Nàng đưa tay chạm vào gò má nhẵn mịn của chàng. Trông chàng không còn buồn bã hay đau khổ nữa. Max luôn ước người đàn ông này sẽ mang biểu cảm như vậy.
Nàng ngước đôi mắt run rẩy nhìn chàng, sau đó kiễng chân và hôn lên đỉnh cằm chàng. Riftan bật ra một tiếng rên rỉ trầm thấp và nhẹ nhàng áp môi mình vào môi nàng.
Đột nhiên, âm nhạc chuyển sang một giai điệu chậm rãi, thê lương. Bài hát về câu chuyện tình bi thương giữa một chàng hiệp sĩ và một nàng công chúa vang lên du dương trong gió.
Max cẩn thận nắm lấy Riftan, người đang trao cho nàng những nụ hôn nhỏ, và dẫn chàng đến giường. Nàng không muốn nhảy theo một bản tình ca có kết thúc buồn thảm.
“Không. Nàng… có thể bị thương đấy.”
Riftan ngẩng đầu lên và lẩm bẩm một giọng trầm khi nàng nhẹ nhàng đẩy chàng xuống giường. Max nheo mắt nàng như thể những gì chàng nói thật là vô lý.
“Em, em không có ý như vậy. Chỉ là... em chỉ muốn nằm trên giường thế này và hôn chàng.”
Riftan nhìn nàng một cách kỳ lạ, như thể nàng đã đề nghị họ hãy cùng tắm trong biển lửa. Max thở dài. Nàng rất hài lòng vì ham muốn mãnh liệt của chàng dành cho nàng, nhưng đôi khi nàng cảm thấy khó chịu, vì chỉ với một biểu hiện tình cảm nhẹ nhàng như thế này cũng khiến chàng bùng cháy dữ dội.
"Chàng, chàng đã làm việc vất vả suốt thời gian qua. Tối nay... em ước chúng ta có thể hôn nhau như thế này cho đến khi chìm vào giấc ngủ."
Chàng liếm môi như muốn nói điều gì đó, rồi lại ngậm miệng. Sau đó chàng khẽ rên lên một tiếng, rồi leo lên giường và nằm sụp xuống.
Max len vào chỗ trống bên cạnh chàng và tựa đầu nàng lên cánh tay cường tráng, vạm vỡ của chàng. Khi nàng ngẩng đầu lên hôn chàng, chàng ném cho nàng một cái nhìn chế giễu rồi cúi đầu xuống trong bất lực. Max có thể cảm thấy cơ thể chàng nóng lên, nhưng nàng giả vờ như không biết và tận hưởng những nụ hôn ngọt ngào làm tan chảy trái tim nàng.
Bây giờ, bóng tối xanh thẳm đang bao trùm bên ngoài cửa sổ, và bài nhạc đã chuyển sang một bản ballad nhẹ nhàng. Nàng hôn liên tục lên môi và má chàng, giống như một chú chim đang mổ thức ăn, và vuốt ve cơ ngực mịn màng của chàng bằng những đầu ngón tay của nàng.
Sau một lúc, Riftan, người đã hơi ngọ nguậy cơ thể một cách không thoải mái, bỏ tay nàng ra khỏi cơ thể chàng.
"Nàng dừng lại đi."
"Riftan... chàng vẫn thức sao?"
Max nhìn lên khuôn mặt cứng đờ của chàng và lo âu. Mặc dù cơ thể họ đã cạn kiệt sức lực vì những cuộc làm tình bạo lực lặp đi lặp lại trong ngày, Riftan dường như vẫn phiền muộn vì sự bất mãn. Để che giấu điều đó, chàng tỏ ra thản nhiên và dùng những ngón tay ấm áp để che nhẹ mí mắt của nàng.
"Đừng lo lắng cho ta, hãy ngủ đi."
Đó là một câu trả lời không mấy hài lòng. Nàng gỡ tay chàng ra và nhìn chàng bằng ánh mắt gắt gỏng. Nàng chợt lo lắng vì nàng chưa bao giờ thấy chàng thư giãn và ngả lưng dù chỉ một lần kể từ khi họ nhốt mình trong căn phòng này.
Có phải là Riftan không hài lòng với mối quan hệ của họ? Ý nghĩ rằng nàng có thể không làm chàng thỏa mãn, cả về tình cảm lẫn thể chất, đột nhiên ập đến trong nàng với sự lo lắng. Nàng nâng phần thân trên của mình lên và cẩn thận đặt tay lên làn da ấm áp của chàng.
"Sao, sao em có thể không quan tâm?"
"Thế nàng định hát cho ta một bài hát ru à?"
[...eh hem, sorry but, Max’d like to check mic please...https://drive.google.com/.../1elX-9N4KTPxaPJpHV76.../view......]
Tại một thời điểm nào đó, nàng dường như đã chìm vào giấc ngủ. Nàng mở mắt ra trước sức nặng của một thứ gì đó nặng nề trên ngực mình, và nhìn thấy ánh bình minh nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ và xuyên qua mí mắt nàng.
Max, người đang cau có, nhanh chóng nhận thấy cẳng tay nặng trĩu đang nằm trên ngực mình và ngước mắt lên. Riftan đang ngủ say với cánh tay đặt trên cơ thể nàng.
Max ngơ ngác nhìn chàng, nhận thấy một nếp nhăn giữa lông mày của chàng, và cẩn thận gỡ cánh tay chàng ra rồi nhanh chóng kéo rèm che cửa sổ lại. Khi ánh sáng xuyên qua mắt chàng không còn nữa, chân mày chàng lại trở nên thư thái.
Nàng nhìn xuống chàng. Nhìn thấy chàng, người đàn ông luôn mở mắt với chỉ một chuyển động nhỏ, giờ ở trong trạng thái thư giãn không phòng vệ, một sự vui buồn hỗn độn kỳ lạ dâng lên trong nàng.
Dù Riftan không nói gì, nhưng rõ ràng chàng đã vô cùng mệt mỏi trong khoảng thời gian đó. Nàng nhìn khuôn mặt bình yên của chàng đến nao lòng, cảm kích trước khung cảnh hiếm có.
Đúng lúc đó, nàng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Max quay đầu lại. Qua khe cửa hé mở, một người phụ nữ trùm mũ kín đầu đang thận trọng xem xét căn phòng.
Max đỏ mặt. Nàng không biết phải nói gì vì nàng chưa bao giờ đối mặt với những người giúp việc ở đây kể từ khi nàng vào phòng.
Tuy nhiên, nàng không muốn đánh thức khi chàng đang say giấc nồng, vì vậy nàng thắt lại chiếc áo choàng đang mặc hờ hững và bước ra cửa. Nàng định bảo người giúp việc quay lại sau, thì một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt nàng từ bên dưới chiếc mũ trùm kín đầu.
"Si, Sidina..."
Max bất giác kêu lên rồi giật mình quay lại. May mắn thay, Riftan vẫn chưa thức. Nàng nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ và cẩn thận đóng cửa lại sau lưng. Sau đó, nàng bước xuống hành lang trống, đặt một ngón tay lên môi, bảo Sidina hãy im lặng nếu có điều gì đó cậu ấy muốn nói.
"Cậu, cậu làm gì ở đây?"
"Tớ làm gì ở đây?! Cậu có biết tớ đã lo lắng như thế nào không?!"
Sidina nhìn nàng với vẻ mặt kinh hãi và thở dài thườn thượt.
"Tớ đã được thông báo rằng cậu ở cùng với Ngài Calypse, nhưng... dù thế nào đi nữa, thật quá đáng khi chúng tớ thậm chí không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu trong một tuần. Trong ngày đầu tiên, tớ đã tự hỏi liệu có phải kế hoạch của mình đã thành công... Nhưng sau đó, tớ sợ rằng mình có thể đã làm sai điều gì đó. Tớ lo lắng rằng chuyện tồi tệ nào đó đang xảy ra…"
Sidina cởi chiếc mũ trùm để cải trang thành người hầu của mình và nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ ranh mãnh.
"Hóa ra lo lắng của tớ là vô ích."
Max thắt chặt áo choàng của nàng và đỏ mặt.
"Vâng, vâng. Nó rất vô ích. Riftan không hề làm tổn thương tớ."
"Tớ sẽ không lo âu một cách không cần thiết như vậy nếu cậu chỉ đi trong ba ngày. Nhưng một tuần thì hơi khắc nghiệt đấy."
Lúc đó, mặt Max đỏ bừng và nàng chớp chớp mắt. Sidina cười khúc khích, rồi nói thêm một cách nghiêm nghị khi nụ cười tinh quái vụt tắt trên khóe môi.
"Dù sao thì, tớ không đến đây chỉ để xác nhận rằng Max vẫn an toàn. Annette và Armin sẽ sớm khởi hành đến Tháp Thế giới. Tuy nhiên, tớ cảm thấy như cậu phải nói lời tạm biệt, vì vậy tớ đã đánh liều để đến đón Max bằng cách này đây."
"Hôm, hôm nay họ đi à?"
Max nhìn cậu ấy với ánh mắt kinh ngạc. Sidina nhún vai.
"Dù sao thì tớ cũng không nghĩ chúng ta có thể kiếm thêm được gì từ cuộc đàm phán chiến lợi phẩm. Tớ nghĩ họ sẽ nhanh chóng chuyển tất cả những gì chúng ta tìm thấy cho Nornui, và sau đó tự tiến hành cuộc điều tra của riêng mình về Warlock."
Đột nhiên, cậu ấy hạ giọng một cách đầy bí mật.
"Tớ nghe nói rằng Thánh điện đã bắt đầu theo dõi dấu vết của Warlock. Vài ngày sau khi hội đồng bắt đầu, tớ nghe đồn rằng một số Thánh kỵ sĩ cấp cao đã lặng lẽ rời Balbon."
Max cau mày. Tại sao họ lại làm việc quan trọng một cách bí mật như vậy? Khuôn mặt nàng mờ mịt khi nhớ lại bầu không khí u ám bao trùm khắp hội đồng.
Có lẽ Đức Giáo Hoàng muốn giải quyết các pháp sư hắc ám một cách lặng lẽ nhất có thể. Khi nàng đang cân nhắc suy nghĩ đó, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Sidina lại cất lên.
"Không phải ở một nơi như thế này. Mọi người đang đợi đấy."
"Nhưng, nhưng..."
Nàng nhìn vào cửa phòng nơi Riftan đang ngủ với vẻ mặt lo lắng. Nếu nàng đi ra ngoài mà không nói lời nào, nàng lo sợ sẽ có một rắc rối khác. Tuy nhiên, nàng không muốn phá vỡ giấc ngủ sâu của chàng chỉ để xin phép ra ngoài một lúc.
Nàng suy nghĩ, rồi gật đầu. Nàng sẽ để lại cho chàng một tin nhắn rằng nàng sẽ sớm quay về.
"Vậy thì... để tớ quay về phòng, tớ, tớ sẽ thay quần áo rồi đi cùng cậu "