Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 340: Chương 340




"Đã kết thúc chưa?"

Một pháp sư ngẩng đầu lên hỏi khi đang nấp sau lá chắn trước hàng dài toa xe. Nàng không còn sức lực để trả lời, nàng chỉ gật đầu và thận trọng đi qua đám đông binh sĩ.

Sau đó, nàng thấy máu đen chảy xuống trên đồi thành một con mương nhỏ. Hơi nước bốc lên từ những dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ xác chết, và binh lính đi xung quanh, dùng giáo chọc vào xác của lũ quái vật.

Max thất thần nhìn họ, đầu óc nàng choáng váng và nàng dụi dụi đôi mắt đau nhói. Nàng đã thức gần ba mươi tiếng đồng hồ, đầu nàng trống rỗng, còn chân tay nặng trĩu như thể chúng làm bằng than chì.

"Cậu ổn không?"

Annette, người theo sau nàng, hỏi với vẻ mặt lo lắng. Max đứng thẳng người và gật đầu.

“Annette có sao không? Các pháp sư khác…”

“Mọi người ở phía sau đều an toàn. Có vẻ như tất cả đều kiệt sức đến mức sắp ngất đi.”

Cậu ấy vừa nói vừa chỉ tay về phía các pháp sư đang lần lượt tụ tập trước những đống lửa mà binh sĩ đã thắp.

“Nhưng tớ không biết chuyện gì đã xảy ra với những người trong nhóm hỗ trợ tấn công.”

Max quay lại nhìn hàng ngàn hiệp sĩ đang xếp hàng trên sườn đồi. Lá cờ màu đen của Thánh Kỵ sĩ đang tung bay ở trung tâm của đơn vị, cờ của Hiệp sĩ Hoàng gia Whedon và Hiệp sĩ Remdragon thì ở bên cánh trái, và bên cánh phải là cờ của Hiệp sĩ Phil Aaron.

Họ đang chuẩn bị cho cuộc tấn công thứ hai với doanh trại chiến đấu được dựng trước cổng thành, và sau đó là các cung thủ đang chuẩn bị bắn yểm trợ. Lẽ nào họ muốn xuất trận ngay sau đó? Nàng hoàn toàn kinh hãi.

Nhưng nàng lập tức nhận ra rằng họ chỉ cảnh giác với cuộc công kích của lũ quái và không có ý định tấn công lâu đài ngay, vì vậy nàng thả lỏng đôi vai mình.

"Đầu tiên… chúng ta sẽ phải có thêm không gian trong doanh trại. Chắc sẽ có thêm nhiều thương binh nữa.”

Nàng rời mắt khỏi nơi có lá cờ của Remdragon và quay về phía doanh trại. Nàng muốn đảm bảo rằng những người quen của nàng dã được an toàn, nhưng bây giờ là lúc nàng phải ưu tiên nhiệm vụ của mình với tư cách là một pháp sư.


Nàng ngồi trước đống lửa, nhìn quanh những người đang ngái ngủ, rồi bảo họ chọn ra những pháp sư còn tương đối tỉnh táo và chuẩn bị cho những bệnh nhân mới. Nửa còn lại thì vào lều để nghỉ ngơi. Đúng lúc, nàng đã nghĩ đến việc giúp họ một tay.

Nàng đi vào doanh trại, cho than vào lò sưởi, nhóm lửa, chuyển bệnh nhân sang một bên để tạo chỗ trống. Sau đó, nàng chăm chỉ trải rơm trên nền đất và mở một chiếc túi ngủ để làm một chiếc giường mới.

Một lúc sau, những người lính khiêng những người còn sống sót về doanh trại bằng cáng. Họ lập tức cởi bỏ áo giáp của thương binh và rửa vết thương bằng rượu. Tổng cộng có bốn mươi chín bệnh nhân mới được tiếp nhận, trong đó có mười người bị tử thương. (Nghĩa là nguy hiểm tính mạng á)

Max bảo các pháp sư nhanh chóng cầm máu vết thương, sau đó bắt đầu khâu vết rách. Hầu hết các pháp sư đã tiêu thụ pháp lực của họ đến mức giới hạn, vì vậy họ không thể thi triển phép thuật chữa bệnh nữa. Nàng nhìn theo tuần tự, bắt đầu từ những người bị thương nghiêm trọng trước.

Sau khi đi lại giữa các bệnh nhân một lúc lâu, một người lính bị gãy ống chân bắt đầu quằn quại trong đau đớn. Max vội đè anh ta xuống và hét lớn.

“Chuẩn, chuẩn bị thêm nước nóng cho ở đây! Khăn mới nữa!”

Khi bệnh nhân vùng vẫy quá mạnh, vết thương ngày càng mở rộng và máu phún lên mặt nàng. Max triệu tập những người lính và cầu xin họ giữ anh ta lại, sau đó sử dụng phép thuật để chữa lành vết thương đã vỡ. Nàng hầu như không còn tí manna nào, nhưng nếu cứ để nguyên như vậy, anh ta sẽ chết trong vòng vài phút vì chảy máu quá nhiều.

Nàng làm phép cho đến khi động mạch lành lại, và khi máu ngừng chảy, nàng đẩy phần xương lòi ra khỏi vết thương trở lại bên trong. Người đàn ông tội nghiệp không thể chịu được cơn đau và hoàn toàn bất tỉnh. Max cẩn thận xoay người đàn ông nằm nghiêng một bên để tránh làm anh ta ngạt thở, sau đó dùng kim khâu vết thương lại và dùng nẹp cho anh ta.

Nàng không biết mình đã làm bao nhiêu công việc rồi. Khi nàng đang liên tục di chuyển cánh tay của mình, hoàn toàn mất ý niệm về thời gian, ai đó đã chạm vào vai nàng. Max ngạc nhiên và xoay đầu. Ben vừa nói vừa xoa gáy với vẻ mặt mệt mỏi.

“Cậu dừng được rồi, thay ca thôi. Mặt trời đã lên đỉnh rồi đấy.”

Nàng gật đầu, dặn dò những pháp sư còn lại nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài. Sau đó, nàng thấy những người lính thu gom xác chết của lũ quái vật vào một nơi và đốt chúng. Ở một bên, người chết được chôn cất và một buổi lễ thanh tẩy đơn giản đang được thực hiện, trong khi phía bên kia, họ đang chuẩn bị bữa ăn để phát cho binh lính.

Khi Max ngửi thấy mùi thức ăn, nàng giật mình vì cơn đói dữ dội. Làm sao nàng còn có thể cảm nhận được cơn đói sau khi đã chứng kiến cảnh khói lửa và máu me suốt cả ngày…

Nàng cười khổ rồi từ từ quay người lại. Nàng rất đói, nhưng bây giờ nàng cần giấc ngủ hơn là ăn. Max loạng choạng bước vào doanh trại tối om, cởi bỏ chiếc áo choàng thấm máu và nhét chúng vào một góc. Sau đó, nàng chui vào chiếc túi ngủ dày và ngả lưng xuống.

Cơ thể nàng run lên vì lạnh, nhưng nàng không có sức để ném củi vào lò sưởi. Max lục trong túi và lấy một viên hỏa thạch bỏ vào áo rồi lăn ra ngủ như thể ngất đi.


Đến ngày hôm sau, nàng biết chính xác quân Đồng minh đã phải gánh chịu bao nhiêu thiệt hại. Họ đã mất nhiều tháp bao vây, hai ram đập, và một số vũ khí bao vây khác, và tổng cộng khoảng hai trăm binh sĩ đã thiệt mạng trong cuộc đột kích ban đêm vừa rồi.

Mặt khác, thiệt hại mà lũ quái phải gánh chịu dường như không đáng kể. Max cắn mỗi khi nhìn tòa lâu đài khổng lồ đứng sừng sững trên ngọn đồi. Các bức tường bên ngoài bao quanh thành phố đã chịu hư hại một chút, nhưng vẫn không quá tệ. Nàng cảm thấy thất vọng và chán nản.

Liệu Lực lượng Đồng minh có thể chiếm được pháo đài vững chãi đó không? Trong khi nàng đang chìm trong sự ngờ vực như vậy, giọng nói của Yulysion vang lên từ sau lưng nàng.

“Thưa phu nhân, chúng ta đang bắt đầu cuộc họp chiến lược cho cuộc tấn công thứ hai ở trại trung tâm. Tôi nghĩ người cũng nên tham dự,”

Max, đang co ro trước đống lửa, nhanh chóng quay đầu lại. Sau đó, Yulysion, đứng sừng sững trong bộ giáp nhuốm màu máu, đập vào mắt nàng. Nàng giật mình và vội vàng chạy đến trước mặt cậu ta.

“Ôi, Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu bị thương sao?”

“Không. Đó không phải là máu của tôi. Tôi vẫn ổn, và không có vết thương nào cả.”

Yulysion mỉm cười và nói một cách tự hào. Max thở phào nhẹ nhõm trước bộ dạng vô tư của cậu ta, sau đó cẩn thận hỏi.

“Còn những người khác? Có vẻ như không có thương binh nào thuộc về Remdragon… Lẽ nào có ai đó…”

“Không ai thiệt mạng trong đội Hiệp sĩ Remdragon cả.”

Yulysion nhanh chóng trả lời.

“Một vài người đã bị thương, nhưng không có gì nghiêm trọng. Mọi người đã được chữa trị ngay tại chỗ.”

“Thật là… Thật là nhẹ nhõm.”


Nàng lẩm bẩm với một giọng căng thẳng. Nàng đã sợ chết khiếp rằng trong số những xác chết phủ trên đỉnh đồi, sẽ có một gương mặt mà nàng biết. Max xoa xoa khóe mắt mệt mỏi trước khi đi về phía phòng họp.

“Riftan… cậu đã liên lạc được với Riftan chưa?”

“Vẫn chưa.”

Yulysion theo sau nàng và nói.

“Có một cô tiên bay đến vào đêm qua, nhưng nó là từ Ngài Aren. Các Hiệp sĩ của Volose đang ẩn náu ở đó, họ nói rằng họ sẽ tìm cơ hội để xâm nhập vào thành phố.”

Yulysion, người vẫn đang nói một cách bình tĩnh, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng và vội vàng thêm vào.

“Ngài Calyps sẽ sớm liên lạc thôi. Đừng quá lo lắng.”

Max bước vào doanh trại với một nụ cười cứng nhắc. Một chục hiệp sĩ đang ở xung quanh chiếc bàn dài. Nến được thắp ở khắp nơi, và họ đang ngồi, nhìn xuống bản đồ chiến lược. Khi nàng không thể tiếp cận bầu không khí nghiêm trọng và đứng yên đó, Công chúa Agnes đã ra hiệu cho nàng.

"Maximillian, lại đây và ngồi xuống nào."

Max thận trọng bước đến chỗ cô ta và ngồi xuống. Đối diện với nàng là Kuahel Leon, người có khuôn mặt ủ rũ đặc trưng, với Richt Bleston và chỉ huy của Arex ở bên trái, và Selic và Anton ở bên phải. Khi nàng đang nhìn xung quanh họ, Agnes nói với nàng bằng một giọng nhẹ nhàng.

“Ta nghe nói cô đã gặp rất nhiều rắc rối vào đêm qua. Thương binh thế nào rồi?”

“Hai người đã mất mạng… Những người còn lại sẽ có thể sớm bình phục. Chúng tôi đã quyết định sẽ áp dụng phép thuật chữa bệnh theo tuần tự ngay sau khi các pháp sư phục hồi năng lượng của họ.”

“Tốt lắm. Chúng ta có thể bổ sung thêm chút nhân lực nữa cho bộ binh.”

Richt Bleston đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

“Sẽ tốt hơn nếu họ hồi phục ít nhất vào ngày mai. Chúng ta sẽ phải đảm bảo có đủ giường cho những thương binh mới.”

Max nhìn anh ta với vẻ kinh tởm. Người đàn ông khúc khích và cười phá lên như thể sự thù địch trắng trợn của nàng trông rất buồn cười.

“Tôi chỉ nghĩ cho tất cả thôi. Chính các pháp sư sẽ phải chịu khổ khi số lượng bệnh nhân tăng lên.”


“Hãy ngưng nói chuyện tầm phào và đưa ra chiến lược tiếp theo đi.”

Agnes cao giọng như thể cô ta đã chán ngấy.

“Ta rất mệt mỏi khi thấy anh tranh cãi hết người này đến người kia, ta đã phát ngán rồi đấy.”

“Tôi nghĩ tâm trạng của cô hẳn đã rất xấu khi có khá nhiều thương vong từ các Hiệp sĩ Hoàng gia.”

Agnes nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt dữ tợn. Richt nhún vai và nhặt một cây bút lông trên bàn.

“Được thôi. Công chúa Bệ hạ có vẻ không thoải mái, nên hãy mau kết thúc đi nào.”

Sau đó, anh ta bôi mực lên đầu bút và vẽ một đường thẳng trên bản đồ.

“Phạm vi chúng có thể tấn công từ trong thành phố là đến đây.”

Anh ta chống một khuỷu tay lên bàn và vẽ một đường khác lên đó.

“Máy phóng bay đến đây, và mũi tên bay đến tận đây. Vì vậy, chúng ta phải lắp đặt các máy phóng ngoài phạm vi này.”

Max ngơ ngác nhìn xuống bản đồ, rồi nhìn anh ta đầy nghi hoặc.

"Làm, làm thế nào anh có thể chắc chắn về điều đó?"

"Chúng ta đã thử nghiệm vào ngày đầu tiên."

Anh ta nói một cách vô tư, và đặt chiếc bút vào bình mực. Max, người đang cau mày, không hiểu anh ta đang nói gì, đột nhiên cứng đờ đôi vai. Nàng đã không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng nàng chợt nhớ ra rằng đội quân tấn công thành phố vào ngày đầu tiên là lính bộ binh được đưa đến từ Balto.

Richt Bleston nói một cách bình tĩnh.

“Đó là kết quả khi quan sát kỹ lưỡng từ phía sau trong khi đơn vị thử nghiệm tấn công, vì vậy cô có thể tin tưởng vào điều đó.”