Một tiếng gầm lớn vang lên khắp thành phố. Max vỗ nhẹ vào gáy đỏ bừng của Rem, và nhìn bầu trời hừng đông qua bức tường tối tăm.
Tia nắng mặt trời mọc từ đằng đông chiếu ánh sáng bàng bạc lên áo giáp của các hiệp sĩ đang diễu hành, và người dân dường như hoàn toàn choáng ngợp trước cảnh tượng này. Sự cỗ vũ nhiệt tình của họ vẫn tiếp tục cho đến khi các Hiệp sĩ của Remdragon và Hiệp sĩ của Volose đi qua cổng.
"Phu nhân lạnh không?"
Khi họ vừa băng qua những bức tường bao quanh thành phố và bắt đầu cuộc hành quân qua những thung lũng dốc, Yulysion nghiêng người về phía nàng và hỏi. Max kéo nhẹ chiếc mũ đang trùm kín đầu và mỉm cười với cậu ta.
“Không, không sao đâu. Ta đã mặc khá nhiều lớp quần áo.”
Thực ra thì tay chân nàng rất lạnh rồi nhưng Max không có biểu hiện gì cả. Yulysion nhăn mày khi nhìn quanh cánh đồng đóng băng trắng xóa vì sương giá của đêm qua.
“Mùa đông năm nay thực sự tồi tệ. Giờ đã đến lúc thời tiết phải trở nên tốt hơn rồi…”
"Không phải miền Bắc sẽ như thế này sao?"
Annette, người đang cưỡi ngựa bên xe hàng, hỏi, xì mũi vào chiếc khăn tay. Yulysion lắc đầu.
“Mùa nghỉ năm nay dài một cách bất thường. Mặc dù đã hai tháng trôi qua kể từ khi bắt đầu năm mới, nhưng cảm giác như giữa mùa đông vậy.”
Max nhìn vùng đất hoang vu lộng gió một cách sầu muộn. Những hạt băng lơ lửng trên mặt đất đóng băng, và những làn hơi sương mù bốc lên như khói trên đầu những người lính đang đi trên đó. Như Yulysion đã nói, đó là một mùa đông dài và khắc nghiệt.
Nàng kéo rộng vạt áo choàng che mông của Rem, rồi lấy rượu nóng với hương liệu treo trên túi buộc ở yên ngựa. Rượu đã ấm dần trên đường ra khỏi thành phố
"Cho tớ một ngụm nữa."
Max duỗi tay ra và đưa cho Annette. Sau đó nàng mạnh mẽ thúc ngựa, theo sau những người lính đang dần tăng tốc. Tiếng bánh xe lăn trên cánh đồng đóng băng, tiếng vó ngựa và tiếng bước chân đều đặn của binh lính vang lên âm ỉ.
Họ đã di chuyển trong sự im lặng trong bao lâu rồi. Trên cánh đồng dốc thoai thoải, giữa những người lính, đội quân đã đi trước của Balto và Osyria từ từ xuất hiện.
Nàng rùng mình khi chứng kiến cảnh những người lính lấp đầy cánh đồng. Lực lượng Đồng minh bao gồm 12 sư đoàn, mỗi sư đoàn gồm hàng nghìn lính giáo, cung thủ và kỵ binh.
Mỗi đơn vị hành quân theo một cách có trật tự, họ bao quanh các toa xe chở đầy vũ khí, thực phẩm, nhu yếu phẩm hàng ngày và gỗ theo từng nhóm một. Như thể cả một thành phố đang di chuyển vậy.
“Ta còn nghĩ… họ đã đi trước rồi…”
Max tỏ vẻ bối rối vì nàng không biết rằng mình sẽ đuổi kịp những người đã xuất phát trước lúc bình minh nhanh như vậy. Yulysion nhìn xuống nàng và giải thích.
“Sẽ mất một khoảng thời gian, vì trước tiên chúng ta cử các đơn vị do thám để đảm bảo con đường an toàn rồi sau đó sẽ tiến về phía trước.”
Max gật đầu. Những người lính tạm dừng cuộc hành quân của họ một lúc và sau đó lại bắt đầu di chuyển. Nàng đảo mắt qua đội kỵ binh đang di chuyển ngay ngắn và tìm thấy Riftan. Giữa đoàn người đông đúc di chuyển qua ngọn đồi, chàng đang dẫn đầu đội Hiệp sĩ Remdragon và đội kỵ binh của Whedon.
Max chăm chú nhìn vào mái tóc đen nhô ra trên đầu của các hiệp sĩ, và thấy Agnes đang cưỡi ngựa bên cạnh chàng và cau mày. Ngay lập tức, nàng tức giận và kêu lên.
"Không phải thông thường… pháp sư sẽ ở đơn vị hậu phương sao?"
Yulysion đáp lại câu hỏi thẳng thừng của nàng với vẻ mặt khó hiểu.
“Thường là vậy.”
“Công chúa Agnes là một pháp sư…Thật là lạ khi cô ta ở phía trước.”
“Các pháp sư chiến đấu như Công chúa Bệ hạ đôi khi đứng trên tiền tuyến, Ruth cũng thường hỗ trợ Ngài Calypse từ phía trước.”
"Vậy thì Ruth nên ở phía trước."
Max, người nói với một giọng hơi sắc bén, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Yulysion và nhanh chóng ngậm miệng lại. Khuôn mặt nàng bừng lên xấu hổ vì đã thể hiện sự ghen tuông trẻ con của mình. Nàng mở miệng xin lỗi vì đã tỏ ra khó chịu. Đúng lúc đó, một giọng nói cộc cằn đột ngột chen ngang.
“Tại sao người lại nhắc đến tôi khi tôi không ở đó?”
Max hốt hoảng. Ruth đột nhiên xuất hiện ở một nơi không có người. Max kinh ngạc nhìn anh ta khi anh ta ngồi trên con chiến mã màu xám với khuôn mặt cáu kỉnh và lắp bắp.
"Cậu, cậu đến lúc nào vậy?"
"Tôi đã ở đây kể từ lúc đầu rồi."
Anh ta đáp lại một cách hờ hững.
“Đó chỉ là một câu thần chú tàng hình thông thường, nhưng người hoàn toàn không nhận ra điều đó. Phu nhân cần phát triển khả năng phát hiện phép thuật của mình hơn một chút. Không chỉ hôm nay mà hầu như lúc nào cũng vậy, nhưng việc không chú ý như vậy thì cũng là một vấn đề đấy.”
“Cái, cái gì chứ? Rùng cả mình…”
Max thực sự xấu hổ và tránh xa Ruth một chút. Nàng cảm thấy căm phẫn tột độ trước việc anh ta ở đó mà nàng không hề hay biết. Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Ruth há miệng như thể bị sốc, rồi nhếch mép.
“Người rùng mình là sao chứ! Sao phu nhân có thể nói những điều vô nghĩa như vậy! Không phải phu nhân hơi quá đáng sao? Tôi đã làm việc chăm chỉ để giúp phu nhân! Ngay từ đầu người đã quá vô tâm rồi! Có một chút nghiêm trọng khi người hoàn toàn không nhận ra ngay cả khi khối lượng công việc giảm đi đáng kể.”
“Ta, ta tưởng Annette hay Armin đã giúp! Làm sao ta có thể biết Ruth đang ẩn trong bóng tối một cách u ám như vậy?”
“U ám? Người đang nói tôi u ám sao? Rùng mình thôi chưa đủ, lại còn u ám cơ!"
Ruth, người đang kích động, ngay lập tức rũ vai xuống như thể cạn kiệt năng lượng và thở dài thườn thượt.
“Tôi cũng rất mệt mỏi. Ngài Calypse cư xử như một con gấu bị ong đốt, chú của tôi thì luôn bạo lực, các pháp sư cứ liếc mắt khi họ nhìn thấy tôi, bây giờ thậm chí cả công chúa cũng xuất hiện và quấy rầy…”
Ruth nhún vai.
“Người nghĩ tôi đã đau khổ thế nào khi tự giấu mình bằng phép thuật? Trong thời gian đó, tôi đã làm việc chăm chỉ. Tôi đáng được khen ngợi đấy.”
Max nhìn anh ta với vẻ vô lý.
“Đối, đối với ta… cậu không cần phải trốn tránh như vậy.”
“Tôi sử dụng phép thuật tàng hình vì tôi muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng tôi cảm thấy thoải mái hơn những gì tôi nghĩ, vì vậy sau đó tôi quên luôn rằng mình đã thi triển phép. Tôi thậm chí không cần phải nói chuyện vì dù sao thì tôi cũng đã làm việc cả ngày.”
Ruth xoa gáy và lẩm bẩm với giọng như bị bóp nghẹt. Trông anh ta thật tội nghiệp và đáng thương. Nàng nói với một giọng nhẹ nhàng hơn.
“Đừng, đừng làm vậy nữa. Ruth là pháp sư của Remdragon. Đừng trốn tránh như một kẻ ngốc nữa… Hãy về chỗ của cậu đi.”
"Phu nhân muốn tôi bị kẹp giữa Công chúa Agnes và Ngài Calypse sao?”
Ruth khịt mũi.
“Cả hai người họ chắc chắn sẽ bắt nạt tôi, sao tôi có thể đến đó chứ? Tôi thà tiếp tục tàn hình còn hơn là làm điều đó.”
Max nhìn anh ta với ánh mắt khó chịu. Nàng không thể chịu đựng được nữa khi nhìn thấy họ bên nhau, nhưng nàng không thể nói liệu anh ta có thể giữ cho họ xa nhau hay không. Tuy nhiên, ngay cả khi không nói thành lời, Ruth vẫn tặc lưỡi như thể anh ta đang nhìn xuyên thấu trái tim nàng.
“Tôi hiểu sự bất mãn của phu nhân, nhưng nếu tôi đi thì cũng chẳng ích lợi gì. Công chúa thậm chí sẽ không nhận ra điều đó cho dù tôi có bảo công chúa hãy giữ khoảng cách với Ngài Calypse. Về cơ bản cô ta là một người vô cảm.”.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Khi anh ta liếc nhìn các Hiệp sĩ Hoàng gia Whedon, giọng nói của anh ta hơi nhỏ lại.
“Người thử nghĩ xem. Công chúa đã bao giờ cảm thấy ghen tị với một người luôn sống trong tình yêu thương và sự kính trọng của vô số người vì dòng máu, nhan sắc và năng lực vượt trội của mình chưa? Bản thân cô ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy nên cô ta không thể hiểu được sự lo lắng hay ghen tị của người khác. Nói một cách ngắn gọn, tôi sẽ nói rằng công chúa vô cảm.”
Max giật mình trước lời chỉ trích bất ngờ và man rợ. Giọng điệu của Ruth ngày càng chua chát, có lẽ có nhiều điều đã dồn nén trong suốt thời gian qua.
“Công chúa không hiểu rằng ngay cả một hành động không hề có ác ý cũng có thể làm tổn thương người khác. Nếu quan tâm quá thì người thua sẽ là phu nhân đấy.”
“Không, không hẳn… Ta không quan tâm đến mối quan hệ giữa hai người họ.”
Xấu hổ vì đã bộc lộ tâm tình một cách lộ liễu, Max lẩm bẩm một lời nói dối rõ ràng. Ruth chỉ nhún vai. Max im lặng và cưỡi ngựa, sau đó lại thở ra một cách hấp tấp.
“Ngay cả khi đó là Công chúa… không phải cô ta nên ít nhất giữ khoảng cách với Riftan sao? Cho dù chàng là phụ tá chính… Họ cũng không cần phải dính nhau mọi lúc mọi nơi. Trong một tình huống mà các hiệp sĩ từ các quốc gia khác cũng nhìn thấy… Nếu những lời đồn không phù hợp khác lại lan truyền như trước đây thì phải làm sao?”
"Tôi sẽ nói chuyện với Ngài Calypse và quay lại!"
Yulysion, người đang lắng nghe câu chuyện của nàng với khuôn mặt đanh lại, phi ngựa về phía trước một cách dữ dội. Max hốt hoảng và nắm lấy áo choàng của cậu ta.
"Đừng, đừng làm điều đó!
“Tôi nghĩ Ngài Calypse nên biết những suy nghĩ của phu nhân.”
“Này, nếu cậu nói những chuyện vô nghĩa, ta sẽ không để cậu đi đâu!"
Max thốt lên một cách gay gắt. Yulysion hoang mang nhìn xuống nàng rồi gật đầu. Nàng trừng mắt nhìn cậu ta bằng ánh mắt không chắc chắn, rồi lẩm bẩm những lời như thể bao biện.
“Chỉ phòng khi… danh tiếng của cả hai sẽ ngày càng xấu đi… Ta, ta chỉ hơi lo lắng thôi. Không phải vì ghen tuông đâu… Đừng làm lớn chuyện, được không?”
"Được rồi."
Yulysion gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Cảm thấy xấu hổ, nàng vội vã phi ngựa.
Cuộc hành quân tiếp tục cho đến hoàng hôn. Đoàn quân không dừng lại một chút nào, ngoại trừ khi đi vệ sinh và cho ngựa uống nước ở giữa đường.
Một nửa quân số là bộ binh, nên tốc độ di chuyển chậm đến khó chịu, nhưng nhờ sự siêng năng hành quân, họ đã có thể đến được vùng phụ cận của Cao nguyên Pamela vào lúc mặt trời lặn. Lực lượng Đồng minh dựng trại gần một thung lũng quanh co, nơi con sông đang bị đóng băng.
Max hạ yên khỏi lưng Rem trước. Rem cũng gục đầu xuống như thể đã kiệt sức. Sau khi nàng cho Rem một phép phục hồi nhẹ, nàng kéo Rem ra sông để cô nàng uống nước. Ở đó, những người lính đang dùng búa phá băng và lấy nước sạch. Những người lính kéo hàng trăm con ngựa đến đó.
Max đi sau họ và đợi đến lượt mình. Sau đó, ai đó đã nắm lấy vai nàng. Nàng bối rối và quay lại. Riftan đang nhìn xuống nàng với một khuôn mặt vô cảm.
“Chúng ta sẽ sớm bắt đầu cuộc họp chiến lược. Các pháp sư cũng sẽ tham dự, nên nàng hãy đi cùng.”
Nàng chỉ ngước nhìn chàng với vẻ mặt khó hiểu. Riftan sau đó vội vàng lấy dây cương từ tay nàng và triệu tập một người lính.
"Hãy cho con ngựa này một ít nước và để nó nghỉ ngơi ở nơi có lò lửa.”
Khi người lính nắm lấy dây cương, chàng lập tức kéo nàng về phía lò lửa đang bập bùng. Max ngồi xuống chiếc ghế trước nó theo lời chỉ dẫn của chàng. Khi sự ngạc nhiên lắng xuống, một niềm vui bất đắc dĩ dâng lên trong lòng nàng.
Chàng cởi bỏ găng sắt và bao tay của mình, ném nó cho một hiệp sĩ hầu đang đứng, và cầm một chai rượu trên bàn do những người lính đã bày ra. Rồi chàng đổ rượu đầy một chiếc cốc.
"Sẽ mất một thời gian để bữa ăn sẵn sàng, hãy dùng nó trước đi."
"Ồ, cảm ơn."
Nàng cầm lấy chiếc cốc. Richt Bleston, người đang đi xung quanh, nhìn thấy nàng và nở một nụ cười kỳ quái. Nhưng anh ta ngồi xuống chiếc ghế được xếp ở nơi các hiệp sĩ đang đóng quân mà không nói gì cả. Riftan không thèm nhìn anh ta và kéo một chiếc ghế bên cạnh nàng và uống nốt phần rượu còn lại trong ly.
Sau một lúc, Sejour Aren, Kuahel Leon, Công chúa Agnes, các linh mục cấp cao từ khắp nơi trên thế giới, và các pháp sư từ Tháp Thế giới lần lượt tập trung trước đống lửa.