Khi mặt trời lên đỉnh, những người lính đứng gác cả đêm đi vào lều từng người một để nghỉ ngơi. Và vào bình minh, những binh sĩ chỉ ngủ trong ba, bốn giờ lại trèo lên ngọn đồi với giáo và lá chắn.
Max đứng trước bệnh xá mới được đặt phía sau đơn vị, xem quân đội đồng loạt di chuyển theo hướng dẫn của chỉ huy. Khi bộ binh của Arex gần như bị xóa sổ, dường như một phần của Quân đội Balto đang chuyển đến trung tâm để bù đắp cho sự thiếu hụt.
Nàng nhìn lên những lá cờ xanh đậm của các hiệp sĩ của Phil Aaron phấp phới trong gió, sau đó quay trở lại trại để chăm sóc cho người bệnh. Cuộc trò chuyện khó chịu với Richt Breston đã khiến nàng bồn chồn suốt cả ngày.
Khi nàng đang khuấy nồi trên lò lửa, nàng suy nghĩ về lời tiên tri đáng quan ngại mà người đàn ông đã đề cập. Như Richt đã nói, nếu kẻ thù chung của họ - quái vật - biến mất, Bảy Vương quốc có thể sẽ bị xé toạc.
Nếu hiệp ước hòa bình bị phá vỡ, chiến tranh sẽ nổ ra ở biên giới Whedon và Dristan, và một cuộc nổi loạn sẽ xảy ra ở nhiều nơi trên Lục địa Robiden. Liệu tân Giáo hoàng có thể bảo vệ trật tự như hiện tại khỏi những nhân vật tham vọng như Richt Breston không?
Khi nàng đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ai đó đã vỗ vào vai nàng. Max quay lại, nhìn thấy Annette đang nhăn trán về phía nàng.
"Cậu đang nghĩ gì vậy? Thuốc sẽ khét đấy!"
Max chớp mắt, vội vã lấy nước từ bình và đổ vào nồi. Annette, người nhìn nàng một cách cẩn thận, thở dài và nói.
“Nếu cậu mệt thì hãy vào trong và nghỉ ngơi đi. Đừng thiêu rụi doanh trại khi cậu đang lơ đễnh như vậy.”
“T-tớ xin lỗi. Tớ sẽ cẩn thận hơn."
Với một tiếng lầm bầm ủ rũ, nàng dùng cái muôi để cào phần thảo mộc bị cháy từ đáy nồi. Đột nhiên, nàng bực bội với chính mình. Ngay cả khi lời dự đoán của Richt Breston thành hiện thực, thì đó là một câu chuyện trong tương lai xa xôi. Tại sao nàng lại lo lắng về tương lai trong khi những vấn đề trước mắt nàng đã rất khó đối phó rồi?
Nàng đẩy tất cả những suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu và tập trung vào việc chăm sóc bệnh nhân của mình. Trận chiến ngu ngốc của ngày hôm qua đã gây ra hàng trăm binh sĩ mới bị thương, vì vậy nàng có một núi công việc phải làm.
Max đặt nồi trên sàn nhà và gọi binh sĩ vào doanh trại khi thuốc nàng đun với các loại thảo mộc đã cô đặc lại. Sau khi đưa ra hướng dẫn cho những người bị sốt hãy từ từ uống thuốc, nàng bắt đầu thay băng bị dính máu và bụi bẩn. Nếu có thể, nàng muốn dùng phép chữa bệnh cho mọi người, nhưng thực tế là không thể, vì vậy nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào các kỹ thuật chữa bệnh trực tiếp.
Nàng lặp lại một cách máy móc quá trình lau phần thừa từ các mũi khâu và đắp một miếng băng sạch mới. Nàng chợt nhận ra rằng bên ngoài rất ồn ào.
Nàng đanh mặt. Lần này, nàng tự hỏi lại có chuyện gì xảy ra, và nàng lạnh sống lưng. Thậm chí việc kiểm tra tình hình cũng cảm thấy đáng sợ đối với nàng.
Sau khi do dự một lúc, Max miễn cưỡng rời khỏi doanh trại. Hàng ngàn binh sĩ và máy phóng xếp thành hàng ở bên trái và phải của đơn vị đập vào mắt nàng.
Max nheo mắt lại. Một cảm giác khó chịu kỳ lạ ập đến nàng mặc dù khung cảnh không có gì đặc biệt so với thông thường. Nàng liếc nhìn những khuôn mặt căng thẳng của binh lính và cau mày khi nhận thấy khói đen bốc lên trên đầu họ. Một mùi rất mạnh, khác với mùi gỗ đang cháy, xộc vào mũi nàng.
Có thể nào là những con quái vật vừa bị tấn công không? Nàng nhăn mày khi nhớ mùi này giống với xác của quái vật khi bị thiêu. Nàng bắt gặp Armin đứng cạnh máy phóng nằm ở bên phải của đơn vị. Nàng chạy về phía cậu ta.
"Họ đang làm gì vậy?"
"Tớ cũng không biết."
Armin nhìn nàng với đôi mắt bối rối.
"Tớ nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó. Chỉ huy của Thánh Kỵ sĩ và tên phương Bắc hung dữ đã cãi nhau rất lâu, và sau đó lệnh triệu tập đã được ban hành. Họ nói cuộc tổng tấn công sẽ sớm bắt đầu."
"Sẽ… sẽ có cuộc tổng tấn công sao?"
Nàng lặp lại như một con vẹt và nhìn về phía trước với đôi mắt mở to. Vào ban ngày, những con quái vật sẽ ở trong thành phố và chúng chỉ ra ngoài cổng sau khi mặt trời lặn và tấn công. Làm thế quái nào họ có thể đưa lũ quái ra khỏi pháo đài mạnh mẽ đó?
Đột nhiên, tim nàng đập mạnh. Những người lính xếp hàng trên đồi và Richt Breston, người đang đứng trước họ, nhìn về cổng như thể đang chờ đợi một cái gì đó.
Max, người đang cẩn thận quan sát cảnh tượng, băng qua những người lính như thể bị kéo đi. Nàng nghe thấy ai đó gọi nàng từ phía sau, nhưng đôi chân của nàng, như thể chúng có lý trí riêng, không ngừng bước đi.
Nàng lập tức băng qua ngọn đồi và dừng lại giữa những kỵ binh ở hàng đầu. Sau đó, nhìn vào ngọn lửa bập bùng trên cánh đồng, nàng hít một hơi thật sâu. Hàng trăm xác chết chồng chất lên nhau trên mặt đất băng giá. Max, người đang nhìn ngọn lửa và khói đen đong đưa trên đó, che miệng để nuốt cơn nôn mửa đang dâng trào.
Nàng nghĩ sẽ không còn bất ngờ nào nữa, nhưng nàng đã sai. Nàng lao về phía trước để ngăn chặn sự tàn bạo đang xảy ra ngay trước mắt.
Rồi ai đó nắm lấy vai nàng. Max nao núng và ngẩng đầu lên. Kuahel nhìn xuống nàng với một khuôn mặt cứng nhắc.
"Quay về ngay đi."
"T-tại sao anh lại làm điều này?"
Max phớt lờ anh ta và hỏi với giọng run rẩy. Vị linh mục không trả lời, bắt lấy cánh tay của nàng và bước lại vào hàng ngũ. Nàng hất tay anh ta một cách dữ dội.
"N-ngài là một linh mục! Sao ngài có thể cho phép điều này xảy ra? Tôi biết trên thực tế… rất khó để thu thập tất cả các xác chết, nhưng chúng ta phải làm nhiều nhất có thể! Sao ngài có thể đối xử với những người lính đã chết như thế...!"
"Người chết chỉ là người chết thôi."
Max ngẩng đầu trước giọng nói bất ngờ. Richt Breston ngồi trên con chiến mã màu xám ánh xanh lam và nhấm nháp rượu. Anh ta nói một cách mặt mỉa mai khi đậy nút chặn lại vào bình.
"Tôi không thể lãng phí khả năng của các linh mục nữa. Tuy nhiên, nếu cứ để xác chết như vậy, chúng sẽ trở thành xác sống hoặc thức ăn cho những con quỷ. Nếu đó là trường hợp, thì tốt hơn hết chúng ta nên kết thúc trước."
Max ngơ ngác ngước nhìn anh ta, không nói nên lời. Khuôn mặt của người đàn ông, đứng quay lưng với ánh sáng, trông tinh tế như thể anh ta đang đeo mặt nạ sắt tối màu. Đôi mắt đỏ sẫm của anh ta lóe lên và anh ta chậm rãi nói.
"Con mồi hấp dẫn nhất đối với quái vật là con người, không phải chồng cô đã nói vậy sao? Nếu là như vậy, không gì có thể kích thích bọn quái hơn là điều này."
Ngay sau đó, một cơn gió thổi mạnh và mùi hăng rải rác ở khắp mọi nơi. Max cảm thấy bụng mình sôi sục và lùi lại. Các cơ thể giờ đang co lại và cháy đen như than. Khi nàng đứng nhìn chằm chằm vào hiện trường với khuôn mặt không còn tí máu, Yulysion, người đột nhiên tiếp cận bên nàng, nói với giọng cứng rắn.
"Phu nhân, hãy lùi về phía hậu cần ngay lập tức. Sẽ có một trận chiến sớm thôi."
Max theo ánh mắt của cậu ta và quay đầu. Những cánh cổng đã đóng chặt đang từ từ nâng lên. Richt Breston phá lên nụ cười chiến thắng và rút thanh kiếm anh ta đang mang phía sau lưng, và Kuahel Leon ngay lập tức trèo lên chiến mã của mình, ra hiệu bắt đầu trận chiến cho những người lính.
Cuối cùng, những con quái vật bắt đầu ào ạt đổ ra từ cánh cổng lâu đài. Yulysion rút kiếm của mình và hét lên một cách gay gắt.
"Đi nào!"
Đông cứng trong sợ hãi, Max nhanh chóng quay lại và chạy xuống đồi. Cùng lúc đó, những người lính hét lên và tấn công về phía kẻ thù. Nàng kìm nén sự thôi thúc nhìn lại và chạy thẳng vào bệnh xá.
"Cuộc chiến đã bắt đầu! Hãy dựng rào chắn ngay thôi!"
Ngay sau lời nói của nàng, các pháp sư lập tức chuyển đến vị trí được chỉ định. Họ xây dựng một hàng rào kép trước các đơn vị hậu cần, sau đó binh lính trèo lên bức tường đất với cung và giáo, chuẩn bị tấn công trong trường hợp kẻ thù đẩy lùi họ.
Nàng theo sau những người lính đang leo thang và trèo lên tường đất. Nhìn thoáng qua, hàng ngàn con troll và hơn 16.000 binh sĩ trộn lẫn với nhau và chiến đấu. Một cơn rùng mình sợ hãi chạy dọc cơ thể nàng.
Mỗi lần những tên khổng lồ xanh vung chùy sắt của chúng, hai hoặc ba người đàn ông bị văng ra, và đội hình của Lực lượng đồng minh tán loạn ngay lập tức. Giống như một đàn bò chạy băng qua họ vậy. Cảnh tượng đáng sợ dường như đã phá vỡ ý chí của họ.
Đơn vị trung tâm tiếp tục bị đẩy lùi, và Quân đoàn Troll đã xâm nhập vào trung tâm của trại Đồng minh.
Max thậm chí không thể thở được. Bên trong nàng chùng xuống khi nàng cảm thấy lũ quái vật sẽ phá vỡ rào cản và lao vào bất cứ lúc nào. Kẻ thù dường như quá mạnh mẽ, trong khi Đồng minh quá bất lực.
Nàng bị nhấn chìm trong nỗi sợ rằng nàng có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy Riftan một lần nữa. Sau đó, nàng chợt nhận ra rằng tình hình không hề bất lợi. Khi đơn vị trung tâm rút lui và binh sĩ ở cánh trái và phải tiến lên, họ bao quanh kẻ thù thành một vòng tròn.
Như nàng vừa nghĩ, tình hình thay đổi ngay lập tức. Lực lượng Đồng minh đã đẩy lũ quái vào trung tâm và phát động một cuộc tấn công dữ dội. Khi máy phóng ở hai bên của Quân đoàn Troll phóng đá, lũ quái vật phân tán, và Lực lượng Đồng minh không thương tiếc tàn sát kẻ thù đang ào ạt. Khi nàng nhìn xuống cảnh tượng với sự ngạc nhiên, một bóng đen đột nhiên phủ trên đầu họ.
Max ngẩng đầu lên khi nàng cảm thấy lạnh sống lưng. Hàng chục con Wyvern đang bao phủ bầu trời xám xịt. Max thấy một vài con trong số chúng bắt lấy những tảng đá và mở lá chắn ngay. Cùng lúc đó, những tảng đá bắt đầu bay xuống từ trên trời.
Nàng vội vã mở rộng lá chắn, nhưng nàng đã chậm một bước. Một tảng đá rơi xuống với tốc độ đáng sợ đã phá vỡ một nửa bức tường đất, và một số trại phía sau nó vỡ nát ngay. Nàng hét thật lớn.
"M-mọi người tập hợp dưới khiên chắn!"
Nhưng giọng nói của nàng đã hoàn toàn chìm trong tiếng ồn ào của trận chiến. Mọi người đang bận rộn tán loạn khắp nơi trong bối rối, và một số trong họ bị đập vào đầu bởi những tảng đá bay và ngã xuống. Nàng nhìn như những khối đá khổng lồ đổ vô tận xuống khu trại trong tuyệt vọng.
Lúc đó, nàng thấy một con Wyvern lướt xuống về phía nàng. Nàng nhắm chặt mắt. Dường như sức mạnh phép thuật còn lại của nàng sẽ không đủ để ngăn chặn nó. Một cơn gió mạnh thổi trên đầu, và tiếng ồn sắc bén xuyên qua màng nhĩ của nàng. Trong một khoảnh khắc, dường như thời gian đã dừng lại.
Max, người đang nằm trên tường và chờ đợi tác động, cảm thấy cơn gió đã dời đi và mở mắt. Sau đó, nàng thoáng thấy con Wyvern đang bắt lấy một con troll và bay vút lên không trung