thêm về chuyện này sau."

Cậu ta vỗ vai chàng bằng lòng bàn tay dày dặn của mình. Riftan nhảy qua lan can không chút do dự và chạy về phía nàng. Như thể bị giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của chàng trước mặt nàng, Maximillian mở to mắt, rồi nở một nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt.

"Ri, Riftan!"

Chàng vòng tay ôm lấy vợ mình, người đã nhảy vào lòng chàng. Nàng kiễng chân lên và hôn chóp cằm của chàng. (ỏooooo cưng qué đi)