Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 322: Chương 322




Max nheo mắt. Khi nàng không trả lời, Riftan nói một cách lo lắng.

“Câu trả lời?”

Max, người đang nhìn xuống đôi giày da cùn của mình, hỏi với giọng bình tĩnh hơn một chút.

“Chàng sẽ gửi đi… bao nhiêu hiệp sĩ?”

"Khoảng năm mươi người."

Như thể chàng đã chấp nhận câu hỏi của nàng như một dấu hiệu đồng ý, một vẻ nhẹ nhõm thoáng qua trên khuôn mặt chàng.

“Caron sẽ đi với nàng. Ta cũng sẽ tìm một hầu gái cho nàng để việc đi lại không gặp bất tiện.”

“Cảm ơn, nhưng… không. Em sẽ không quay về."

Max khẽ đáp lại và lấy cuốn sách từ tay chàng. Một bên lông mày của Riftan nhíu lại. Chàng nghiêng người về phía nàng và khẽ thì thầm.

“Hãy nói lại cho ta nghe xem.”

"Không, em sẽ không quay lại."

Max ôm sách vào ngực và lùi lại một bước. Riftan nghiến chặt quai hàm. Nàng nhanh chóng nói thêm trước khi chàng mở miệng lần nữa.

“Có, có hợp lý khi tách các hiệp sĩ ra vào thời điểm này không? Cho dù quân đội hoàng gia đến… thì họ cũng không phải là hiệp sĩ trung thành với chàng. Ngay lúc này nên có nhiều hiệp sĩ dưới quyền chàng…”

"Nàng đang cố dạy ta về các vấn đề quân sự sao?"

Riftan nhìn xuống nàng với ánh mắt kiêu ngạo và nhếch mép. Max rên rỉ và nâng cằm lên.

“Nếu chàng định gửi đi những hiệp sĩ ưu tú được đào tạo bài bản trong một tình huống trước chiến tranh… Em nghĩ chàng cần lời khuyên của ai đó.”

Cơn giận dữ hiện lên trong mắt Riftan. Chàng gầm ghì như một con chó săn giận dữ.

"Ta không cần lời khuyên của nàng."


“Tốt, tốt thôi. Vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa.”

Max quay đi trong tức giận. Nàng cảm thấy mình như một con ngốc khi cố gắng nói chuyện với chàng. Nàng để Riftan ở lại nơi đó và dậm chân bước ra ngoài hành lang. Riftan sải bước theo nàng với đôi chân dài của chàng.

"Đó là câu trả lời của nàng cho yêu cầu ‘lịch sự’ của ta sao?"

"Bây giờ… chàng nói đó là lịch sự sao?"

Max ngước lên nhìn chàng trong kinh ngạc, rồi nghiến răng thốt lên.

“Tất cả, chàng, chàng…! Chàng hẳn đã hiểu sai ý nghĩa của từ ‘lịch sự’ rồi!”

"Được! Vậy ta sẽ ra lệnh. Hãy quay về Anatol!”

"Em từ chối!"

Nàng thét lên đến khàn cả giọng. Những người hầu đi ngang qua hành lang dừng lại và nhìn họ, tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Nhưng nàng thậm chí không thể nghĩ đến việc cứu lấy khuôn mặt của mình. Nàng trừng mắt nhìn chàng với ánh mắt thách thức, rồi lùi lại. Riftan theo sau nàng và nói một cách gay gắt.

"Ta là chồng của nàng."

Max khịt mũi và bước nhanh hơn.

“Ồ, thật tuyệt vời. Em đã nghĩ rằng chàng đã quên điều đó.”

"Điều đó nghĩa là gì?"

“Chàng nghĩ nó có nghĩa là gì?"

Nàng nhanh chóng ngẩng cao đầu và trừng mắt nhìn chàng. Riftan nói một cách dữ dội.

"Ta không muốn đùa giỡn với nàng."

"Vậy… Chúng ta không còn gì để nói nữa!”

Max bây giờ gần như đang chạy trên hành lang. Riftan nắm lấy cánh tay nàng. Gió thổi khiến đống sách đổ xuống sàn, nhưng không ai quan tâm cả. Riftan, người đã dồn nàng vào một góc để ngăn nàng trốn thoát, vừa nói vừa dựa nàng vào tường.


“Nàng thậm chí không muốn nghe những gì ta nói, phải không? Nàng chỉ muốn làm những gì có thể thỏa mãn được nàng.”

“Rif, Riftan không muốn nghe em nói tí nào cả!”

Nàng rên rỉ và đẩy mạnh ngực chàng. Nhưng Riftan không hề nhúc nhích. Vẻ ngoài của chàng càng khiến nàng sôi sục hơn. Ngay cả bức tường mạnh nhất trên thế giới cũng phải linh hoạt hơn người đàn ông này!

“Dù, dù sao thì em cũng định nói chuyện với chàng! Vậy mà… chàng thậm chí không xem xét những suy nghĩ của em. Em quan tâm đến chàng biết bao… Và, và cho dù em có nói bao nhiều lần… Chàng, chàng thậm chí không thèm để tâm! Ý em là… điều đó không quan trọng chút nào sao?"

Mặt chàng đỏ bừng lên. Riftan mở to miệng như muốn bắt bẻ, sau đó ngậm lại khi thấy mắt nàng đỏ lên. Tiếng rên rỉ nặng nề thoát ra từ cổ họng chàng.

“Không phải như vậy. Ta chỉ… ta sợ điều tương tự sẽ xảy ra với nàng. Ta không bao giờ muốn nhìn thấy nàng bị thương nữa.”

Đôi mắt chàng tối sầm lại.

“Nếu điều đó lặp lại một lần nữa, ta sẽ không thể giữ được sự tỉnh táo của mình.”

"Lúc đó… em còn rất thiếu kinh nghiệm.”

Nàng run giọng lẩm bẩm. Khi những ký ức của quá khứ hiện về trong tâm trí, sức lực dường như rút cạn khỏi vai nàng. Max thận trọng nói với giọng điệu ủ rũ.

“Em biết chàng quan tâm đến em. Nhưng… điều đó không có nghĩa là em có thể làm gánh nặng cho chàng. Hay là… em sẽ ở lại Lâu đài Ethlyne. Vậy thì… chúng ta không cần phải có quá nhiều hiệp sĩ hộ tống.”

"Không đời nào!”

Riftan đột ngột hét lên một cách dữ dội. Max ngước đôi mắt khó hiểu nhìn chàng. Chàng đã nhượng bộ, nhưng nàng rất ngạc nhiên khi phản ứng thô bạo quay trở lại. Riftan nhìn nàng và cao giọng như thể hoảng loạn.

“Ta không thể để nàng ở đây. Nàng đã quên những gì đã xảy ra lần trước rồi sao? Những pháp sư điên rồ, những kẻ tạo ra xác sống đang lang thang trên vùng đất này! Ta có thể bỏ nàng ở lại đây trong khi không hề biết chúng sẽ làm ra những chuyện gì sao?"

"Vậy…Chúng ta không thể đi cùng nhau sao?"

Max ngước đôi mắt đầy hy vọng lên nhìn chàng. Khuôn mặt Riftan nhăn lại một cách kinh khủng. Chàng xoa trán như thể đang đau nhói, và nói, nhấn mạnh từng từ một.


"Hãy về Anatol."

"Chàng… thực sự có thể yên tâm vì điều đó ư?”

Max hạ giọng nói.

"Không phải… con đường trở về sẽ nguy hiểm hơn sao? Em đã có thể gặp chuyện lớn khi di chuyển cùng các Thánh Kỵ sĩ…”

Nhìn thấy ánh mắt Riftan khẽ lay động, lòng Max kêu lên một tiếng vui mừng.

“Đi cùng với hàng vạn binh lính tinh anh sẽ là an toàn nhất. Riftan cũng vậy… có phải chàng sẽ an tâm hơn nếu em ở bên cạnh chàng?”

Nàng cũng vậy, sẽ không cảm thấy bình yên nếu không có chàng. Max nghĩ lại những ngày vừa qua, khi nàng muốn điên lên vì Riftan không trở về đúng giờ. Nàng cảm nhận được sự suy sụp bằng cả cơ thể mình. Nghĩ đến việc nàng sẽ bồn chồn trong suốt hàng tháng trời khiến mắt nàng tối sầm lại. Ngay lúc đó, nàng quyết tâm đi cùng chàng dù có thế nào đi chăng nữa.

“Nếu chàng thực sự lo lắng… Em hứa sẽ không bao giờ lên hàng tiền tuyến. Em sẽ chỉ tham gia đơn vị quân y và làm công tác hậu phương thôi.”

"Không."

Riftan, người đã im lặng trong một lúc như thể đang xung đột, nói một cách gay gắt.

“Đừng biện minh nữa. Bất cứ nơi nào đều sẽ an toàn hơn chiến trường. Ta không thể đưa nàng đến nơi quái quỷ đó.”

"Em… cũng không thể để chàng tham chiến chỉ với vài trăm hiệp sĩ.”

Max lạnh lùng nhìn chàng, cảm thấy tức giận vì chàng không chịu nhường một bước nào. Một sợi gân căng lên ở gáy Riftan. Chàng chậm rãi thở ra với một giọng dịu lại, u ám.

"Nếu ta nói không, thì nàng sẽ làm thế nào để ngăn cản ta?"

Vào lúc đó, một thứ gì đó bên trong nàng vỡ òa. Max thậm chí không quan tâm, và ném cuốn sách nàng đang cầm trên tay về phía chàng. Góc sách đập vào cằm Riftan và chàng lùi lại một bước, lẩm bẩm một câu chửi thề nhỏ. Nhưng Max, chìm trong cơn thịnh nộ, không hề cảm thấy hối hận dù chỉ một chút cho hành vi bạo lực của mình. Nàng làm điều xấu xa cho dù những người hầu có đang nhìn họ hay không.

“Được lắm! Mọi thứ đều tùy vào chàng! Chàng, chàng muốn làm gì thì làm! Còn em, em sẽ làm bất cứ điều gì em muốn!”

“Chết tiệt, Maxi…!”

"Bỏ em ra!"

Nàng thô bạo gạt cánh tay chàng đang cố gắng nắm lấy nàng và chạy xuống hành lang.

***

Max ngay lập tức đến chỗ Calto và nói rằng nàng sẽ gia nhập Lực lượng Đồng minh. Calto sẵn lòng chấp nhận nàng. Ngoài ra, Annette, Miriam và Armin Dolph cũng bày tỏ ý định tham gia vào cuộc chiến.


Max nhìn Armin với ánh mắt không mong đợi. Đến Annette cũng nghĩ anh ta tất nhiên sẽ quay trở lại Nornuin. Armin nhún vai và nói như thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của nàng.

“Tớ là một pháp sư và cũng là một nghệ nhân. Cuộc chiến này là cơ hội tuyệt vời để chứng kiến các loại vũ khí và tháp bao vây hoạt động trong thực tế.”

Nàng hiểu ra ngay. Armin dành phần lớn thời gian ở lò rèn khi ở Lâu đài Calypse hay Lâu đài Ethylene, và cậu ta cũng tỏ ra rất hứng thú đến các loại vũ khí mà các hiệp sĩ sử dụng. Đáng ngạc nhiên nhất là việc Sidina tuyên bố rằng cậu ấy sẽ không tham gia. Geoffrey đã đề nghị vài lần, nhưng cậu ấy kiên quyết lắc đầu.

“Tớ sẽ ở lại đây và dịch tư liệu về các pháp sư hắc ám. Bây giờ điều này thú vị hơn.”

Sidina nói, chỉ vào đống giấy da trên bàn làm việc. Cuối cùng, Geoffrey phải rút lui trước thái độ mạnh mẽ của cậu ấy.

Sidina không phải là người duy nhất quyết định ở lại Lâu đài Ethylene. Tổng cộng có năm người, bao gồm Royald và Joel, Kiehl và Elena, bày tỏ ý định không tham gia vào cuộc chiến, và một trong những pháp sư của Urd cũng quyết định ở lại. Đó là một tình huống mà ai đó phải ở lại để chuyển tư liệu đến Tháp Thế giới.

"Vậy… Tổng cộng có mười ba người đã quyết định đến Cao nguyên Pamela.”

"Tôi đã liên hệ với các pháp sư tự do sống ở các khu vực phía Bắc, vì vậy nếu may mắn, có thể có thêm 20 người nữa."

Anton nói một cách hy vọng. Anh ta có vẻ hơi chán nản vì tỷ lệ tham gia thấp hơn mong đợi.

“Tôi rất vui vì cậu cũng đồng ý tham gia. Pháp sư thuộc tính Đất rất hiếm, vì vậy cậu sẽ giúp ích rất nhiều.”

“Tôi đã nói nhiều lần, tôi không có ý định ra phía trước để đánh nhau.”

Annette thấy ghê tởm và tạo khoảng cách ngay. Ngay từ đầu, chỉ có vài loại phép thuật tấn công mà pháp sư của Gnome có thể sử dụng, và thậm chí các loại phép thuật đó cũng không mạnh. Chúng không đủ để chống lại một con quái vật có khả năng phục hồi mạnh mẽ, chẳng hạn như một con troll. Anton, người biết rõ điều đó, mỉm cười chua chát.

"Tất nhiên rồi. Tuy nhiên, cậu cũng giỏi trong việc sửa chữa các công cụ phép thuật bị hỏng, và cậu vượt trội hơn bất kỳ ai trong phép phòng thủ.”

Annette mỉm cười như thể không quá tệ khi nghe những lời khen ngợi như vậy.

Các pháp sư ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị chiến tranh. Các pháp sư tham gia lực lượng tiến công bắt đầu chế tạo các công cụ ma thuật đặc biệt có thể khuếch đại pháp thuật để khắc phục thực tế là nồng độ mana của Cao nguyên Pamela quá yếu, và Max cũng mua nhiều công cụ chữa bệnh khác nhau cùng với Annette.

Hầu hết chúng đều là thiết bị dựa trên các phương thuốc Nam. Max, người đã rút kinh nghiệm rằng phép thuật có một giới hạn trong việc chữa bệnh cho con người, đã nghiên cứu nhiều phương pháp điều trị khác nhau khi ở Tháp Thế giới.

Nàng yêu cầu Sejour Aren mua một lượng lớn rượu để rửa vết thương và vải sạch để băng bó, đồng thời cũng cẩn thận dự trữ các dụng cụ để điều trị vết thương, chẳng hạn như chỉ và kim, kéo và nhíp. Nàng đã tình cờ gặp Riftan vài lần trong thời gian đó, nhưng Max thậm chí không thèm nhìn chàng.

Khi Riftan phát hiện ra nàng đã tự nguyện đăng ký vào Lực lượng Đồng minh, chàng bắt đầu phớt lờ nàng. Khi hai người đang ở một chỗ, dường như cơn gió Bắc thổi đến từ đâu đó, và ngay cả Sejour Aren cũng ngừng trêu đùa trong bầu không khí bất thường và có một thái độ thận trọng.

Sau một vài ngày trôi qua, Lực lượng Đồng minh cuối cùng đã đến Lâu đài Ethylene.

Max, người đang làm thuốc thử khẩn cấp với các pháp sư trong bệnh xá gắn liền với sân tập, nghe thấy tiếng chuông và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên trong cánh cổng rộng mở, những người lính đang xếp hàng với những lá cờ của Hoàng gia Whedon và cờ của Quân đội Hoàng gia Livadon với những chú chim trắng.