“Nếu cứ lao vào một cách mù quáng, anh có thể gây ra thiệt hại không thể cứu vãn. Rủi ro quá cao vào thời điểm này.”
"Nhưng chúng ta không thể lãng phí thời gian như thế này!"
Adolf dùng nắm đấm đập mạnh vào bàn, mặt anh ta đỏ bừng lên.
“Lương thực đang cạn kiệt rất nhanh. Thậm chí không có đủ thức ăn cho ngựa nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta hoặc sẽ chết đói trên mảnh đất cằn cỗi này, hoặc là rút lui mà không có tiến triển gì thêm.”
"Chúng ta vẫn còn ít tuần nữa.”
Agnes phản bác bằng một giọng điệu kìm nén sự bực tức.
"Như Ngài Leon đã nói, nếu chúng ta xuất kích mà không có biện pháp đối phó, chỉ có Quân Đồng minh mới bị thiệt hại nặng nề. Kẻ thù được bảo vệ bởi những bức tường thành vững chãi, trong khi binh sĩ của chúng ta không được phòng vệ! Nếu không giải quyết được vấn đề này...!”
“Không có cách nào để giải quyết vấn đề đó cả. Trừ khi bức tường thành đột ngột sụp đổ, nếu không thì chúng vẫn có lợi thế hơn.”
Richter Bleston khịt mũi một cách mỉa mai.
"Thà là dốc toàn lực vào và xem kết quả thế nào. Không phải chỉ có kẻ thù là mệt mỏi theo thời gian."
Một sự im lặng bao trùm trong doanh trại. Như anh ta đã nói, các binh sĩ của Lực lượng Đồng minh đang kiệt sức nhanh chóng. Có bao nhiêu người sẽ có thể giữ vững tinh thần trước một pháo đài bất khả xâm phạm thậm chí trong thời tiết khắc nghiệt, hay môi trường khắc nghiệt, những đợt công kích ban đêm và hầu hết bất kỳ hình thức tấn công nào.
Richt nói với giọng điệu sắc bén.
“Hãy liên lạc với đội Hiệp sĩ Volose ngay. Chúng ta phải đưa ra phán quyết cuối cùng trong khi vẫn còn ý chí chiến đấu.”
Kuahel Leon, người đang tựa cằm lên ngón tay đan vào nhau với khuôn mặt trầm ngâm, cuối cùng đã mở miệng.
"Đó không phải là việc có thể quyết định vội vàng. Vẫn còn thời gian, hãy theo dõi tình hình thêm vài ngày nữa."
Sau đó, anh ta đứng dậy và đi ra khỏi doanh trại như thể anh ta không có ý định nói thêm. Richt và Adolf có vẻ bất mãn nhưng không thể tranh cãi thêm được nữa và rời trại sau Kuahel.
Max ngay lập tức quay trở lại trạm xá và chăm sóc bệnh nhân. Một ngày lại trôi qua và bình minh ngày mới xuất hiện. Sau khi nằm cạnh lò sưởi và nhắm mắt một lúc, Max tỉnh dậy khi cảm nhận được tia nắng từ lối ra chiếu vào mí mắt. Các pháp sư đã nghỉ ngơi cả đêm đang lần lượt vào trại để thay ca cho nhau.
Nàng nâng cơ thể rũ rượi của mình. Lúc đó,một tiếng rên nhỏ vang lên bên cạnh nàng. Max cảm thấy cơn buồn ngủ tan biến trong tích tắc và quay đầu về phía phát ra âm thanh. Garrow đang nằm trên giường như một xác chết và dùng một tay ôm đầu.
“Ga, Garrow! Cậu tỉnh rồi sao?”
Nàng vội vã đến bên cạnh cậu ta và quỳ gối xuống. Garrow ôm chặt thái dương như một người đang bị đau đầu khủng khiếp, nhăn mặt hết mức có thể và khó khăn lắm mới nâng được mí mắt lên.
Max thấy tim mình chùng xuống. Một bên mắt của cậu ta bị mờ đi và không tập trung. Max, người nhìn xuống cảnh tượng với khuôn mặt lo lắng, thấy Garrow liếm đôi môi khô khốc, liền nhặt ấm đun nước và đổ nước vào cốc. Khi nàng đưa nó vào miệng, Garrow nhanh chóng uống và lẩm bẩm một giọng nói đùa.
"...Hình như có một cái lỗ trong đầu tôi. Tôi chưa bao giờ có một cơn đau đầu khủng khiếp như vậy."
Nàng thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, dường như bộ não của cậu ta không có gì bất ổn.
"Garrow, cậu đã đến bệnh xá với một chấn thương nghiêm trọng ở đầu. Cậu có nhớ những gì đã xảy ra trước khi cậu mất ý thức không?"
“Tôi còn nhớ đã chiến đấu với những con quái vật trên đồi. Nhưng… sau đó…”
Cậu ta cau mày dữ dội và lời nói của cậu ta nhỏ dần ở cuối. Não cậu ta vẫn còn mơ hồ. Max nói với một binh sĩ đi ngang qua để mang cho cậu ta một bát cháo lúa mạch loãng, và sau đó cho cậu ta một cốc nước khác. Cậu ta chống một khuỷu tay, lấy ly nước và uống hết trong một hơi. Sau đó, đôi mắt cậu ta nheo lại, nhìn quanh doanh trại và hỏi.
"Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?"
"G-gần… năm ngày."
Nàng trả lời mơ hồ. Nàng thậm chí không có tinh thần để kiểm tra thời gian, vì vậy nàng không chắc chắn. Garrow thở dài và xoa mặt bằng một tay.
"... Tôi đã nằm khá lâu rồi.”
"Cậu cần nằm lâu hơn một chút. Để phục hồi hoàn toàn… cậu sẽ phải nghỉ ngơi trong một vài ngày."
"Tôi ổn. Hãy dừng…”
Khi cậu ta cố gắng đứng dậy, cậu ta đã ngã xuống giường và ôm trán như thể cơn đau đầu đang ập đến. Nàng vội vàng thực hiện một câu thần chú phục hồi cho cậu ta. Phép thuật có hiệu lực ngay lập tức, và sự căng thẳng rút ra khỏi đôi vai cứng ngắc của cậu ta. Garrow lẩm bẩm cay đắng.
"Tôi sẽ lặng lẽ tuân theo lời khuyên của phu nhân."
"T-tất nhiên rồi."
Nàng nói nghiêm khắc nhất có thể và yêu cầu lính canh nói với các hiệp sĩ của Remdragon rằng Garrow đã tỉnh lại. Người lính mau mắn gật đầu và chạy ra khỏi doanh trại. Garrow, người đang nhìn cảnh tượng, hỏi đột ngột.
"Có phải mắt phải của tôi sẽ không bao giờ được chữa lành?"
Max xoay đầu. Cậu ta nhẹ nhàng lần tay trên mắt phải của mình. Như nàng đã dự đoán, có gì đó bất thường với mắt của cậu ta. Cổ họng nàng nghẹn lại và nàng cố gắng để mở miệng.
"Đôi khi... nó sẽ trở nên tốt hơn, nhưng... c-cơ hội xảy ra là rất thấp. Phép thuật chữa lành… kh-không thể hồi phục những tổn thương vĩnh viễn được.”
Max không thể hoàn thành lời của mình và giữ im lặng. Garrow bình tĩnh gật đầu, như thể đã đoán được điều đó.
"... Được rồi."
Nàng mím môi lại vì nàng không biết phải nói gì để an ủi cậu ta. Garrow nở một nụ cười kiên quyết trên môi.
"Người không cần phải như thế. Tôi đã rất may mắn khi bị chấn thương đầu và chỉ mất một mắt.”
"... cậu, cậu cần nghỉ ngơi. Tôi phải mang đến một ít thuốc."
Nàng vội vàng đứng dậy, nhận ra rằng cậu ta đang cố giả vờ rằng mình không sao vì cậu ta không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình. Ngay lúc đó, Yulysion chạy vào doanh trại. Nàng lặng lẽ ra khỏi bệnh xá qua lối vào đối diện.
Vào buổi trưa, Lực lượng Đồng minh bắt đầu bao vây một lần nữa. Sau khi cố gắng ngủ vài giờ giữa trận chiến khốc liệt, nàng đi qua hàng ngũ binh sĩ để thay ca với các pháp sư hỗ trợ máy phóng. Sau đó, một hàng dài máy phóng và những người lính đứng trên đỉnh của bức tường đất cao hiện ra trước mắt nàng.
Nàng bước đến cái thang dài ở một bên của bức tường và leo lên một cách cẩn thận.
Sau đó, nàng đến gần Armin, người đang bên cạnh máy phóng, và nói.
"A-Armin, đến ca của tớ rồi.”
"Tớ vẫn ổn."
"Nhưng... cậu đã không ngủ từ hồi sáng."
“Tôi đã nhắm mắt một lát lúc giữa chừng.”
Cậu ta trả lời một cách khô khan và siết chặt vít của máy phóng. Khi binh sĩ kéo chốt, một tảng đá, lớn đến mức ba người đàn ông mới có thể nâng được, bay về phía bức tường.
Max che tai trước tiếng ồn lớn đập vào màng nhĩ. Tuy nhiên, mặc cho âm thanh lớn của tác động, bức tường vẫn nguyên vẹn mà không có một vết nứt nào. Nàng tỏ vẻ tuyệt vọng. Ngay lúc đó, cảnh tượng của bốn tháp bao vây tiến về phía bức tường đập vào mắt nàng.
"H-Hôm nay... họ đã quyết định phát động cuộc tấn công sao?"
"Tớ vẫn chưa nghe nói về điều đó.”
Armin trông bối rối như nàng vậy. Max hạ ánh mắt của nàng một lần nữa, chú ý đến những người lính cắm trại thành từng lớp. Binh sĩ đang lẩm bẩm như thể không có kế hoạch nào đã được thông báo. Sau một lúc, tiếng chuông vang lên từ phía trước. Max nhận ra rằng đó là tín hiệu kết thúc cuộc tiến công. Tuy nhiên, những tháp bao vây tiếp tục tiến lên, theo sau là những người lính của Arex.
Khi một đội quân gồm 4.000 người rời khỏi tiền tuyến, Lực lượng Đồng minh bị rơi vào cảnh hỗn loạn. Binh sĩ nháo nhào và không biết phải làm gì, và các chỉ huy của mỗi đơn vị bắt đầu hét lên với khuôn mặt hoang mang. Sau đó, một tiếng hét lớn được nghe từ phía trước.
"Tấn công!"
Max ngẩng đầu lên. Chỉ huy của Arex đang đứng trên đồi và nâng cao thanh kiếm. Khi những người lính nhìn thấy nó, họ chạy như những con thiêu thân nhảy vào lửa, và những mũi tên lửa rơi xuống từ đỉnh lâu đài. Tuy nhiên, binh lính bị cuốn vào guồng quay, đã không ngừng cuộc diễu hành của họ như những con ngựa bị quất roi.
Ở giữa sự hỗn loạn, người đầu tiên lấy lại sự điềm tĩnh của mình là chỉ huy của Osyria. Kuahel ngay lập tức dừng tiếng chuông yêu cầu dừng lại và ra hiệu một cuộc tổng tấn công. Nhận ra rằng một tình huống không thể đảo ngược đã xảy ra, anh ta quyết định hỗ trợ Arex.
Anh ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy. Mất 4.000 người và vũ khí bao vây sẽ khiến Quân Đồng minh gặp rắc rối lớn. Kuahel kêu lên với một giọng lớn.
“Cung thủ tiến về phía trước! Pháp sư hãy mở khiên, bộ binh nhanh lên và chuẩn bị tấn công!”
Max, người đã bị sốc trước sự kiện đột ngột, bừng tỉnh và nhìn lại.
"Nhanh lên, hãy ném đá ngay đi! Đừng cho chúng cơ hội tấn công tháp bao vây!"
Những người lính lập tức thắt chặt dây thừng của máy phóng và bắt đầu ném đá dữ dội. Max lo lắng nhìn những tháp bao vây đang tiến vào cơn mưa mũi tên.
Không lâu sau đó, một tòa tháp đâm vào một tảng đá đang bốc cháy và nghiêng sang một bên. Những người lính bên dưới nó phân tán nhanh chóng, nhưng hàng chục binh sĩ không thể trốn thoát được đã bị nghiền nát dưới tháp. Nàng nuốt ngược tiếng hét.
Mặc cho thảm họa khủng khiếp, quân đội vẫn không ngừng tiến lên. Bây giờ, những con quái vật đang bắn những khối đá thẳng về phía tháp bao vây. Các pháp sư trải rộng một rào chắn trước mặt họ, nhưng họ không thể ngăn chặn tia lửa từ những tảng đá bắt vào những cây cột của tháp.
Khói đen bốc lên từ tháp, và sau đó ngọn lửa bắt đầu bùng lên, những người lính bên trong tòa tháp bao vây vội vã ra ngoài ngay lập tức. Cơn gió chậm rãi đẩy lùi toà tháp còn lại trên đồi.
Như thể trong một phản ứng chuỗi, binh lính tản ra bên trái và phải để tránh toà tháp đang ngã xuống những người lính khác, và hàng trăm người chạy tràn lan trên ngọn đồi ngay lập tức.
Bi kịch không kết thúc ở đó. Đội kỵ sĩ của Arex theo sát sau họ, không thể thay đổi hướng và đã giẫm đạp trên đồng minh của họ không thương tiếc.
Cảnh tượng vô lý đến mức khiến Max hoàn toàn cạn lời. Ngay cả những người quyết tâm tiêu diệt bản thân cũng sẽ không bao giờ làm điều đó hoàn hảo hơn thế này.