“Ăn.”
Max di chuyển cằm mình một cách máy móc trước giọng nói nhẹ
nhàng nhưng quả quyết. Nàng gần như không nuốt trôi thức ăn,
nhưng chàng lại đưa thêm một miếng tart nhỏ cho nàng. Max, người
đã cố mím chặt môi, giờ miễn cưỡng cắn một cái trên bàn tay đang
vuốt ve cằm nàng. Vị kem béo ngậy lan tỏa khắp miệng, nhưng nàng
khó có thể cảm thấy hài lòng.
Nàng thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng ra một hành động dâm dục
và kỳ quái như vậy. Chàng vẫn đang lấp đầy tận sâu trong nàng, còn
nàng thì ăn khi ngồi trên cơ thể trần truồng tựa điêu khắc của chàng.
Nàng không thể tỉnh táo trong một tình huống phi thực tế như vậy.
Mặt khác, Riftan chỉ bận tâm đến việc nhét thức ăn vào miệng nàng
với vẻ mặt thờ ơ.
Max ngày càng căng thẳng hơn. Trái ngược với ý chí của mình, phần
dưới của nàng bắt đầu co giật và thắt lại, và cơ thể nàng ấm dần lên.
Nhưng Riftan không hề nhúc nhích. Chàng thấp giọng rên rỉ khi
chàng bấu nhẹ vào chiếc mông đang co giật của nàng bằng một tay.
“Cầu xin như vậy cũng không ích gì. Cho đến khi nàng ăn hết những
thứ này.”
“Em, em không phải... đang cầu xin chàng!”
Mặt Max đỏ bừng và nàng hét lớn. Nàng kinh hoàng khi thấy chàng
mắng nàng như thể nàng là một đứa trẻ hư khi làm một điều quá đáng.
Nhưng Riftan bắt đầu cho nàng ăn một lần nữa. Có vẻ như chàng sẽ
giữ nguyên tư thế này cho đến khi nàng ăn xong.
Max lo lắng nhìn vào khuôn mặt vô cảm của chàng và khay thức ăn
đầy ắp, sau đó di chuyển cằm mình như lời chàng dặn. Nếu nàng
không làm vậy, có vẻ như hành động đáng xấu hổ và khiêu khích này
sẽ không bao giờ kết thúc.
Thật khó để nhai dù chỉ một mẩu bánh mì nhỏ hay một miếng trái
cây, bởi vì cơn nóng sốt trong bụng nàng đã chạm đến mức không thể
chịu đựng được nữa.
Nàng nhắm chặt mắt, cố gắng làm dịu đi cái nóng như thiêu đốt.
Nhưng nàng sớm mất kiểm soát và bắt đầu cọ xát tới lui cô bé đang
âm ỉ của mình vào háng chàng. Nhưng thay vì dập tắt ngọn lửa trong
bụng, nó chỉ ngày càng tồi tệ hơn.
Bây giờ không phải là lúc để giả vờ nữa. Nàng vặn vẹo eo mình khi
đặt tay lên cơ bụng cứng như đá cẩm thạch của chàng. Tuy nhiên,
nàng không thể thỏa mãn chỉ với một chuyển động vụn về như vậy.
Nàng ngước đôi mắt bồn chồn nhìn chàng.
"B-bây giờ... ch-chúng ta đừng ăn nữa."
Chàng liếc xuống gương mặt đỏ bừng của nàng, rồi lấy một quả dâu
tây nhỏ trong đĩa.
“Nàng chưa ăn gì nhiều. Ăn cái này đi.”
“Không, em đã ăn rất nhiều rồi. Vì, vì vậy...”
Nàng cắn chặt môi, không thể cầu xin chàng hãy di chuyển. Nỗi buồn
chợt ập đến. Trên thực tế, Riftan vẫn bình tĩnh nằm đó mà không cử
động, nhưng thật đáng xấu hổ khi nàng là người duy nhất run rẩy.
Max, người đang trừng mắt nhìn khuôn mặt vô cảm của chàng một
cách phẫn uất, tiếp thêm sức mạnh cho cặp đùi run rẩy và nâng phần
thân trên lên. Rồi nàng từ từ nhấc eo mình lên và kéo phần nam tính
của chàng ra khỏi cơ thể nàng. Sau đó Riftan rên rỉ và tặc lưỡi, nắm
lấy xương chậu của nàng và thúc mạnh vào lưng nàng.
Max há miệng và ngửa đầu ra sau. Sống lưng nàng run lên vì cảm
giác khi chàng đâm thẳng vào bao tử nàng, và nàng cảm thấy như thể
mình không thể cử động được. Riftan kéo cơ thể mảnh mai của nàng
vào lồng ngực mình, và thở ra một hơi thô bạo.
“Nếu nàng ăn cái này, ta sẽ làm bất cứ thứ gì nàng muốn.”
Max điên cuồng nhìn Riftan đang ngậm một quả dâu tây trên môi.
Người này là ai? Nàng không hề quen biết một người đàn ông có thể
lạnh lùng kiểm soát dục vọng của chính bản thân như vậy.
Max rơm rớm nước mắt nhìn chàng, cuối cùng nàng cũng ngoan
ngoãn mở miệng. Riftan nhét quả dâu vào miệng nàng. Chàng đợi cho
đến khi nàng đã nhai xong, rồi ngẩng đầu và ngậm lấy đôi môi sưng
tấy của nàng.
Chàng bắt đầu thúc mạnh vào mông nàng. Trong chốc lát, nàng cảm
thấy nhẹ nhõm khi biết rằng sự tra tấn đã kết thúc, nhưng toàn bộ cơ
thể nàng căng cứng trước cử động ngày càng thô bạo của chàng. Cơ
thể nguy hiểm của nàng lên đến đỉnh ngay lập tức chỉ với một vài cú
vuốt ve vào eo, nhưng Riftan không bao giờ giảm tốc độ lại.
Cảm giác đó ngày càng mạnh mẽ hơn và nàng lắc đầu như một người
điên và cào vào bụng chàng. Khoái cảm giờ đã gần như đau đớn.
Bụng nàng như muốn sôi sục lên và tim đập thật mạnh như sắp nổ
tung.
Nàng rên rỉ và nức nở. Nhưng khi chàng đào sâu vào trong nàng một
vài lần nữa, cơn đau lập tức được thay thế bằng một khoái cảm mãnh
liệt hơn. Cảm giác như nàng bị chìm trong đầm lầy vậy. Khoảnh khắc
tưởng chừng đã chạm tới đáy, nàng lại bị kéo vào một cơn khoái lạc
sâu hơn.
Max bối rối lắc đầu và như thể bị hút bởi thứ gì đó, lưng nàng run lên
dữ dội theo chuyển động của chàng. Một lúc sau, pháo hoa lóe lên
trước mắt nàng, và tia sét đánh từ xương chậu lên đến đỉnh đầu nàng.
Nàng ngửa đầu ra sau và toàn thân nàng co giật. Thứ gì đó bùng nổ
giữa hai chân nàng.
“Kh, không... không... không...”
Nàng khóc khi nhìn xuống giữa hai chân mình với vẻ sợ hãi. Cao trào
vẫn tiếp tục không ngừng. Nàng cố gắng kìm nén phản ứng của mình,
nhưng cũng vô ích.
Bức tường bên trong ôm lấy chàng thật chặt, rồi thả lỏng, và chất lỏng
bên trong phun trào ra, chân tay nàng co quắp như thể chúng đã tan
vỡ hoàn toàn. Riftan dừng lại, như thể ngạc nhiên trước phản ứng dữ
dội của nàng, sau đó ôm nàng và lại thúc mạnh vào nàng.
Max hét lên và đổ gục xuống. Ngay sau đó, nàng cũng có thể cảm
nhận rằng Riftan đã lên đỉnh, nhưng chàng không thể hiện thêm bất
kỳ phản ứng nào. Max, vốn đã run rẩy lên trong ánh sáng lập lòe, sụp
đổ xuống như thể bị xé toạc.
Nàng đã ngất đi, và khi nàng mở mắt ra trước âm thanh lạch cạch,
nàng thấy Riftan đang đứng cạnh cửa, mặc mỗi chiếc quần trên người.
Max rên rỉ và ngồi dậy. Cảm nhận được chuyển động của nàng, Riftan
quay lại và nhìn nàng.
“Nàng dậy sớm hơn ta nghĩ.”
Nàng không biết phải nói gì nên chỉ chớp mắt, đôi mắt sưng húp của
nàng mở to. Riftan bước đến nàng, đặt chiếc khăn tắm đang cầm trên
tay lên đầu giường và ôm nàng vào lòng.
Cổ Max cứng đờ lại. Chàng đi về phía lò sưởi và để nàng vào bồn tắm
đã được chuẩn bị trước. Max khẽ rên lên khi nàng cảm thấy phần cơ
bắp đã làm việc quá sức của mình mềm nhũn trong làn nước nóng. Cơ
thể nhức nhói của nàng như muốn tan chảy ra như bơ.
“Có phải nước quá nóng không?”
“Không, không sao.”
Max, nói một cách ngơ ngác, nhìn quanh căn phòng được sắp xếp
ngăn nắp với vẻ mặt lo lắng.
“Và... Ai, ai đã đến?”
“Những người giúp việc.”
Chàng trả lời một cách thờ ơ, rồi nhặt một cái chai nhỏ trên kệ và
dùng răng mở nút chai. Sau đó chàng đổ dầu thơm vào bồn, lấy một ít
nước nóng và thoa lên vai nàng. Max ngước đôi mắt bối rối nhìn
chàng.
“Em, em đã ngủ bao lâu rồi?”
“Khoảng hai giờ.”
Chàng trả lời, xoa vai nàng bằng bàn tay mềm mại. Max vô thức tránh
bàn tay của chàng và dựa vào thành bồn tắm. Riftan nheo mắt lại, sau
đó kéo chiếc quần rộng thùng thình của mình xuống và ngồi xuống
cạnh nàng. Nước tắm tràn ra làm ướt cả tấm thảm trông khá đắt tiền,
nhưng chàng có vẻ không quan tâm lắm.
Riftan, dựa vào thành bồn tắm một cách nhàn nhã, kéo nàng vào lòng
chàng. Max có vẻ sợ hãi. Nàng cảm nhận được người đàn ông của
chàng đang cương cứng và trồi lên giữa hai mông nàng. Nàng đỏ mặt,
khẩn trương kêu lên.
“Không, không được. Em thực sự... Em không thể làm được nữa.”
“Đừng lo lắng. Bởi vì ta không muốn làm gì thêm nữa.”
Nàng ngước nhìn chàng một cách ngờ vực. Riftan khẽ thở dài và nhẹ
nhàng xoa bóp phần eo cứng ngắc của nàng. Max, người đang căng
cứng cơ thể mình cảnh giác, dần thả lỏng vai khi chàng xoa các cơ
đau nhói của nàng với một lực vừa phải. Một tiếng thở dài mệt mỏi
thoát ra từ môi nàng.
Cơ thể rũ rượi của nàng vui vẻ chấp nhận chàng. Nhưng lạ thay, cảm
giác khó xử và khó chịu giữa họ vẫn không hề nguôi ngoai. Max nhìn
quanh chiếc bàn có ánh nến và khung cửa sổ tối om, và hỏi bằng một
giọng đứt quãng.
“Này, chúng ta có được phép ở lại đây không? Dù sao thì, căn phòng
này là của người khác...”
“Căn phòng này dành cho khách của yến tiệc.”
Chàng trả lời câu hỏi của nàng một cách bình tĩnh, như thể chàng đã
đoán trước được điều đó, và lấy tay múc nước và rửa mặt của nàng
như thể chàng đang chăm sóc một đứa trẻ. Nàng đã nhớ những hành
động này biết bao. Tuy nhiên, nàng không thể hiểu tại sao mình lại
cảm thấy thấp thỏm như vậy. Nàng ngước nhìn chàng với đôi mắt mờ
đi.
“Chàng, chàng... vẫn còn giận em sao?”
“Nàng nghĩ sao?”
Chàng nhìn xuống nàng và hỏi. Max cắn môi.
“Đừng, đừng có mỉa mai như vậy. Em, em chỉ...”
“Nàng chỉ muốn xem ta sẽ tức giận như thế nào, nên nàng đã bày ra
một trò chơi nực cười.”
Giọng chàng vang lên sắc bén như roi. Max co vai, rồi nhìn vào mắt
chàng. Nhưng Riftan lặng lẽ nhìn xuống nàng với đôi mắt đầy suy tư,
và chàng không có vẻ tức giận lắm.
Chàng cọ môi mình lên môi nàng và thì thầm nhẹ nhàng.
“Nó đã đi theo kế hoạch của nàng, nhưng sao nàng lại trông như
vậy?”
- --END OF THIS CHAP ---