Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 341: Chương 341




Max đưa ra một cái nhìn kinh ngạc.

“Anh đã sử dụng binh sĩ… để thử nghiệm vũ khí bao vây sao?”

“Vậy, cô nghĩ rằng chúng ta sẽ lao vào mà không cần kiểm tra sức mạnh của kẻ thù sao?”

Người đàn ông cười khinh bỉ và dựa vào lưng ghế.

“Trước khi bước vào trận chiến toàn diện, chúng ta cần ước lượng xem khả năng phòng ngự của chúng chắc chắn như thế nào. Trận chiến đầu tiên là trận thử nghiệm.”

Nàng thấy lạnh sống lưng và vòng tay qua khuỷu tay của mình. Người đàn ông dường như coi binh lính như những quân cờ. Anh ta nói với một giọng nghiêm khắc.

“Đây sẽ là một cuộc chiến rắc rối hơn tôi nghĩ. Máy bắn đá và nỏ lớn được lắp dày đặc ở trung tâm và phía Tây của bức tường bên ngoài của cổng lâu đài, còn ở phía Đông của tường thành - nơi hàng phòng thủ khá yếu, thì có thung lũng dốc nên không thể mang vũ khí bao vây đến đó. Ngay cả khi chúng ta đến được bức tường bên ngoài bằng cách nào đó thần kỳ, nếu không giải quyết được những mũi tên rực lửa và hàng loạt khối đá khó chịu đó, chúng ta sẽ chỉ mất đi vũ khí giá trị mà thôi.”

“Bây giờ chúng ta sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tấn công ngoài phạm vi.”

Kuahel, người đã im lặng lắng nghe câu chuyện của anh ta, đột nhiên mở miệng. Max quay lại nhìn anh ta. Vị linh mục dường như không quá ngạc nhiên trước những nhận xét rùng rợn của Richt Bleston.

Nàng đột nhiên nhận ra rằng việc đưa các tù nhân lên phía trước không phải là một quyết định tự phụ của riêng đội Hiệp sĩ Phil Aaron. Vị linh mục nhìn xuống tấm bản đồ với vẻ mặt trầm tư rồi tiếp tục nói một cách bình tĩnh.

“Chúng ta phải chuẩn bị cho các cuộc công kích ban đêm. Nếu lũ quái tấn công hàng đêm, binh lính sẽ mau chóng kiệt sức.”

"Tại sao chúng ta không nhanh chóng xây dựng một bức tường bên ngoài?”


Agnes nêu một ý kiến.

“Có những đống đá ở trên núi. Một bức tường phòng thủ đơn giản có thể được dựng lên trong vài ngày nếu quân hậu cần vận chuyển đá bằng xe ngựa. Dù đó chỉ là một bức tường cao khoảng 10 kvet, gánh nặng trước những cuộc công kích bất ngờ sẽ giảm đáng kể. Chúng ta thậm chí không cần dựng rào chắn suốt đêm để bảo vệ lương thực, vì vậy các pháp sư có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.”

Công chúa nhìn lại nàng như thể chờ đợi sự tán thành của nàng. Max, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện với vẻ mặt cứng đờ, vội vàng kìm nén cảm xúc và bình tĩnh trả lời.

“Tất, tất nhiên một bức tường chắn sẽ rất tuyệt, nhưng… chúng ta không thể tìm thấy bùn hay thạch cao ở đây. Dù có xây một bức tường thì nó cũng không đủ để chống lại các cuộc tấn công của lũ quái… Sẽ, sẽ rất khó để xây một bức tường vững chắc.”

“Không cần phải xây chắc chắn như vậy. Đội quân tinh nhuệ sẽ đóng quân trước bức tường, vậy đã đủ để ngăn bọn goblin lẻn vào rồi.”

“Tốt lắm. Có vẻ như cuộc chiến toàn diện sẽ không xảy ra sớm đâu, vì vậy hãy để một số lực lượng hậu phương làm công trình đó.”

Kuahel vuốt cằm và nói. Họ nhanh chóng bắt đầu thảo luận về vấn đề bố trí lại quân đội. Max cảm thấy như mình hoàn toàn lạc lõng giữa những người xa lạ.

Chiến tranh thực sự tàn khốc như vậy sao? Nàng khá sốc trước sự tàn nhẫn của họ, không chỉ đối với kẻ thù mà còn với quân đồng minh.

“Chúng ta sẽ lắp máy phóng ở trung tâm, và nỏ lớn ở phía Đông và Tây tương ứng. Nếu chúng ta tấn công từ ba hướng cùng một lúc, chúng sẽ khó để đáp trả.”

Nhận thấy sự mất tập trung của nàng, Kuahel gõ đầu ngón tay lên bàn. Max quay lại và nhìn xuống bản đồ. Đó không phải là lúc để bối rối. Nàng quan sát kỹ cách bài trí.

Sau cuộc họp, quân đội được tổ chức lại theo kế hoạch. Trong khi Hiệp sĩ Remdragon và Hiệp sĩ của Phil Aaron đang phòng vệ trước cuộc tấn công của kẻ thù ở tiền tuyến, một phần quân đội di chuyển về phía Tây, và vũ khí của họ cũng đã được di dời.

Cuối cùng thì hiệp thứ hai cũng bắt đầu. Lần này, Ben và Armin được giao nhiệm vụ hỗ trợ máy phóng. Họ cẩn thận đo khoảng cách và tiến lên đồi với ba mươi máy phóng, và những chiếc nỏ khổng lồ được bố trí ở phía Tây và Đông. Trong chốc lát, căng thẳng lại tuôn trào, và khi mọi công tác chuẩn bị đã xong, Lực lượng Đồng minh đồng loạt tấn công vào lâu đài.


Max chuẩn bị một tấm chắn xung quanh toa xe phòng trường hợp bọn Wyvern được huy động trong trận chiến. Kẻ thù ngay lập tức cố gắng phản công, nhưng như Richt Bleston đã tính toán, đòn tấn công của chúng không bao giờ chạm đến quân Đồng minh.

Nhưng có vẻ như cuộc tấn công của họ cũng không gây nhiều thiệt hại cho thành phố. Cuộc bao vây kéo dài vài giờ, cuối cùng đã bị dừng lại mà không thu được nhiều kết quả.

Vào buổi tối, quân Đồng minh bố trí lại lực lượng cho cuộc tấn công ban đêm. Trong khi giáo binh và kỵ binh hình thành tuyến phòng thủ ở phía trước, vũ khí bao vây được di dời lùi về sau, và binh lính đốt lửa trước khu trại để chiếu sáng xung quanh.

Một ngày lại trôi qua như thế. Lần này nàng không cần phải thức đêm, vì số lượng thương vong không tăng đáng kể, nhưng nàng chào đón ánh ban mai với vẻ mệt mỏi hơn so với ngày hôm trước. Vì lo lắng về Riftan và cả sợ hãi về cuộc đột kích, nàng chỉ có thể nhắm mắt đúng hai giờ trong suốt cả đêm.

Trong cơn mệt mỏi tột độ, nàng bước vào bệnh xá, nhìn những bệnh nhân còn lại và làm đầy bụng bằng món súp đơn giản với hành tây và thịt xông khói.

Khi mặt trời lên đỉnh, những người lính canh gác suốt đêm lần lượt vào lều nghỉ ngơi. Và binh sĩ đã nghỉ ngơi đủ thì ra ngoài cùng với vũ khí của họ.

Lần này, trong khi tấn công các bức tường bên ngoài bằng máy phóng, lực lượng trung tâm đã cố tiếp cận các cánh cổng. Khi bộ binh lao lên đồi với búa bao vây, những mũi tên lửa trút xuống từ các bức tường bao quanh thành phố, châm ngòi cho một trận chiến ác liệt khác.

Max điên cuồng chăm sóc cho những người bị thương trong tiếng gầm thét xé toạc bầu không khí. Cuộc tấn công thứ hai cũng thất bại thảm hại, một lần nữa khiến hàng trăm người bị thương.

Nàng nhìn thấy và chạm vào phần xương của mọi bộ phận trên cơ thể con người. Nàng thường xuyên phải đấu tranh để khôi phục lại đôi chân bị dập nát, phần ruột nhô ra khỏi bụng hay hộp sọ bị vỡ về trạng thái ban đầu. Khi nàng đang làm tất cả những điều đó, các giác quan của nàng dường như trở nên tê liệt. Nàng di chuyển cánh tay cứng đờ của mình một cách máy móc.

“Max, hãy thay ca thôi. Vào lều và nghỉ ngơi đi.”

Khi nàng làm việc không ngừng nghỉ, Annette đến sau lưng nàng và nói. Max ngước đôi mắt lơ mơ nhìn cậu ấy và hỏi bằng một giọng hơi khàn.


"Ai, ai đã quyết định hỗ trợ máy phóng?"

“Hôm nay, tớ quyết định trợ giúp đội hỗ trợ tấn công. Cậu có thể nghỉ ngơi đến chiều, vì vậy hãy ngủ một giấc thật ngon đi nào.”

“... Tớ không biết liệu mình có thể ngủ được hay không.”

“Cậu đang nói gì vậy, với khuôn mặt như sắp ngất đấy? Đừng nói gì nữa và cố ép mình đi ngủ đi.”

Annette buộc nang đứng dậy và hướng nàng về phía cửa ra vào. Đúng lúc đó, một bệnh nhân mới đang bước vào doanh trại. Max trắng bệch vì sốc. Người đã tiến vào với sự giúp đỡ của binh lính chính là Garrow. Max nhìn cậu ta vẻ bối rối, rồi vội vàng đứng lên.

"Sao, sao chuyện này lại xảy ra vậy?”

"Tên ngốc này đã vung kiếm suốt đêm với vết thương ở đầu."

Sau khi vào doanh trại, Yulysion cởi mũ và ném nó xuống sàn, vừa nói vừa chửi. Max ngạc nhiên nhìn cậu ta một lúc, rồi vội vàng dẫn Garrow đến chiếc giường trống. Garrow loạng choạng với cơn chóng mặt, sau đó hoàn toàn bất tỉnh và đổ sụp xuống.

Max thấy lồng ngực mình thắt lại vì sợ hãi. Làm ơn, đừng có bất kỳ vết thương nghiêm trọng nào ở đầu… Trong trường hợp bị tổn thương não, ngay cả khi vết thương được chữa lành bằng phép thuật, những trường hợp bị tàn tật nghiêm trọng vẫn có thể xảy ra.

Ngay sau khi Yulysion đỡ lấy cậu ta và đặt cậu ta lên giường, nàng quỳ xuống bên cạnh, xem xét các vết thương. Tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng nàng. Phần trên của mắt phải cậu ta bị khoét vào. Có vẻ như phần xương của nhãn cầu bên phải đã hoàn toàn bị lõm xuống.

“Ở, ở đây! Mang cho tôi một ít nước nóng và một ít khăn sạch!”

Nàng khẩn trương kêu lên, và với một bàn tay cẩn thận, nàng kéo mí mắt Garrow lên. Nhãn cầu sưng tấy. Nhìn thấy điều này, những lời chửi thề phát ra từ miệng Yulysion.

“Chết tiệt....”

Cậu ta ngồi phịch xuống ghế và dụi mặt một cách thô bạo. Rõ ràng là cậu ta nhận thức được rằng nếu con mắt bị tổn thương nghiêm trọng, nó sẽ không thể hoạt động ngay cả khi được chữa trị bằng phép thuật.


"Vết thương thế nào?"

Annette hỏi, đặt ấm đun nước và khăn trải giường bên cạnh. Max không trả lời mà làm ướt một miếng vải và lau vết máu trên mặt Garrow. Sự im lặng căng thẳng đã trôi qua bao lâu rồi, Yulysion hỏi với giọng lo lắng.

"Người không thể chữa nó bằng phép thuật sao?”

“Trước, trước đó, ta phải ghép xương lại với nhau trước đã. Nếu cứ làm phép như thế này, xương của cậu ta sẽ bị trật khi vết thương lành lại.”

Max nhẹ nhàng chạm lên trán cậu ta, rồi gật đầu với Annette. Sau đó cậu ấy liền mang đến dụng cụ điều trị. Max lấy con dao phẫu thuật được dùng bởi thợ cắt tóc trong túi da ra, lau nó bằng rượu, và rạch một đường dài từ bên phải trán Garrow đến thái dương.

Khi Garrow nao núng và di chuyển cơ thể của mình, nàng gần như rạch một vết thương dài đến má. Nàng yêu cầu Yulysion giữ chặt Garrow, sau đó mở vết thương và bắt đầu nắn các xương bằng kẹp. Trong suốt cuộc phẫu thuật kinh hoàng, Garrow vặn vẹo cơ thể vì đau đớn, và máu mới tiếp tục trào ra từ vết thương.

Mồ hôi túa ra và cuối cùng Max đã chỉnh phần xương gần như bị móp về vị trí ban đầu. Và khi nàng làm phép chữa bệnh bằng đôi tay run rẩy của mình, Annette đã ngăn nàng lại.

“Tớ sẽ thi triển phép, nên cậu đứng lên đi. Mặt cậu xanh quá.”

Max nhìn xuống khuôn mặt vô thức của Garrow và loạng choạng đứng dậy. Lúc đó, bụng nàng thắt lại đau đớn. Nàng vội vàng chạy ra khỏi doanh trại. Rồi nàng ngồi xuống phía sau lều và thở dài.

Thực quản của nàng nóng như bị thiêu đốt, tay chân thì không còn tí sức lực. Nàng hít một hơi thật sâu và liếm đôi môi khô khốc của mình.

‘Có lẽ, cậu ta có lẽ sẽ bị mù một mắt…’

Sẽ thật may mắn khi kết quả là hỏng một bên mắt. Nếu não bị tổn thương, cậu ta sẽ không thể tỉnh lại. Ngay cả khi cậu ta tỉnh lại thì vẫn có khả năng bị những chấn thương khác. Nàng vùi mặt vào lòng mình. Nỗi sợ hãi mà nàng đã cố gắng kìm nén ập đến như một cơn sóng thủy triều.

Tiếp theo, Yulysion hoặc Hebaron có thể sẽ bị đưa vào doanh trại. Elliot, Ruth hay Riftan có thể đã bị thương nặng. Một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ miệng nàng.

Nàng nhớ Riftan rất nhiều. Nàng muốn được vỗ về trong vòng tay của chàng. Nàng muốn đảm bảo rằng chàng đã an toàn.